Trọng Sinh Làm Vợ Nam Chính

Chương 49




Ninh Viên Viên ngồi trên tấm thảm bằng lông ấm áp, trong nhà lại có máy sưởi, giảm bớt cái mùa đông giá rét này

Cô nhẹ nhàng vuốt tấm lông Quất Quất, sau đó giúp nó chải lông, con cún to xác làm nũng, thoải mái nhắm mắt

Trong phòng khách to lớn, chỉ thanh âm "lạch cạch, lạch cạch" của bàn phím laptop, Ninh Viên Viên phiền não liếc nhìn người đàn ông ngồi trên sofa kia, hầm hừ nói:"Anh có thể hay không mà vào thư phòng làm việc?"

Trước đây đều ru rú trong thư phòng ôm đóng tài liệu, cả ngày như tên thụ động cấm mặt vào công việc, ngoài ăn uống đi vệ sinh ra thì không hành động giống người nào khác của Tần Mặc

Trước đây Tần Mặc từng thừa nhận với cô rằng hắn lại không phải người cuồng công việc như thế, chẳng qua một công ty lớn như vậy đều cần có một ông chủ chăm chỉ

Ninh Viên Viên nghe xong thực sự rất đồng cảm

Nhưng mà cô nào biết tên đàn ông này trừ đi trễ về sớm ra đều ôm núi công việc này ở cùng cô

Lại bảo có ông chủ nào về đúng giờ hơn nhân viên văn phòng?

Cần mẫn, siêng năng? Đều là ngụy biện

Tần Mặc nghe cô rầu rĩ, cũng lười ngẩng đầu, còn nói với giọng điệu hợp tình hợp lý:"Trong thư phòng quá ngột ngạt, có lẽ ở đây mới khiến ý chí làm việc của tôi trở nên mạnh mẽ"

Ninh Viên Viên nghe xong, chỉ cảm thấy thái dương giật giật, mắt trợn trắng, miệng không nhịn được "xí" một tiếng

Kể cả Quất Quất cũng có biểu hiện ghét bỏ

Tần Mặc đối với biểu hiện của cô chỉ nhắm mắt làm ngơ, tỏ ra cần mẫn chuyên tâm, tỏ vẻ lời hắn nói đều có đạo lý

Cô không tiếp tục làm phiền nữa, chẹp miệng một tiếng, bóc vỏ quýt ra, thưởng thức ly cacao nóng hổi

Cho quýt vào miệng thưởng thức, ngọt thấu tim can

Ninh Viên Viên không quên Tần Mặc, lặng lẽ lột xơ ra rồi cho vào miệng hắn, đều là một thói quen nhỏ, động tác thân mật với nhau chính cô cũng không phát hiện. Cô chỉ biết rằng, tìm được món gì đó ngon đều chia sẻ cho Tần Mặc, hoặc mua cái gì đó đều cũng có phần của hắn

Tần Mặc cũng vậy, đồ ăn ngon đều chia cho cô hết

Hình thành trong vô thức, chính cô cũng không phát hiện ra

Tần Mặc dẹp laptop sang một bên, yên lặng để cô đút quýt cho mình, hưởng thụ cảm giác được phục vụ đều khiến tâm tình hắn vui vẻ

Ninh Viên Viên cũng không để ý, cười nói:"Sao lại về sớm như vậy?"

Tần Mặc trên tay cầm di động, miệng hé ra, cắn miếng quýt ngọt ngào trên tay cô, nhân lúc cô gái không để ý, hắn lè đầu lưỡi, liếm nhẹ ngón tay mềm mại đó:"Hoàn thành sớm, về sớm"

Cô nhún vai, đơn giản "ồ" một tiếng

Tần Mặc ngồi dưới thảm, ôm cái gối bằng lông hình trái tim màu hồng, những thứ đáng yêu sến súa này tất nhiên đều không phải phong cách của Tần Mặc, đều là tác phẩm do một tay cô gái của hắn bày trí

Với cái lý do là:"Tôi thấy căn biệt thự này màu sắc quá u ám, tôi sẽ đặc biệt trao tấm lòng này của mình mà giúp anh bài trí"

