Ninh Viên Viên thẳng thừng đáp lại cái nhìn của ông ta, cô nhếch môi, trên gương mặt xinh đẹp đó càng thêm sắc sảo đến mê người
Ninh Chí Đức chỉ thấy lạnh gáy, cả người đều đổ mồ hồi lạnh. Cố Như Hằng cảm thấy sự khác lạ của Ninh Chí Đức, khó hiểu nhìn ông ta
Chỉ thấy ông ta nhìn chằm chằm vào đứa con gái kia, sắc mặt trắng bệch, Cố Như Hằng xem như thông minh, vỗ nhẹ tay Ninh Chí Đức
Ông ta như hồn phách được kéo về, sững sờ một lát
Một loạt động tác ngắn ngủi, Ninh Viên Viên đương nhiên nhìn thấy được. Cô đương nhiên cảm thấy vui vẻ
Bữa tối trôi qua, cô cùng Ninh Cảnh Thiên tá túc lại Ninh gia
Phòng của nguyên chủ vẫn còn giữ lại, thường xuyên quét dọn lại vô cùng sạch sẽ. Căn phòng cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc
Cơn đau đột ập đến, đầu đau như muốn nổ tung, Ninh Viên Viên đau đớn ngồi quỵ xuống ôm đầu nức nở. Một loạt kí ức mơ hồ hiện lên, như tách đôi bộ não cô ra
Người giúp việc đi sau cô sơ hãi đến mức hét lên. Không ngừng ra ngoài gọi người giúp đỡ
Ninh Cảnh Thiên đang nghe điện thoại, nghe tiếng la hét, vội cúp máy, hắn hỏi người giúp việc:"Có chuyện gì?"
Cô gái thở hổn hển, không ngừng nói ra chữ:"Tiên, tiên sinh... Cô chủ đột nhiên... Ngã xuống...!"
Lời nói chưa kịp nói hết, Ninh Cảnh Thiên đã tức tốc chạy lên phòng Ninh Viên Viên. Cô gái nhỏ chật vật ôm đầu, dường như rất đau đớn
Hắn vội vàng ôm chặt cháu gái vào lòng:"Viên Viên!"
Ninh Viên Viên tựa như không nghe bất kỳ thanh âm nào, đầu tựa như búa gõ muốn nổ tung
Những kí ức mơ hồ lần lượt xuất hiện trong căn phòng này. Người phụ nữ không ngừng dãy dụa, người đàn ông điên cuồng chửi mắng. Người phụ nữ sợ hãi lui về sau, gã ông kia tức giận đẩy mạnh cô ấy
Rầm một tiếng, chất lỏng màu đỏ chảy ra, đôi mắt trừng to nhìn về phía cửa sổ. Cả cơ thể tựa như con rối bị đứt dây chằng, không còn một hơi thở thoi thóp nào
Ninh Viên Viên bật khóc, đau đớn đan xen
Ninh Cảnh Thiên hoảng loạn, chỉ không ngừng vỗ về an ủi cô
Cả người nghe thấy tiếng động, lập tức chạy lên. Tình cảnh trước đều khiến bọn họ hoang mang, Ninh Khanh nhìn bộ dạng thê thảm của Ninh Viên Viên, trong lòng rối như tơ mù, cô ta kéo nữ giúp việc báo tin ban nãy:"Xảy ra chuyện gì?"
Cô ấy chỉ biết sợ hãi lắc đầu:"Tôi, tôi không biết! Cô Ninh đột nhiên ôm đầu rồi ngã xuống như vậy, tôi thật sự không biết gì hết!"
Họ nghe xong cũng không nói gì, sắc mặt càng thêm phức tạp. Đặc biệt là Ninh Chí Đức, sắc mặt ông ta hoàn toàn trắng bệch. Nhìn căn phòng này, đã lâu ông ta đã lâu không đặt chân đến, mảnh kí ức vỡ vụn nề
Ninh Chí Đức mím môi, phất tay, ra hiệu cho người làm ra ngoài. Tiến đến chỗ của Ninh Cảnh Thiên
"Em trai..."
