Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 787: Một đao chi uy!




"Keng!"

Sau khi Diệt Thế Ma đao từ trong đan điền của Diệp Trần bay ra, hóa thành một con rồng lớn màu đỏ dài đến gần ngàn mét.

"Rống!!"

Con Hỏa Long to lớn kia bay một vòng vòng quanh xung quanh Diệp Trần, vậy mà pháp bảo của hơn mười tên cường giả vây quanh kia, tất cả đều một ngụm nuốt xuống!

"Cái gì!"

"Pháp bảo của ta, làm sao lại đột nhiên thoát khỏi sự khống chế của ta rồi?"

"Đây là thứ quỷ gì, vậy mà có thể thôn phệ pháp bảo?"

...

Pháp bảo của những người này đều chỉ có cấp độ Thánh khí, hơn nữa tu vi của những người này đều không cao lắm, lại thêm không có sự phòng bị, cho nên khí linh của Diệt Thế Ma đao trong nháy mắt thôn phệ Linh khí biến chúng thành một đống sắt vụn.

"Keng!"

Sau khi thôn phệ Linh khí của những pháp bảo này, Diệt Thế Ma đao lập tức lại phát ra tiếng kêu to vui sướng, một lần ở trở lại trước mặt Diệp Trần, biến thành bộ dáng tàn đao trước đó kia.

"Là Diệt Thế Ma đao!! Ngươi vậy mà đã luyện hóa nó rồi? Điều này, điều này sao có thể?"

Ông lão áo bào tím ở xa xa lúc này cũng nhận ra Diệt Thế Ma đao thì lập tức kinh hô một tiếng, mặt mũi đầy vẻ khó tin.

Phải biết, đây chính là một cái Ma đao từ ngàn xưa nghe nói có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm lý của người sử dụng, người không có tâm chí kiên định rất có thể sẽ bị sự hủy diệt cường đại trong Ma đao ảnh hưởng đến làm cho ý chí sụp đổ.

Tiểu tử trước mắt này mới lớn bao nhiêu?

Vậy mà ở trong thời gian ngắn như vậy đã luyện hóa được thanh Ma đao có từ ngàn xưa này, mà dường như không bị bất kỳ một chút ảnh hưởng nào!

Điều này cũng khó trách ông lão áo bào màu tím cảm thấy chấn kinh.

Diệp Trần cười lạnh, trực tiếp một tay nắm chặt chuôi đao, sau đó một đao quét ngang mà ra: "Đều chết hết đi cho ta!!"

Có lẽ là bởi vì chịu đến sự ảnh hưởng của Diệt Thế Ma đao, hoặc là bản thân Diệp Trần không có thiện cảm gì đối với người của Vô Cực tông, trong lòng không tự chủ liền sinh ra một cỗ sát khí khó mà ức chế!

Ầm ầm!

Sau khi Diệp Trần chém ra một đao kia, một đaọ đao mang màu xám nhạt giống như một vầng trăng khuyết hướng những cường giả cảnh giới Hóa Thần của Vô Cực tông kia lan tràn mà đi.

Đao mang kia nhìn qua bình thường không có gì lạ so với loại kiếm mang sáng chói của Tiểu Quỳnh kiếm của Diệp Trần trước đó thì quả thực có cách biệt một trời, giống như căn bản không có bất kỳ lực sát thương nào.

Nhưng là, tất cả mọi người ở đây vào thời khắc này, tất cả đều không hiểu mà cảm thấy trong lòng phát run một trận, giống như thế giới trước mắt này, ngay lập tức sẽ bị hủy diệt.

"Đó là Diệt Thế Ma đao! Nhanh tránh ra!!"

Ông lão áo bào tím ở đằng xa lập tức rống lớn lên một tiếng.

Đáng tiếc, lúc này đã muộn rồi:

Cạch!

Đao mang kia nhìn như không có chút thu hút nào, ở trên không trung xẹt qua một đường vòng cung, tiêu tán ở bên trong hư không.

Mà hơn mười tên cường giả Hóa Thần kia của Vô Cực tông, tất cả đều giống như ngừng lại, lơ lững giữa không trung, cũng không có động đậy, ánh mắt của mọi người đờ đãn, giống như thể bị người điểm huyệt đạo.

Ông lão áo bào tím và người của tam đại gia tộc ở nơi xa thấy cảnh này, tất cả đều thi nhau sững sờ, "Diệt Thế Ma đao trong truyền thuyết, chẳng lẽ chỉ có loại trình độ này mà thôi?"

Trong lúc mọi người ở đây đang âm thầm cảm thấy kỳ quái:

Bành!

Bành!

Bành!

Bành!

...

Không có bất kỳ một chút dấu hiện nào, hơn mười tên cường giả cảnh giới Hóa Thần kia vậy mà tất cả đều nổ tung lên, giống như bị cắt nát như máy hủy tài liệu, tất cả đều biến thành hình bột phấn, cuối cùng hoàn toàn tiêu tán ở trước mặt mọi người.

"Cái gì!!"

Tất cả mọi người ngay lập tức đều xem tới choáng váng, đây chính là hơn mười tên cường giả cảnh giới Hóa Thần a!

Vậy mà cứ như vậy...chết rồi?

Đừng nói là mọi người ở xung quanh thấy mà choáng vàng, ngay cả Diệp Trần cũng không nghĩ tới, uy lực của Diệt Thế Ma đao vậy mà kinh khủng như thế!

Chỉ cần một đao là có thể chém giết hơn mười tên cường giả cảnh giới Hóa Thần!

"Ha ha ha ha! Đao tốt!"

Diệp Trần lập tức nhịn không được mà cười lên như điên một lúc, đưa tay vuốt ve trên mặt đao tàn tạ của Diệt Thế Ma đao, ý chí hủy diệt trong lòng lập tức càng lúc càng phát ra mãnh liệt.