Tần Mặc lúc đó trầm ngâm mờ mịt mấy ngày, sau đó mới ý thức rằng, một người đàn ông đã sắp bước đến cái tuổi 30 như hắn lại có nhìn thấy những món đồ đáng yêu quá đáng như vậy

Cả phòng khách được treo những tranh ảnh rực rỡ, mọi phòng đều có bình hoa đủ thứ màu sắc. Khăn trải bàn cũng suýt nữa bị cô đỗi thành màu hồng phấn thiếu nữ

Thậm chí cô gái này còn 'đáng yêu' hơn nữa là thay đổi luôn cả thư phòng giúp hắn, những cái kệ trống được trang trí bằng bông hoa giấy hoặc hạc giấy do chính tay cô gấp bày biện, rồi mua những mô hình dễ thương đặt lên

Trong mắt cô chính là đáng yêu không tả nổi

Còn trong mắt Tần Mặc chính là trẻ con không chịu nổi

Nhưng hắn lại không dám lên tiếng chê trách, chỉ có thể im lặng bất đắc dĩ nhìn cô lắc lư như vậy

Nhiều khi Ninh Viên Viên cho cho hắn cái cảm giác được nuôi con gái lớn trong nhà, tùy ý nghịch ngợm, rồi lại đặc biệt thích làm nũng

Nhưng dáng vẻ làm nũng của cô cứ hệt như con robot bị lỗi, vừa ngu vừa ngốc

Cả ngày điên điên khùng khùng

Nhưng Tần Mặc cảm thấy, như thế cũng tốt, cả ngày đều ở cùng cô, vô tư vô lo, không ảnh hưởng đến tâm trạng, vui vẻ cùng cô nói về một số đề tài nhảm nhí, lại không phải cái cảm giác chỉ có thể trầm mặt mặt nhìn đám người kia vì tiền tài mà tranh đến sứt đầu mẻ trán

Vui vẻ cùng cô điên khùng có phải tốt hơn sao?

Có đôi khi Tần Mặc có chút không muốn cùng cô yêu đương, có thể cùng như vậy sống cả đời, người con gái thuần khiết như một đứa trẻ, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, không bị lây dính vào cuộc sống người trưởng thành, đều không phải rất tốt sao?

Nhưng vẫn không nhịn được muốn thấy một mặt khác của cô, muốn cùng cô trở thành một cặp vợ chồng chân chính, muốn nắm tay ôm hôn tùy thích, muốn nhìn những biểu cảm đặc sắc của cô, muốn trải nghiệm những dư vị đắng cay ngọt ngào

Nếu nói đơn giản là... Muốn cùng cô lên giường

Vòng vo tam quốc chỉ có vậy thôi

Làm người thì nên thẳng thắn chút

Tần Mặc vuốt vệt nước trên khoé môi cô, ngón tay lạnh lẽo tiếp xúc với làn mềm mại ấm áp, Ninh Viên Viên có chút giật mình, người đàn ông không để ý, nhẹ nhàng liếm ngón tay kia, ánh mắt có chút trở nên mềm mại dị thường

Theo phản ứng cơ thể, lớp da gà tự khắc nổi lên

Dời sự chú ý của cô, Tần Mặc chậm rãi nói:"Cái đêm mấy hôm trước em gọi đến, lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

Ninh Viên Viên sững sờ, đột nhiên nhớ lại, ánh mắt ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác:"Không có việc gì, anh đừng để ý"

Ánh mắt người đàn ông trở tối tâm, hắn vươn cánh tay, nắm lấy cằm cô, xoay mặt cô gái về phía mình:"Không phải em xem tôi là bạn sao, tại sao người bạn này quan tâm em, em liền không tin tưởng?"