Vừa cất lời, ông ta chỉ thấy đôi mắt đầy lệ khí của em trai mình, đôi mắt phượng hẹp dài như sếch lên, sắc như dao, cái nhìn đầy lãnh ý
Người đàn ông chỉ nhàn nhạt liếc anh trai mình, ôm lấy cô gái đang đau đớn dụa quậy:"Anh cả, phiền anh cùng mọi người ra ngoài đi, cháu gái em cần được yên tĩnh"
Ninh Chí Đức sững người, cắn môi
Cái giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa xa cách này... Chính là muốn sớm rũ bỏ quan hệ với họ Ninh?
Tức giận thì tức giận, ông ta chỉ đành cắn răng mà ra ngoài
Cửa phòng khép lại, gương mặt của Cố Như Hằng vặn vẹo:"Khốn khiếp, cậu ta nghĩ mình là ai chứ, ông xem, tên em trai ông chính là đang khinh thường ông!"
Ninh Chí Đức liếc nhìn bà ta:"Bà câm miệng!"
Bà ta như bùng nổ, trợn tròn mắt
Ninh Khanh kéo tay bà ta:"Mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa"
"Mọi người nhìn xem đứa con gái kia đột nhiên lăn lộn như vậy là có ý gì?"
Ninh Chí Đức giống như giẫm phải đuôi, mồ hôi đổ ra, cắn răng nói:"Không cần quan tâm, chắc là phát bệnh điên dại gì thôi!"
Những thứ như thế không đáng để nhắc lại, bí mật mãi mãi bị chôn giấu, không ai phanh phui. Chỉ biểu hiện Ninh Viên Viên khiến ông ta có chút lo lắng
Ninh Viên Viên đã bình tĩnh lại một, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà, không ngừng thở hổn hển
Đau đớn đột nhiên ập đến, khiến cô như không phân biệt được thứ gì
Ninh Cảnh Thiên đau lòng dùng tay lau đi mồ hôi giúp cô:"Viên Viên..."
Nghe được âm thanh phát ra, cô chậm chạp liếc nhìn người đàn ông trước mặt mình. Một mặt phảng phất sự sợ hãi cùng lo lắng, đôi mắt kia đã đỏ lên
Ninh Viên Viên có chút kinh ngạc, đôi mắt rũ xuống, che lấp đi sợ hãi:"Chú nhỏ"
Giọng nói yếu ớt như nỉ non, mềm mại như bông, trái tim của hắn dường trùng xuống, cơn co thắt quặn quại trong tim chập chờn. Người đàn ông nhẹ giọng:"Ừ"
Ninh Viên Viên liếc nhìn cái cửa sổ lớn trong căn phòng, ánh mắt loé lên sự lạnh lẽo:"Cháu nhìn thấy, ông ta... Đẩy mẹ xuống... Từ cửa sổ này!"
Giọng nói ngắt quãng, nhưng rõ ràng
Ninh Cảnh Thiên kinh ngạc trừng mắt, lại nghe giọng nói yếu ớt:"Sau đó... Cơn đau đầu ập đến, như muốn tách cháu ra khỏi cơ thể này... Đau như muốn nổ tung"
Hắn ôm cô gái trong lòng không ngừng dỗ dành:"Ngoan, ngoan... Không sao hết, liền có chú nhỏ bên cạnh cháu"
Ngũ tạp hương vị trong lòng, cô dường như không cảm thấy vui vẻ
Những kí ức của thân thể này như muốn đoạt nửa cái mạng cô đi, trái tim cô trong trạng thái lơ lửng
Hay cô nói hết tất cả cho Ninh Cảnh Thiên biết?
Liệu hắn sẽ tin cô?
