Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 875: Huyễn cảnh?




Diệp Thiên Ca nghe được điều này, bên trong đôi mắt lập tức hiện ra vẻ lo lắng, tuy nhiên rất nhanh đã che giấu đi, mỉm cười nói:

"Em đặt tên tự nhiên là tuyệt vời!"

Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Thiên Ca đưa tay xoa xoa đầu Diệp Trần, trong mắt hiện ra vẻ vô cùng yêu thương.

Kiếp trước, từ lúc Diệp Trần hiểu được chuyện, chưa từng có được tình thương của cha, cho dù sau này biết cha của mình là Diệp Thiên Ca, đối với hắn cũng chỉ có sự thù hận, còn chưa bao giờ có loại cảm giác này.

Trước mắt, gia đình ba người của bọn họ bên nhau, có thể nói là rất ấm áp, thậm chí Diệp Trần cũng hận không thể dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.

Tuy nhiên, chuyện vẫn luôn không như mong muốn.

Vào lúc gia đình ba người bọn họ ở bên nhau đang vui vẻ hòa thuận:

Ầm!

Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài một cước đá văng!

Ngay sau đó, một đám người từ bên ngoài lao vào, cầm đầu là một cô gái ở độ tuổi đôi mươi, nói về vẻ đẹp thì cũng không thua kém gì Lâm Uyển Dung, hơn nữa trên người tỏa ra một cỗ khí tức sắc bén, tuy rằng theo Diệp Trần thì căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng ở trên Trái Đất thì có lễ cũng coi như được liệt kê vào hàng ngũ cao thủ.

"Tần Nguyệt Nga?"

Diệp Trần chẳng mấy chốc thì đã nhận ra cô gái này, đây bỗng nhiên chính là mẹ của Diệp Vô Thương, là Tần Nguyệt Nga năm đó đuổi Lâm Uyển Dung mẹ của Diệp Trần ra khỏi Kinh Đô!

"Ngươi được lắm cái loại đàn bà đê tiện! Thậm chí ngay cả đứa bé cũng sinh ra!"

Sau khi Tần Nguyệt Nga xông tới, áh mắt đầu tiên là đảo qua trên người Lâm Uyển Dung, sau đó thì rơi vào trên người Diệp Trần, bên trong đôi mắt hiện ra sát ý nồng đậm.

"Người đâu! Tới giết đứa con hoang của người đàn bà đê tiện này!"

"Vâng! Tiểu thư!"

Tần Nguyệt Nga ra lệnh một tiếng, đằng sau lập tức xuất hiện một người đàn ông trung niên to cao, lao thẳng đến trên giường của Diệp Trần.

"Má nó!"

Diệp Trần không thể không âm thầm chửi tục một tiếng, người đàn ông trung niên to cao trước mắt này, trong mắt hắn quả thực chính là con kiến hôi, cũng chỉ so với người bình thượng mạnh hơn một chút mà thôi, thế nhưng là hắn bây giờ vẫn chỉ là một đứa bé, nói còn chưa nói sõi thì nơi nào có sức lực mà chống lại?

"Làm càn! Con trai của Diệp Thiên Ca ta mà ngươi cũng dám chạm vào nó!"

Không đợi người đàn ông trung niên to lớn kia xông tới, Diệp Thiên Ca ở một bên trực tiếp quát lớn một tiếng, đồng thời vỗ ra ngoài một chưởng!

Người đàn ông trung niên to lớn kia ước chừng cũng chỉ có trình độ võ giả Ám Kình mà thôi, ngay cả Tông sư Hóa Kình cũng còn chưa tới, mà Diệp Thiên Ca lúc này mặc dù võ công còn chưa đại thành, còn chưa phải là chiến thần trong quân đội có danh tiếng vang dội Hoa Hạ quốc, nhưng đối phó với người trước mắt này thì đã thừa sức.

Ầm!

Người đàn ông trung niên to lớn kia còn chưa bước tới trước giường ba mét thì bị một đao khí kình của Diệp Thiên Ca ngay lập tức đánh bay ra ngoài, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, trọn vẹn bay ra ngoài hơn mười mét mới nặng nề ngã xuống rồi mới ngẹo đầu ngất đi.

Bạch bạch bạch!

Tần Nguyệt Nga và mấy tên tùy tùng khác thấy thế thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.

Tần Nguyệt Nga thì xanh cả mặt, bên trong đôi mắt hiện ra lòng đố kỵ nồng đậm:

"Diệp Thiên Ca! Anh không nên quên! Tôi mới là vợ chính thức của anh, bây giờ anh vậy mà cùng với người đàn bà khác sinh ra một đứa con hoang, còn che chở nó như thế, thật coi Tần gia tôi là dễ bị ức hiếp như thế có phải không?"

Nghe thấy Tần Nguyệt Nga lôi Tần gia đi ra, trên mặt Diệp Thiên Ca hơi đổi, giong nói trở nên lạnh lùng:

"Tần Nguyệt Nga, cô biết rõ tôi căn bản không yêu cô, tôi đời này chỉ yêu một người duy nhất chỉ có thể là Dung Dung! Vì sao cô cứ hết lần này tới lần khác phải ép buộc tôi?"

"Cô đầu tiên là bố trí để cho mình mang bầu, rồi lại dùng thế lực của Tần gia buộc Diệp gia, để cho tôi cưới cô làm vợ, bây giờ lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả đứa con của ta và Dung Dung mà cũng không buông tha, chẳng lẽ làm như vậy thì ngươi vui vẻ lắm sao?"