Tần Mặc đặc biệt nhấn mạnh từ 'bạn', khiến cô có chút không phản ứng kịp, ánh sáng trong mắt cô vụt tắt, hiện ra mảnh u buồn nho nhỏ, ngữ điệu có chút buồn buồn:"Mặc Mặc"

Gọi như gọi chó vậy

Tần Mặc thầm nghĩ

Nếu đặt lời nói này trên miệng người khác, Tần Mặc nhất định chắc chắn sẽ móc cuốn họng kẻ đó ra

Ninh Viên Viên hơi mím môi, dáng vẻ ủy khuất cực độ, mặc dù ở Ninh gia cô được Ninh Cảnh Thiên che chở, nhưng mà vẫn không tránh khỏi lời ra tiếng vào cửa đám người làm, suốt ngày bọn họ đều bày ra dáng vẻ như nhà có tang

Một cô gái yếu ớt như cô nào chịu nổi

Mỗi đêm khi ngủ, cô đều sợ hãi đắp chăn kín người, Ninh Cảnh Thiên có vài lần đề nghị cùng cô đổi phòng, cô nào dám làm phiền người ta mà đổi

Những căn phòng trống ở Ninh gia đều trở thành căn phòng thân thích đến dùng

Không biết phải ảnh hưởng đến bệnh sạch sẽ của Tần Mặc hay không cô đều thấy có chút kiêng kỵ, dù gì đây cũng là căn phòng của nguyên chủ, cô ấy nhiều lần ngủ ở đó không một lời than vãn, cô đây than vãn một chút, liền không phải phát hiện ra sự bất thường sao?

Tần Mặc im lặng, nhìn dáng vẻ thất thần của cô, không lòng lại có chút phức tạp. Mỗi gia đình đều có những mâu thuẫn riêng, gia đình hắn càng không ngoại lệ

Quan trọng mỗi người đều có một ý chí vượt qua

Ninh Viên Viên nghiêng người, trán tị lên cánh tay phải của hắn, chậm rãi nói suy nghĩ trong lòng:"Mặc Mặc, anh có bao giờ chứng kiến cái chết chưa?"

Ngón tay Tần Mặc run lên, che giấu sự lạnh lẽo trong đáy lòng, không trả lời, chỉ sâu kín nhìn cô

Vài giây sau, thanh âm người đàn ông trầm khàn, vòng tay trái chạm vào gáy cô, chậm rãi hỏi:"Tại sao lại hỏi thế?"

Ninh Viên Viên nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy, hít thở mùi hương trên người Tần Mặc, không hiểu vì sao cảm an tâm, tâm tình có chút thả lỏng:"Vì một người mà tay nhuốm máu, có đáng không?"

Trái tim của hắn bị câu nói cô làm ngưng động, tại thời khắc này, trong đầu hắn chỉ duy nhất một câu trả lời:"Đáng"

Viên Viên, vô cùng đáng



Chỉ là em không hiểu được

Tần Mặc không thấy cô nói gì, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu cô, gái gáy trắng ngần lộ không khí, làn da mềm mại từng được cảm nhận

Hắn trầm mặt, nâng cô lên, đặt cô trên đùi

Ninh Viên Viên có chút hoảng hốt, ngẩn ngơ nhìn hắn

Tần Mặc nghiêng người ra đằng sau, tay chống lên tấm thảm, nhìn thân hình nhỏ xinh của cô:"Viên Viên, vì một người quan trọng, cho dù có chống lại cả thế giới, đều đáng"

Đạo lí này Tần Mặc muốn dạy cô, cho dù trước đây bản thân có ích kỷ thế nào, trước người mình yêu, học cách buông bỏ những thói quen đó

Ninh Viên Viên chớp đôi mắt, thẳng thắn nhìn trực diện vào đôi mắt kia, màu hổ phách sâu thẩm, tựa như một biên đá quý được mài dũa để trở nên thật sáng bóng và xinh đẹp

Rực rỡ hơn cả ánh trăng ngoài kia

Kết thúc một buổi chiều yên bình

Ninh Viên Viên cùng Tần Mặc nấu cơm, cô vui vẻ chọn đồ ăn theo sở thích của cả hai

Tần Mặc nghe xong lời cô nói, không tỏ vẻ gì nhiều, lập tức bắt tay vào nấu cơm

Ninh Viên Viên biết tay nghề bản thân không bằng Tần Mặc, nhưng liên quan đến trang trí thì cô lại có mắt thẩm mỹ và khéo léo hơn Tần Mặc rất nhiều