Ninh Viên Viên hoàn toàn không dám đánh cược mạo hiểm, nếu như hắn được thì sao? Sẽ xem cô như kẻ chiếm thân xác cháu gái hắn mà giết cô?
Cô hoàn toàn bất lực, nội tâm không ngừng dằng co
Vẫn là chưa đến lúc
Cô đẩy nhẹ người đàn ông trước mặt, chậm chạp đứng dậy. Ninh Cảnh Thiên sợ cô đứng không vững dùng cánh tay đỡ cô, Ninh Viên Viên không từ chối vịn lên mà đi về phía giường ngủ
Cô trùm kín chăn, hé ra đôi mắt ngập nước xinh đẹp nhìn Ninh Cảnh Thiên:"Chú nhỏ về ngủ đi, hôm nay rất xin lỗi vì làm phiền chú"
Ninh Cảnh Thiên mím môi, hơi cúi đầu, một lúc sau mới xoa đầu cháu gái, dịu dàng nói:"Ngủ đi, nếu cảm thấy vẫn còn đau đầu thì chúng ta liền đi bệnh viện, ngủ ngon"
Căn phòng bây giờ chỉ còn ánh đèn ngủ mờ nhạt, hắt vào gương tinh xảo kia, cánh kia dần kép lại, Ninh Viên Viên mới từ chậm rãi nhỏ giọng nói:"Ngủ ngon"
Màn đêm tối tăm, nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, khiến cho nội tâm cô bất ổn
Ninh Viên Viên hoàn toàn không ngủ được. Trong chăn, cô cuộn tròn cơ thể mình, giống như một lớp bọc bảo vệ bản thân
Lại là một căn phòng xa lạ
Không phòng của cô, lại không phải mùi hương quen thuộc
Không thể tin tưởng ai
Cô sợ hãi
Cuộc sống trôi qua không biết bản thân mình thực sự là ai, tại sao lại ở trong thân thể xa lạ
Nếu một lần nữa tỉnh ở một nơi khác, Ninh Viên Viên cá rằng mình sẽ phát điên mất. Nước mắt không nhịn được trào ra, trong sâu thâm tâm xuất hiện một gương mặt quen thuộc
Người đàn ông có đôi mắt đào hoa xinh đẹp, đẹp như tạc tượng, cao quý như thần
Cô muốn nghe giọng Tần Mặc... Một chút cũng được
Ninh Viên Viên run rẩy cầm lấy di động, nhìn danh bạ một lượt. Đôi mắt loé lên, ngón tay do dự ấn xuống
Ma xui quỷ khiến
Rút cuộc cũng là gọi đến
Tiếng chuông đổ đến giây thứ 7....
Cuộc gọi được liên kết đến:"Alo"
Thanh âm khàn khàn quen thuộc, trầm thấp lại dễ nghe, trái tim cô như bị lệch một nhịp, cảm giác tủi thân tích tụ từ trước đến đây như bộc phát
Cô cố gắng nén lại
Tần Mặc vuốt ngón tay, cảm nôn nóng này chưa từng có, nó thiêu đốt cả thể xác lẫn linh hồn hắn
Hắn cảm thấy mình như muốn phát điên rồi
Cô gái nhỏ của hắn, người con gái hắn ấp ủ trong tim suốt một thời gian
Tần Mặc rũ mi, cố gắng che giấu con thú sâu trong sự tâm tối của bản thân
Thấy bên phía cô không trả lời, Tần Mặc có chút nôn nóng, khàn khàn gọi tên cô:"Viên Viên?"
Ninh Viên Viên đột nhiên rùng mình, cô cảm giọng của Tần Mặc hôm nay đặc biệt lạ, không biết phải do ảo giác của cô hay không. Ninh Viên Viên không quan tâm lắm, chỉ run rẩy, giọng mũi trả lời:"Ừm... Xin lỗi đã làm phiền anh"
Tần Mặc vui vẻ đến cong môi, hận không thể cười lớn
Nhưng sau khi thấy tiếng khụt khịt từ đầu dây bên kia, hắn thoáng khựng lại, đôi mắt tối sầm lại, đè giọng hỏi:"Em khóc?"