Tần Nguyệt Nga cười lạnh, ánh mắt chuyển dời đến trên người Lâm Uyển Dung, trong đôi mắt hiện ra vẻ ghen ghét nồng đậm, gần như sắp phun ra lửa!

"Nói về xuất thân, nói về dung mạo, nói về võ công, người đàn bà đê tiện này có điểm nào mạnh hơn so với tôi? Anh thế mà hết lần này tới lần khác mong ngóng con đàn bà đê tiện này, tôi chính là không phục! Nếu như những gì mà tôi không có thì người khác cũng đừng hòng có được!"

Tần Nguyệt Nga nói đến đây, dừng lại một chút, ánh mắt lại chuyển dời đến trên người Diệp Trần, lạnh giọng nói:

"Trước đó anh đã nói, chỉ cần tôi không tìm con đàn bà đên tiện này gây rắc rối, anh sẽ đồng ý thành thân với tôi, Tần Nguyệt Nga tôi nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không động vào người cô ta một đầu ngón tay, thế nhưng cái đứa con hoang mà con đàn bà đê tiện này sinh ra, hôm nay tôi nhất định phải giết!"

Oanh!

Cùng lúc Tần Nguyệt Nga nói xong lời này, thân thể đột nhiên nhoáng một cái, nhanh như chớp vọt tới trước giường, ngay lập tức đập xuống dưới một chưởng!

Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, tuy rằng với tầm mắt của hắn thì thực lực của đối phương căn bản không đáng giá nhắc tới, thế nhưng hắn hôm nay nơi nào có năng lực đi ngăn cản?

Cũng may Diệp Thiên Ca có phản ứng cực nhanh, không đợi một chưởng này của Tần Nguyệt Nga vỗ xuống thì đã vượt lên trước một bước ngăn lại, đồng thời bỗng nhiên rung một cái:

Bạch bạch bạch!

Tần Nguyệt Nga lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.

Sau khi Lâm Uyển Dung phản ứng lại thì lập tức kinh hô một tiếng, vội vàng một tay ôm thật chặt Diệp Trần vào trong ngực kiệt lực hét lên:

"Cô muốn giết cứ giết tôi là được, đừng động tới con của tôi!"

Vẻ mặt của Diệp Thiên Ca vô cùng âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Nguyệt Nga, bên trong đôi mắt bắt đầu hiện ra một vệt sát ý:

"Tần Nguyệt Nga! Cô đã nhiều lần thách thức giới hạn của tôi, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng tôi không dám giết cô hay sao?"

Ầm ầm!

Giọng nói của Diệp Thiên Ca rơi xuống, trên người dâng lên một cỗ sát khí cực mạnh, hiển nhiên đã nổi lên tâm tư muốn giết Tần Nguyệt Nga.

Đông! Đông! Đông!

Diệp Thiên Ca từ từ dồn Tần Nguyệt Nga vào trong góc, mỗi một bước bước ra, mặt đất liền rung động ầm ầm, giống như động đất.

Sắc mặt của Tần Nguyệt Nga lập tức thay đổi lớn, không thể không liên tục lùi lại, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi:

"Thiên Ca, anh, anh muốn làm cái gì?"

Diệp Trần nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không thể không hò hét:

"Giết cô ta! Nhanh giết cô ta đi!"

Nếu như lúc này hắn có năng lực thì chắc chắn sẽ giết chết con đàn bà đáng ghét này mà không do dự một chút nào.

Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói gia nua đột nhiên vang lên ở bên ngoài phòng:

"Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai dám động đến cháu gái của Tần Đạp Thiên ta!"

Cùng lúc giọng nói này rơi xuống, căn phòng đột nhiên xuất hiện thêm bóng dáng của một ông lão.

Chỉ thấy người này trên người mặc áo bào tím, râu tóc bạc trắng, khí thế bức người, bỗng nhiên chính là Tần Đạp Thiên gia chủ của Tần gia!

Nhìn thấy những người này ở trước mắt, Diệp Trần bỗng nhiên có chút không phân biệt rõ, thế giới trước mắt mình đến tột cùng là một thời không khác, hay là căn cứ vào ký ức của mình mà sáng tạo ra một cái huyễn cảnh vô cùng rất thật?

Tuy nhiên vào lúc này, hắn đã không có thời gian để mà nghĩ nhiều, sau khi Tần Đạp Thiên đến thì vẻ mặt của Diệp Thiên Ca thay đổi lớn, khí thế trong nháy mắt đã bị đối phương áp chế lại.

Mà mặt mũi Tần Nguyệt Nga kia thì đầy vẻ vui mừng, nhanh chóng chạy tới trước mặt Tần Đạp Thiên:

"Ông, ông phải làm chủ cho cháu a! Cái con đàn bà đê tiện này, thậm chí ngay cả đứa bé cũng sinh ra rồi, cháu thế nhưng là nuốt không trôi cái cực tức này!"

"Hừ!"

Tần Đạp Thiên hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn:

"Người đàn ông này đã không để cháu ở trong lòng, vậy ông giết tất cả bọn hắn là được, thuận tiện cũng rút cả rễ Diệp gia lên, như thế có phải sạch sẽ và sảng khoái hơn không?"

P/S: Ta thích nào...chương 1....Kim phiếu, đc ngày hôm qua 11 chương mà ít KP ghê nha:((