Tiếng chuông cửa vang lên, Ninh Viên Viên rửa tay, vẫy nước, quay đầu nói với Tần Mặc:"Để tôi ra mở cửa"

Tần Mặc nhìn theo bóng dáng cô, môi mím thành một đường

Vừa mở cửa, đập vào mắt cô là chàng trai tóc vàng cao ráo, trên gương mặt anh ta có chút trẻ con, thân ảnh cao lớn, lại ăn mặc theo phong cách hiphop

Vừa trẻ trung vừa tăng động

Cao Gia Kỳ một đường đến nhà Tần Mặc, vừa mở cửa đã thấy một mỹ nhân, tóc dài như sóng nước được kẹp bằng chiếc kẹo càng cua lỏng lẻo, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt phượng cau nhân mê người kia... Aaa! Đây chính là cô gái mà anh ta từng gặp ở yến tiệc một tháng trước sao?

Cao Gia Kỳ buộc miệng thốt ra:"Chị...chị dâu!"

Ninh Viên Viên:"....?"

Đúng lúc này Tần Mặc bình tĩnh đi ra, mặc một chiếc áo len tơ tằm cổ lọ màu đen, cùng với chiếc quan dài cùng màu, một tay đút túi, một tay cầm con dao bén nhọn có cái cán màu bạc

Trên gương mặt xinh đẹp là một biểu cảm lãnh đạm, sự lạnh lùng ăn sâu trong xương cốt

Trái tim yếu ớt của Cao Gia Kỳ đập thình thịch, phát ra tiếng "ú ớ" không rõ ràng, trong mắt cậu ta, người đàn ông sau lưng Ninh Viên Viên chính là một con quỷ dữ

Ninh Viên Viên vô thức nhìn theo tầm mắt của Cao Gia Kỳ, chỉ thấy gương mặt Tần Mặc ôn hoà nhìn mình, cười vô cùng vô hại

Sau đó lại nhìn Cao Gia Kỳ sắc mặt trắng bệch

Nhưng Cao Gia Kỳ lúc này chân đã mềm nhũn, người đẹp ở đây tạo cho cậu ta ý chí vững bền, nâng cánh vẫy vẫy Tần Mặc:"H...hi, anh trai"

Ngón tay xinh đẹp xoay con dao trong tay, dựa vào bức tường nhìn cậu ta:"Thật quý giá, Uyển Thanh Trang đêm nay được Cao thiếu đến thăm, thật là vinh hạnh cho Tần Mặc tôi"

Giọng điệu Tần Mặc muốn có bao nhiêu châm chọc liền có bấy nhiêu

Cao Gia Kỳ sợ đến mức, ngón tay cong lại, mồ hôi lạnh cũng không giấu được, giọng điệu hết sức hèn mọn:"Anh à... Anh ơi, anh em chúng ta khi lại khách sáo như thế?"

Tần Mặc trao cho hắn một cái liếc mắt đầy thâm ý, biểu lộ là: Ai anh em mày?

Cậu ta chỉ giả vờ như không thấy, thầm nghĩ, chỉ muốn đến làm quen với chị dâu, muốn đến ăn cơm ké, ngay tại thời khắc này liền bỏ mạng tại đây?

Ninh Viên Viên nhìn hai người bọn họ, đầu đầy hoang mang. Sau đó chợt nhớ ra, người đàn ông tóc vàng trước mắt cô chính là cái người cùng Tần Mặc nói chuyện trong bữa tiệc ngày hôm đó

Cao Gia Kỳ bày ra dáng vẻ em trai ngoan ngoãn, chân chó nịnh nọt:"Anh trai, trời đêm giá lạnh, em phải chạy mất 20km để đến đây cùng anh ăn cơm, không lẽ anh không hoan nghênh em?"

Cậu ta vừa nói vừa chớm đôi mắt long lanh như cún con, dáng vẻ thiết tha cầu khẩn, giọng điệu có chút khiến người ta sởn da gà

Tần Mặc vẫn biểu cảm bình thản, nở nụ cười lương bạc, đôi mắt đào hoa đa tình xinh đẹp, tê tái lòng người:"Ừ, không hoan nghênh, cút đi"

Cao Gia Kỳ lập tức trề môi, mếu máo nói:"Vì sao chứ, chỉ là một bữa cơm..."