Ninh Viên Viên mếu máo, cô cảm thấy mình thật trẻ con chết mất, nhưng cô muốn phát tiết với người đàn ông này:"Mặc Mặc... Tôi cảm thấy không vui"
Thanh âm nức nở mềm mại bên đầu dây, khiến cho người đàn ông cảm thấy như bị nhát dao xuyên qua, đau lòng...
Hắn thấy đau lòng
"Ngoan, ai bắt nạt em?" Hắn có chút cuống quýt, vội vàng muốn xem camera:"Em hiện tại đang ở đâu?"
Cô khịt mũi, đôi mắt đỏ hoe:"Tôi đang ở Ninh gia"
Gương mặt Tần Mặc lạnh lẽo:"Họ bắt nạt em?"
Ninh Viên Viên ôm chặt chú thỏ bông lớn trong lòng:"Kh...không a, Mặc Mặc"
Đến lúc này Tần Mặc mới chú ý cách gọi của cô, hắn đột nhiên bật cười, tiếng cười khe khẽ lãnh lót truyền vào tai Ninh Viên Viên
Lỗ tai cô như bị mang thai
"Cười cái gì chứ?" Cô đỏ mặt gằn nói
Tần Mặc vuốt môi, tựa như đang hồi ức lại một dư vị ngọt ngào nào đó:"Em gọi tôi là Mặc Mặc?"
Ninh Viên Viên rụt người:"T...thì sao chứ... Không anh cũng gọi tôi là Viên Viên?"
Tần Mặc không tức giận, dường như rất thích cái xưng hô này:"Bé ngoan, nó không giống nhau"
Ninh Viên Viên mặt đỏ lên:"Cái gì mà không giống nhau chứ"
Người đàn ông khẽ cười, áo choàng lụa màu đỏ rượu khoác lên người, một dáng vẻ lưu manh đoan chính, bại hoại mê nhân. Cổ áo rộng rãi hơi trễ ra, để bờ vai mê người cùng xương quai xanh tinh xảo lộ ra, cơ bụng dưới lớp áo như ẩn như hiện, dáng vẻ lẳng lơ
Cái gương mặt hại nước hại dân này, chính là yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh, gây hại cho nhân gian
Cái khuyên tai kim cương màu đỏ sáng rực nằm ngay ngắn trên tai người đàn ông
Phác họa dáng vẻ lười biếng tự phụ của hắn
Tần Mặc nhẹ nhàng cười, đôi mắt nhu tình như nước nước, giọng điệu hết sức không đoàng hoàng:"Ừm... Nghe cứ như____
___gọi sủng vật vậy"
Cả gương mặt Ninh Viên Viên nóng lên, hô hấp như ngưng trệ
Cô cảm thấy Tần Mặc chính là không cần mặt mũi, tại sao hắn có thốt ra một lời lẽ đầy tình thú như thế
Tâm tình Tần Mặc thực sự vui vẻ, hắn vuốt cái đồng hồ quả quýt bằng vàng tinh xảo, ánh mắt ngập tràn cưng chiều:"Tâm tình hiện tại đã tốt lên chưa?"
Ninh Viên Viên sững sốt, cô ngượng ngùng sờ mùi:"Đã tốt... Cám ơn anh rất nhiều"
Tần Mặc chống cằm, nhướn mày:"Quan hệ này của chúng ta vẫn còn khách khí như vậy?"
Ninh Viên Viên hơi lúng túng:"Quan hệ của chúng ta?"
Tần Mặc nhịp nhịp ngón tay:"Em nghĩ sao?"