"Rút lui!"

Sau khi phản ứng lại thì ông lão áo bào tím kia gần như không do dự chút nào, hướng tới những thủ hạ còn lại kia quát khẽ một tiếng, chính mình thì xoay người liền chạy.

Dù sao thì cũng là cường giả cảnh giới nửa bước Phản Hư, gần như thời gian chỉ trong một cái nháy mắt đã chạy ra ngoài được ngàn dặm, "Vốn cho rằng có thể đoạt được Ma đao từ trong tay tên tiểu tử này, có lẽ dễ như trở bàn tay, cho nên không có báo tin cao thủ tông môn, như vậy ta mới có thể độc chiếm công lao, không nghĩ tới, uy lực của cái Ma đao này vậy mà cường đại như thế! Xem ra chỉ có thể trước tiền về tông môn mời người!"

Ông lão áo bào tìm lẩm bẩm một mình, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối.

Ở trong suy nghĩ của hắn, đối phương luyện hóa Diệt Thế Ma đao dĩ nhiên có thực lực kinh khủng, nhưng dù sao tu vi so với hắn chênh lệch quá nhiều, nếu như hắn một lòng muốn chạy trốn thì đối phương căn bản không kịp đuổi theo hắn!

Tuy nhiên, ngay vào lúc hắn đã bắt đầu buông lỏng cảnh giác thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên ghé vào trong lỗ tai của hắn vang lên:

"Đến thì cũng đã đến rồi, hay là ở lại đây đi!!"

Oanh!

Sau khi giọng nói này vang lên, bên trong hư không phía trước lập tức đã nứt ra một cái khe hở, sau đó thì một bóng người từ trong hư không nổ bắn mà ra.

Hóa ra chính là Diệp Trần!

Diệp Trần có được Tiêu Dao tiên châu, vô luận là chạy trốn hay là đuổi theo người đều đã đạt tới cấp độ cực kỳ biến thái, cho dù là Phản Hư chân quân cũng khó có thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của hắn.

"Cái gì! Ngươi...sao lại thế!?"

Ông lão á bào tím lập tức choáng váng, làm sao cũng không nghĩ tới, hắn vẫn luôn lấy tốc độ của mình làm kiêu ngạo vậy mà thua ở dưới tay một tên tiểu tử cảnh giới Nguyên Anh!

"Chết đi!"

Diệp Trần cũng lười nói lời vô nghĩa với hắn, trực tiếp vung Diệt Thế Ma đao trong tay lên, hướng ông lão áo bào tím hung hăng chém rụng xuống.

Cạch!

Vẫn là một đạo đao mang màu xám nhạt không có một chút thu hút nào, lóe lên trên không trung rồi biến mất.

Nhưng là ông lão áo bào tím đối diện thì trên mặt mùi tràn đầy vẻ ngưng trọng, thậm chí mang theo một chút điên cuồng, "Ta cũng không tin! Thực lực của bản tô so với ngươi cao hơn nhiều như vậy, chỉ dựa vào một thanh Diệt Thế Ma đao, thì cũng muốn lấy được tính mạng của bản tôn? Mơ tưởng!!!"

Ông lão áo bào tím trong lòng hò hét điên cuồng, đồng thời thân thể bỗng nhiên chấn động:

Sưu! Sưu! Sưu!

Trong cơ thể của ông lão áo bào tím lập tức bay ra ba đạo ánh sáng màu vàng kim.

Đây rõ ràng là ba cái pháp bảo, một thương, một thuẫn và một viên hạt châu mài tím nâu.

Đây cũng là bảo bối áp đáy hòm của ông lão áo bào tím, ba cái pháp bảo này tuy rằng chỉ có cấp bậc là Thánh khí cực phẩm nhưng là một công một thủ còn có một loại pháp bảo công kích tinh thần, ba cái pháp bảo phối hợp cùng với nhau thì có thể nói là như trai gái xứng đôi vừa lừa!

Phải biết, ông lão áo bào tím thế nhưng đã từng dùng ba cái pháp bảo này đã từng đánh bại một chị Phản Hư chân quân chân chính a!

Ầm ầm!

Diệt Thế Ma đao phát ra đao mang, bị món pháp bảo hình tròn tròn kia ngăn cản.

Cạch!!

Pháp bảo hình tròn tròn kia lập tức rung động mạnh, ở trên vậy mà xuất hiện một vết nứt nhỏ xíu nhưng cũng không có hỏng mất.

Ông lão á bào tím kia không kinh chẳng sợ mà còn lấy làm mừng, hắn vốn không có trông cậy vào pháp bảo phòng ngự của chính mình có thể ngăn cản được công kích của Diệt Thế Ma đao, chỉ cần có thể chống đỡ nhất thời nửa khắc là cũng đủ rồi!

"Ly Hồn châu! Đi!"

Sưu!

Theo một tiếng quán lớn của ông lão áo bào tím, viên hạt châu màu tím nâu trên đỉnh đầu hắn kia lập tức phát ra một đạo ánh sáng quỷ dị bắn về phía Diệp Trần.

Ông ~~~

Diệp Trần lập tức cảm nhận được thần hồn của mình, giống như bị thứ gì đó hung hăng va chạm một cái, suýt chút nữa thì ngất đi.

"Ngay vào lúc này!"

Ông lão áo bào tím nhìn thấy Diệp Trần đã bị Ly Hồn châu của chính mình đánh trúng thì lập tức hết sức vui mừng, lập tức vung thanh pháp bảo trường thương cuối cùng kia lên, hướng Diệp Trần hung hăng đâm xuống dưới.

P/S: Ta thích nào....chương thứ 4....