Hắn lập tức cắt ngang:"Một bữa cũng không được"

Cao Gia Kỳ suy sụp, tìm kiếm sự đồng tình, nhìn thấy cô gái xinh đẹp đứng cạnh mình, chớp chớp đôi long lanh:"Chị dâu, thu nhận bảo bảo nhé?"

Ninh Viên Viên giật giật khoé miệng, loại người như Cao Gia Kỳ cô chính là lần đầu gặp, trẻ con đến mức khiến người khác không thể từ chối

Cô gãi đầu, nhìn về phía Tần Mặc, không đành lòng, ngượng ngùng nhìn hắn:"Hay là... Chúng ta chứa chấp cậu ta đi?"

Đối với yêu cầu của cô, Tần Mặc giống như không đành lòng từ chối, ngoan ngoãn như một con chó lớn, chỉ thể ve vẫy chấp thuận

Cao Gia Kỳ được ý vui vẻ tít cả mắt, sau khi Tần Mặc quay đi, còn không quên giơ ngón cái với Ninh Viên Viên, cô nhướn mày buồn cười, đối với cái tên hồ ly như Tần Mặc sao lại có kết bạn với một người đáng yêu như vậy

Nhìn dáng vẻ cậu ta giống sinh viên đại học, cô liền xem như em trai của Tần Mặc mà đối đãi

Tần Mặc cùng Cao Gia Kỳ ngồi trên sofa phòng khách, cậu ta ngó nghiêng lung tung, Tần Mặc nhíu mày nói:"Nhìn cái khỉ, còn nhìn anh đây liền móc mắt cậu"

Cao Gia Kỳ bĩu môi, ngồi sát lại gần Tần Mặc, ôm lấy vai hắn dáng vẻ thần thần bí bí:"Anh trai, không ngờ nhiều năm ở nước ngoài, phong cách cũng thay đổi"

Tần Mặc liếc nhìn hắn, không quan tâm

Cậu ta dường như mặt còn dày hơn cả xi măng, đánh giá xung quanh:"Chậc chậc, cách bài trí theo phong cách thiếu nữ này, hẳn là không phải là công lao của anh đâu nhỉ?"

Hắn liếc Cao Gia Kỳ một cái, khoé môi nở nụ cười hờ hững:"Cô ấy thích"

Cao Gia Kỳ nhất thời nghẹn họng, phồng má trừng mắt:"Không phải trước đây anh chỉ nói yêu mỗi mình em thôi sao?"

Tần Mặc ha ha vài tiếng, nhàn nhã bấm điện thoại:"Thằng nào nói chứ không phải thằng này"

Thằng nhãi kia giống như không để ý lời hắn, đầu ngửa trên sofa, cười một cái đầy lạnh lẽo:"Ban nãy em có nhìn thấy một kẻ lạ mặt đứng lấp ló trước cổng, em đi xe đến, tuyết lớn quá nên không nhìn rõ được"

Ánh mắt Tần Mặc lay động:"Kẻ lạ mặt?"

Cao Gia Kỳ vuốt mái tóc vàng của mình, vắt chéo chân, cười một cách vô ý:"Nhìn dáng người nhỏ nhắn lại thấp thấp, hẳn là phụ nữ, ăn mặc kín từ đầu đến chân, nhìn như trộm vậy. Lúc đó em có xuống xe xem xét, lại không nhìn thấy người đâu, hẳn là chạy mất rồi"

Tần Mặc thả di động sang một bên, mắt đâm đâm nhìn ngoài cửa sổ, tuyết rơi càng lúc lớn, phủ cả một tầng trời trắng xóa

Cao Gia Kỳ hít hít cái mũi, không biết nói gì, đành vỗ vai Tần Mặc:"Sau này ra đường chú ý một chút, mặc dù an ninh ở đây an toàn nhưng không thể tránh khỏi những rủi ro. Nếu thực sự là kẻ đeo bám, anh nhất định phải tăng cường bảo vệ"