Cô chợt cười rộ lên:"Tôi hiện tại cảm thấy chúng ta giống hệt như bạn thân vậy"
Đôi mắt người đàn ông chợt tối lại, rất không hài lòng với câu trả lời của cô. Ý gì đây? Những nổ lực tôi cố gắng chỉ đền đáp được hai chữ bạn thân?
Tần Mặc cười lạnh:"Ý em là thân thế nào?"
Cô có chút hoang mang
Hắn cố tình đè thấp âm lượng, thanh trầm tính lại mê hoặc:"Thân tôi đè trên thân em, hay thân em nuốt trọn thân tôi?"
Tần Mặc vừa dứt lời, một âm thanh tút tút lạnh băng vang lên. Người bên kia hoàn toàn tức giận cúp máy
Hắn nhìn điện thoại vài giây, đột nhiên bật cười
"Bé con, em đáng yêu chết mất"
Đôi mắt người đàn ông đỏ lên, liễm nhiễm dục vọng. Tần Mặc dùng tay xoa cái thứ đang ngóc đầu dưới thân, cười như không cười lẩm bẩm:"Viên Viên, nhanh một chút a... "Tiểu Mặc Mặc" vì em mà chịu không ít khổ, em nhanh chóng một chút, bù đắp lại cho nó"
Giọng nói hắn khàn khàn quyến rũ
Hắn muốn nhanh chóng về sớm, muốn gặp cô...
Cái dáng vẻ khiến cho người khác đỏ mặt tía tai
Ninh Viên Viên sau khi cúp máy, sắc mặt hết đỏ rồi trắng. Cô hoàn toàn không tin được là tên đàn ông chó đó dám nói chuyện sắc tình như vậy với cô
Đây là lần đầu tiên cô bị người khác trêu chọc, nhưng mà cô cảm thấy tâm trạng mình thực sự rất vui vẻ, cô không biết vì sao
Qua vài phút, Ninh Viên Viên chìm vào trong giấc ngủ
_______
Ở một thành phố lớn ở Thụy Điển
Một nơi hoa lệ đẹp đẽ
Tần Mặc khoác lên mình bộ vest đen sang trọng, tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ, những đường may tỉ mỉ được cắt xén vừa vặn, khuy măng sét bằng bạc kiểu Pháp đắc tiền
Đường nét gương mặt tinh xảo lại xuất chúng, trên tai là một khuyên tai kim cương đỏ loá mắt
Dáng vẻ đẹp mắt như vậy, khiến nhiều người khá chú ý
Lệ Hoành Liêm nhấp một ngụm rượu vang đỏ thượng hạng, mắt đảo xung quanh. Anh ta chợt khẽ cười:"Lão già đó quả nhiên hao tâm không ít"
Tần Mặc chễm trệ trên một chiếc ghế sofa đơn bằng đá màu đen, dáng ngồi không có quy củ, đôi mắt đào hoa phong tình quyến rũ, đồng tử hổ phách xinh đẹp tựu như viên đá quý
Hắn chỉ thờ ơ nhàn nhạt đáp:"Đúng thật là như vậy"
Chủ buổi tiệc này là một ông chủ người Tây Ban Nha chính gốc, là một nhân vật có tiếng trên các mảng kinh doanh về rượu
Đều là doanh nhân trong vòng làm ăn của Tần Mặc. Lệ Hoành Liêm chợt cười:"Nhớ không lầm ông ta có một cô con gái rất xinh đẹp, theo như hiểu biết của tôi thì khẳng định rằng ông muốn dâng con gái ông ta cho cậu... Chậc chậc, Tần đại thiếu chính là miếng bánh ngọt thượng hạng được nhiều con mồi để mắt"
Tần Mặc nghe xong trên mặt cũng không xuất hiện thêm biểu cảm gì, chỉ chậm rãi đảo mắt nhìn buổi tiệc đang diễn ra:"Quả là tốn không ít công sức" Hắn cảm thán:"Hoành tráng như thế mà"
Nếu phải bỏ tiền chi ra tạo một buổi tiệc xa hoa như thế, hắn thà lấy số tiền đó dẫn Ninh Viên Viên đi thưởng thức mỹ vị trên thế giới
Lệ Hoành Liêm liếm môi, cười cười, anh ta huých vai Tần Mặc một cái:"Đều là người quen, ra chào hỏi một chút"
Tần Mặc ngậm viên kẹo đường trong miệng, hương vị ngọt ngào lần toả ở lưỡi, hương vị trái cây ngọt ngào mà không ngấy
Trước khi đi, hắn có lấy một ít kẹo của Ninh Viên Viên đem theo, thi thoảng thì lấy ra ăn
Trước mặt hắn là ông chú người da trắng tóc vàng mắt xanh, bộ dáng quý ông phong độ lịch lãm. Kế ông ta là một cô gái trẻ, là mỹ nhân tóc vàng óng ánh
Cô gái xinh đẹp mỹ lệ, nước da trắng mịn dưới ánh đèn, đôi mắt màu lam tựa như đại dương mênh mông sâu thẳm
Giống một con búp bê sống
Tần Mặc nhướn mày, lịch sự cùng họ bắt tay
Ngôn ngữ hắn cùng người khác giao tiếp là tiếng Anh
"Ngài James, xin chào! Đã lâu không gặp"
Người đàn ông nước ngoài đôi mắt sáng lên:"Oh, Dylis... Đã lâu không gặp" James hướng mắt về phía Lệ Hoành Liêm:"Còn đây nữa, Jade!"
James nâng ly rượu hướng về bọn họ:"Nào, tôi kính hai một ly"
Lệ Hoành Liêm cùng Tần Mặc liếc nhìn nhau, rõ ràng chính không có ý tứ muốn uống
Tần Mặc đột nhiên nở nụ cười, dáng vẻ nhã nhặn cao quý, hắn rũ mắt:"Jame, xin lỗi, tôi không thể uống rượu"
Người đàn ông nở nụ cười tiêu chuẩn:"Không thể nể mặt tôi được sao?"
Lệ Hoành Liêm lén lút nuốt một ngụm nước bọt, cái người không có chừng mực này...
Tần Mặc:"Mặc dù mọi chuyện đều đã qua, nhưng mà không phải đều không có khả năng xảy ra lần nữa, James, mong ông hiểu?"
Người phụ nữ bên cạnh đột run lên, James im lặng, đột nhiên bật cười:"Được rồi, cũng không thể trách hai vị" Ông đánh mắt nhìn viên kim cương trên khuyên tai của Tần Mặc, màu đỏ ruby đỏ rực, ánh mắt ông ta càng nóng bỏng:"Đều là tôi không chu đáo, không suy xét kĩ"
Tần Mặc nghe xong, cũng không nói gì, trên môi vẫn giữ nụ cười hòa nhã nhưng xa cách
Sau khi giao thiệp vài câu, James đã đi ra tiếp những vị khách khác
Tần Mặc tìm một chỗ vắng vẻ nào đó, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá có thương hiệu là Executive, đó là một loại thuốc lá đắc tiền. Một gói thuốc có khoảng hơn 60 đô la một gói
Tần Mặc đã lâu rồi chưa sử dụng mà loại này
Ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc trên tay, Tần Mặc chậm rãi châm lửa, một tay châm một tay chắn gió, trên miệng ngậm đầu thuốc
Trong ánh đèn mờ ảo, nhìn xa xăm chỉ bóng dáng người đàn ông thon dài đứng dựa vào một bức tường hút thuốc, khói thuốc tản mạn mập mờ
Hắn chậm rãi rít một hơi, sau đó lại nhả khói
Nửa gương xinh đẹp ẩn trong bóng tối, nhưng đôi mắt kia vẫn sáng ngời. Tựa như đôi mắt có thể nhìn xuyên qua màn đêm
Bầu trời tối đen như mực, trăng tròn bị mây đen che phủ, gió đêm lạnh lẽo như thấm vào xương cốt
Xa xa, có tiếng giày cao gót lộp cộp tiến gần
Tần Mặc lười phản ứng, vẫn duy trì dáng vẻ lười biếng mà hút thuốc
Cô gái mái tóc vàng xinh đẹp, tiến đến gần Tần Mặc, dáng người yêu kiều quyến rũ, gương mặt tựa thiên sứ. Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia
Nữ nhân chợt cất giọng:"Dylis...''