Hắn không nói gì, chậm chạp "Ừ" một tiếng

Cậu ta ngoái đầu nhìn đằng sau, rồi nhỏ giọng với Tần Mặc:"Chị dâu chính là xinh đẹp như vậy, anh phải hết mực đề phòng, phỏng chừng gặp phải bắt cóc hoặc biến thái, lúc đó mất vợ như chơi"

Tần Mặc không nhìn hắn, nhấn trên di động gọi cho ai đó:"Giúp tôi kiểm tra an ninh khoảng 30 phút trước, xem camera trên đường lớn rồi ghi lại, lưu vào dữ liệu rồi gửi vào gmail giúp tôi, cảm ơn"

Cao Gia Kỳ suýt chút nữa bị sặc

Hiệu quả làm việc nhanh vậy sao, lại không cần nghĩ ngợi gì?

Tần Mặc cúp máy, nhắm chặt mắt, bọng mắt đã lộ ra chút quần thâm xanh xao, Cao Gia Kỳ thầm cảm thán trong lòng

Ninh Viên Viên mang đồ uống đến cùng đồ ăn vặt, đặt lên bàn. Cao Gia Kỳ cong cong đôi mắt cười đáng yêu:"Cám ơn chị dâu"

Ninh Viên Viên bị nụ cười toả nắng kia thu hút, sau đó liền ngượng ngùng nói:"Đừng gọi tôi là chị dâu, anh trai cậu sẽ không thích đâu"

Cậu ta ngớ người, nhìn Tần Mặc



Chỉ thấy gương mặt người đàn ông cứng ngắc, khoé môi trùng trùng xuống, bộ dạng hoàn toàn không đồng tình với lời nói kia

Cao Gia Kỳ đột nhiên hiểu ra cái gì đó, vẻ mặt như ăn phải phân, lập tức dời chủ đề:"Ay da, xưng hô gì đó hẳn là anh ấy lại không nhỏ mọn như thế, chị chưa biết tên em đúng không, em họ Cao tên Gia Kỳ, có thể gọi em là tiểu Kỳ"

Cô "ồ" một tiếng:"Em trai tiểu Kỳ"

Tần Mặc đột phụt cười, thanh âm phát ra từ yết hầu, dáng vẻ như không thể tin được:"Em trai tiểu Kỳ? Thằng nhãi đó năm đã 27 tuổi, lại hơn em tận 4 tuổi, em lại gọi nó là em trai?"

Khoé miệng cô đột nhiên co giật, trái tim tan nát

Xong lại nhìn gương mặt Cao Gia Kỳ

Gương mặt mặt trẻ trung lại pha thêm nét trẻ con, lại có chút baby theo phong cách Hàn Quốc, mà mẹ nó đã 27 tuổi

Cô có chút xấu hổ, cười gượng vài cái nói:"Tôi đi xem đồ ăn, mọi người cứ việc nói chuyện"

Đến khi thân ảnh cô gái biến mất, hai người đàn ông mới thu hồi tầm mắt. Cao Gia Kỳ nghiêng người, dáng vẻ cà lơ cà phất nói:"Chậc chậc, hai người đang chơi trò chơi tình thú à?"

Tần Mặc giải thích:"Cô ấy không biết tôi thích cô ấy"

Cao Gia Kỳ khoang tay, tựa lưng vào sofa, nhướn mày, sau đó suy nghĩ một lát, mới đút kết ra một câu chuyện:"À, vậy ý anh là hai người đều vì nguyên nhân nào đó mà kết hôn, sau một thời gian lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh thầm thương trộm nhớ người ta, nhưng lại không dám thổ lộ?"

Vặn vẹo vài lời phỏng đoán, hoàn toàn chính xác

Tần Mặc cầm lon soda, khui lon, nóc một ngụm lớn, khí gas nồng đến tận mũi, khiến hắn có chút khó chịu, hắn nhăn mặt, một bộ dạng cam chịu, chính là ngầm thừa nhận

Cao Gia Kỳ thầm ồ trong lòng, lại gần:"Nhìn dáng vẻ này của anh, hẳn chính là chưa hành động?"

Tần Mặc nhìn cậu một cái, đương nhiên biết Cao Gia Kỳ nói tới vấn đề gì. Đều là đàn ông với nhau, không thẳng thắn chính là vẫn có thể nói giảm nói tránh. Hắn hơi cau mày, ý nhìn cảnh cáo dời sang

"Ha" Cậu chỉ phất phơ nhún vai, sau đó quan sát người anh trai nối khố của mình,:"Dục cầu bất mãn... Anh trai, đến cả trẻ con còn phát triển nhanh hơn anh"

Cao Gia Kỳ bày ra cái tư thế chỉ đạo cho kẻ thiếu hiểu biết:"Thằng cháu nhà em mới 7 tuổi, đi học đã có ba bốn đứa bạn gái, mỗi lần đi học đều được phụng như tổ tông. Còn anh, đến cả mảnh tình đầu tiên còn không có, kĩ năng theo đuổi bằng 0, nếu vẫn chậm trễ như vậy thì anh việc chết tâm mà yêu thầm đi"

Tần Mặc lặng lẽ lắng nghe, huyệt thái dương giật giật, đầu đầy hắc tuyến

Cậu liếc nhìn Tần Mặc:"Nếu không phải biết được bí mật anh kim ốc tàng kiều được em phát hiện, có lẽ em suýt nữa cho rằng giới tính anh có vấn đề"

Tần Mặc lạnh lùng liếc qua, Cao Gia Kỳ có chút giật mình, ngẫm lời nói mình có hơi quá đáng, thở dài trong lòng, tri kỉ vỗ vai hắn:"Anh, mọi cô gái đều thích người đàn ông hoàn hảo, anh là điển hình, vừa có sắc lại vừa có tiền, thân hình lại mlem, không cô gái nào đều có thể cưỡng lại. Chẳng qua IQ cao thì EQ càng thấp"

Cao Gia Kỳ tự tin vỗ ngực:"Anh, thân là thanh mai trúc mã, cùng nhau cởi chuồng tắm mưa, là em trai, em sẽ giúp anh"

Người đàn ông đột nhiên liếc qua, yết hầu nhấp nhô lên xuống, khoé miệng chậm rãi cau lên, cười như không cười nhìn cậu, giọng nói lạnh tanh:"Cởi chuồng tắm mưa? Khi nào? Bị bại não hả?"

Cậu ngượng ngùng ho vài cái:"Khụ khụ, đừng để ý chi tiết nhỏ đó..." Cao Gia Kỳ sắc mặt nghiêm túc:"Quan trọng là cách theo đuổi, đúng vậy, là theo đuổi! Trước đây anh từng làm những gì cho cô ấy?"

Tần Mặc ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:"Thi thoảng dẫn cô ấy đi ăn hoặc đi dạo, cùng đi shopping, lâu lâu sẽ mua quà tặng trong các ngày lễ hoặc những ngày thường"

Cao Gia Kỳ:"......"

Tần Mặc:"..?"

Cao Gia Kỳ miễn cưỡng cười, nghiến răng nghiến lợi nói:"Mẹ nó, những chiêu đó anh đều sử dụng hết, còn mẹ nó tỏ ra không biết theo đuổi?"

Tần Mặc mím môi, bất cần nhìn trước mặt, chợt cười một cách vô lại:"Cái gì cơ, ha ha, thằng nhãi cậu bây giờ vẫn còn sử dụng cái cách cổ lỗ sĩ đó mà tán gái, từ trong rừng ra à?"

Cao Gia Kỳ nghẹn họng:"......"

Cậu ta hừ lạnh

Tần Mặc cầm lấy gói snack, bóc vỏ, nhàn nhã nhai nhai, từ tốn nói:"Đừng không phục"– Người đàn ông chậm rãi nâng mắt, ý cười mỉa rõ ràng trên gương mặt yêu nghiệt đó:"Thích giảng đạo lí như vậy, sao không đổi làm nghề giáo viên luôn đi?"