Tần Mặc nâng tay, vứt đi điếu thuốc đang hút dở xuống đất, theo thói quen dùng chân đè bẹp
Cuối cùng hắn nâng mắt, nhìn dáng vẻ người phụ nữ kia, con ngươi không chút giao động
Cô ta dùng ánh mắt như câu dẫn, thân hình áp sát vào người đàn ông tuấn mỹ trước mắt, hai tay mãnh khảnh vòng qua cổ hắn. Đôi môi xinh đẹp kề sát bên tai Tần Mặc như thì thầm:"Dylis, chúng tâm sự đi"
Tần Mặc nhướn mày, cười lạnh
Dùng tay đẩy mạnh người đẹp trong lòng ra. Cô ta bất ngờ bị đẩy, loạn choạng lui về phía sau suýt nữa bị té
Cô gái tức giận đỏ mặt:"Dylis!"
Tần Mặc mệt mỏi bóp ấn đường, dùng tay cản lời nói tiếp theo của cô ta lại:"Ngưng!"
Nữ nhân im bặt
Hắn dùng tay chỉ lên não mình:"Đầu óc cô có vấn đề?"
Nữ nhân tức giận trừng mắt:"Anh có còn là một quý ông không vậy?"
Tần Mặc nhàn nhã dựa vào tường khoanh tay, dáng vẻ quyến rũ phong tình, đôi đào hoa câu nhân
"Rosaleen, cô đã qua cái tuổi bốc đồng rồi, làm ơn tỉnh táo lại một chút"
Rosaleen hoàn toàn không dám đáp lại lời của hắn
Cô nàng cắn môi, đảo mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó cười nhạt một cái:"Dylis, bố em nói chúng ta chính định mệnh của nhau. Mọi thứ của em đều hoàn hảo, em lại thích anh như vậy" Rosaleen nhìn thẳng vào đôi mắt hắn:"Không lẽ anh muốn bỏ lỡ một người tốt như em?"
Tần Mặc dường như cảm thấy hoang đường với cách nói của cô ta
Hắn cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình chính là não có vấn đề, nên đâm ra ảo tưởng và tự luyến nặng
Rosaleen thấy nam nhân trước mặt không phản ứng, được một tấc liền tiến đến
Người đàn ông người Châu Á này chính là có gương mặt rất đẹp, ấn tượng đầu tiên của cô đối với Tần Mặc là vậy
Suốt ngày mang dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ. Trang phục luôn chỉnh tề sạch sẽ, sự kích thích chinh phục trong lòng trỗi dậy
Người đàn ông có cái bộ dạng cấm dục này, khiến cho người khác vô cùng tò mò
Ngay lúc cô vừa vặn vươn móng vuốt đến, Tần Mặc nhanh chóng chộp lấy tay cô ta, đẩy nữ nhân to gan này lên tường, một tay dùng lực bóp chặt hàm cô ta
Đôi mắt Tần Mặc mang lệ khí lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt. Rosaleen hiện tại cảm thấy vô cùng đau đớn, đối diện ánh mắt kia khiến cô sợ hãi đến phát run
Người đàn ông cười lạnh, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo:"Sao nào? Một lần chưa đủ? Hay cảm thấy hành động bỏ thuốc người khác chính là công việc cao cả?"
Sắc mặt Rosaleen trắng bệch, sợ hãi nhìn Tần Mặc