Bảo bối Cao Gia Kỳ lặng lẽ rơi lệ trong lòng, thầm nghĩ: Quả nhiên thỏ con vẫn không bao giờ thắng nổi cáo già

Tần Mặc vẫn là thu lại dáng vẻ không đứng đắn kia, ngậm lấy viên kẹo vị đào, ôn tồn giải thích:"Đừng nhìn dáng vẻ kia của cô ấy mà đánh giá, cậu còn chưa thực sự hiểu hết đâu"

Cao Gia Kỳ nghiêng đầu, thần sắc có chút rạng rỡ, không giấu được tò mò:"Làm sao?"

Hắn liếm môi, môi cấp ẩm càng thêm đỏ, đồng tử hổ phách xinh đẹp, trên gương mặt là 3 phần vô lại 7 phần lãnh đạm, cười nhạt:"Ninh Viên Viên ấy à, thực ra chính là một nữ hán tử"

Cao Gia Kỳ:"......"

Cậu ta có chút sốc

Tần Mặc châm điếu thuốc, rít nhẹ, nhả khói, làn khói trắng tản mạn trong không khí, làm mờ ảo gương mặt người đàn ông, một vẻ đẹp vô thực mà thần bí, kích lòng tham lam của con người

"Cô gái đó ấy à, một khi nổi điên lên chính là một con rồng phun lửa, anh đây còn không dám chọc giận"

Cao Gia Kỳ sắc mặt trầm trọng, lén lút nuốt nước bọt:"Đáng sợ vậy sao?"

"Không" Hắn cười:"Đáng yêu"

"......."

Tần Mặc không quan tâm sắc mặt người bên cạnh có bao nhiêu sắc thái, trên nở ra nụ cười nhẹ. Cô gái nhỏ của hắn, có bao nhiêu yêu kiều đáng yêu, là một tiểu yêu tinh chuyên gây họa, gieo hạt vào trái tim hắn, dần đâm chồi nở hoa

Chậm rãi câu đi trái tim kia, cướp lấy một cách trắng trợn

Mọi yêu cầu của cô đều như phần thưởng, tra tấn tâm trí Tần Mặc, lại giống như một bông hoa xinh đẹp cực độc, loại độc ăn mòn từ từ trong mọi tế bào, vừa tê dại vừa đau đớn

Lục ngũ tạng đều muốn nguyện ý dâng hiến

Bên cạnh cô như một con chó lớn nhu thuận, vừa ngoan vừa vô hại

Ninh Viên Viên đột nhiên hô lên:"Đến giờ ăn cơm!"

Tần Mặc vội vã dập tàn thuốc, khói thuốc dường chưa kịp tan hết, hắn nhanh chóng dùng quạt quạt cho khói dập tắt

Ninh Viên Viên vào phòng khách, mùi thuốc lá nồng nặc, cô nhăn mũi, khó chịu hỏi:"Anh hút thuốc à?"

Tần Mặc sắc không đổi, bình thẳng hướng về Cao Gia Kỳ:"Là cậu ta hút"

Người vẫn đang ngoan ngoãn như vậy đột nhiên bị chỉ điểm, lại cho bị đổ oan, Cao Gia Kỳ giật khoé miệng:"Anh...!"

Người đàn ông kia thầm ý còn tặng cậu ta cái nhìn cảnh cáo, Cao Gia Kỳ chật vật nhận mệnh:"À... Là tôi"

Tần Mặc vẻ mặt nghiêm túc, răn dạy cô:"Sau này cách xa thằng nhóc đó ra một chút, tránh bị lây nhiễm thói hư"

Cô dở khóc dở cười

Ninh Viên Viên nhìn vẻ mặt đáng yêu kia trần ngập sự không cam lòng, chỉ thở dài bảo:"Thôi được rồi, ăn cơm thôi"

Tần Mặc không nói nhiều đi sau lưng cô gái

Vạt áo đột nhiên bị nắm lấy, hắn xoay người nhìn cánh tay kia, chỉ thấy Cao Gia Kỳ ý vị thâm trường, cười nhạt bảo:"Anh trai, anh thực sự đã thay đổi"

Giọng khẳng định

Tần Mặc vô ý cười:"Vậy sao?"

Nhưng chính hẳn cũng cảm nhận sự thay đổi của của bản thân

Vẫn là con người trước kia nên chìm lặng trong bóng tối, mãi mãi đừng bao giờ tại thời khắc này xuất hiện