"Ngươi có phải đem tất cả những lời đời này muốn nói với ta, một hơi nói hết?
"…"
Mộ Chi Minh nghi hoặc mà nói: "Trầm mặc như vậy, chẳng lẽ đời này không muốn nói chuyện với ta?"
Cố Hách Viêm: "… Không có."
Mộ Chi Minh: "Không có? Hai ta về sau thật không còn gì để nói?"
Cố Hách Viêm: "Không phải."
Mộ Chi Minh: "Không phải? Đời này không có chuyện muốn nói với ta?"
Cố Hách Viêm hiện rõ lo âu, nhanh chóng đáp lại: "Có chuyện nói."
Mộ Chi Minh thất vọng mà "a" một tiếng thật dài: "Có chuyện cũng không nói?"
Cố Hách Viêm hoàn toàn sốt ruột, hắn không kịp nghĩ ngợi đã trực tiếp mở miệng nói: "Ta sẽ không, không thích nói chuyện với ngươi, ta…" Lời còn chưa dứt, Cố Hách Viêm đã phát giác được người trước mắt đang mím chặt môi, cúi đầu dùng sức mà nhịn cười.
Cố Hách Viêm: "…"
Lúc này Mộ Chi Minh cũng phát giác ra Cố Hách Viêm rốt cuộc cũng biết y đang trêu chọc hắn, vội vàng dùng một tay che miệng, cố gắng không phát ra một tiếng cười nào, sau đó ôm quyền nói: "Ta tự tiện đến trường huấn binh, vốn nên chịu phạt, không ngờ Cố huynh chẳng những chưa trách tội, còn lấy lễ đối đãi, ta thật sự là không làm được gì, thụ sủng nhược kinh. Ngày sau chắc chắn nhiều hơn chú ý, lại không cho Cố huynh khó xử."
Lời nói của y thật sự là vô cùng tự nhiên, đem những chuyện gian tà ban nãy của mình cho qua hết, làm người ta muốn nhắc đến cũng không được, chỉ còn lại chút ít tình huống dỡ khóc dỡ cười. Vả lại Cố Hách Viêm xưa nay vốn ít lời, tình huống này cũng không thể so một nửa với lời nói của Mộ Chi Minh, chỉ đành rũ mắt gật đầu nói: "Ừm." Cuối cùng, nhẹ giọng bổ sung một câu: "Ta không phải không muốn nói chuyện với ngươi."
Tuy trong lòng bọn họ cả hai đời đều đã trải qua nhiều chuyện, quá nhiều sự thay đổi, nhưng nhịp tim đập nhanh của bọn họ chung quy đã chứng tỏ bọn họ vẫn chỉ là thiếu niên.
Mộ Chi Minh cong mắt nhìn hắn cười: "Vừa rồi chỉ là nói đùa, Cố huynh không cần để ý."
Cố Hách Viêm ngẩng đầu nhìn y, rất nhanh đã lập tức hoảng sợ, luống cuống mà cúi đầu xuống, hắn dường như lại có mơ ước lên cung trăng thoát tục trên chín tầng trời kia, nhưng lại nghĩ đến thế gian này chưa từng có thuốc trường sinh bất tử, cuối cùng hắn vẫn đau đớn chết tâm mà chặt đứt ý nghĩ xằng bậy: "… Hổ pháo…"
"Cái gì?" Mộ Chi Minh không nghe rõ.
Cố Hách Viêm trầm mặc một lát, khi mở miệng lần nữa, thanh âm lại càng lạnh hơn: "Này là hai giá còn chưa để hỏa dược, ngươi nếu cảm thấy hứng thú, thì đi nhìn đi."
Mộ Chi Minh cười hỏi: "Cố huynh không có hứng thú sao? Hai ta cùng nhau xem?"
Cố Hách Viêm: "… Ừm, được."
Hai người đi đến bên hổ pháo, đã thấy giá sắt điêu đầu hổ sinh động như thật, cơ quan tinh xảo tuyệt luân, Mộ Chi Minh cúi người xuống nhìn xem xét, khen không dứt miệng. Cố Hách Viêm bên cạnh thì ngược lại, hắn đối với cơ quan thuật không hiểu biết, nên chỉ khoanh tay đứng ở một bên lẳng lặng nghe.
Mộ Chi Minh nghiên cứu xong hổ pháo, lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn Cố Hách Viêm cười: "Không hổ là Binh Bộ công nghiệp quân sự, thật sự đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết chế tạo…"
Giọng nói của y dần dần nhỏ xuống, ánh mắt lướt qua phía sau Cố Hách Viêm, tựa hồ như đã nhìn thấy cái gì.
Cố Hách Viêm bất giác nhìn theo ánh mắt của y mà quay đầu nhìn lại, thấy phía trước là một cái giá gỗ, trên đó treo bản đồ bằng da dê được chú thích bằng chữ Câu Cát, Cố Hách Viêm nhớ rõ cái này cùng với các vũ khí sắc bén khác nhau là chiến lợi phẩm hắn thu được, tất cả đều đặt ở binh khố. Hắn nhìn đối phương, rốt cuộc cũng không hiểu vì gì mà nó lại hấp dẫn được Mộ Chi Minh.
"Đó là ở đâu?" Mộ Chi Minh đột nhiên mở miệng.
"Cái gì?" Cố Hách Viêm nghi hoặc.
Mộ Chi Minh bước lên vài bước, đưa tay chỉ vào một điểm ở biên giới của hai nước trên bản đồ, bên cạnh có chú thích là hai chữ Câu Cát.
Cố Hách Viêm phân rõ một chút vị trí trên bản đồ kia, đáp: "Thôn trang."
"Thôn trang?" Mộ Chi Minh hỏi lại, "Vị trí này quá gần biên giới, nơi này thuộc Đại Tấn hay Câu Cát?"
Cố Hách Viêm đáp: "Đại Tấn."
Đôi mắt Mộ Chi Minh khẽ run, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ da dê cũ kỹ kia, một lát sau y đột nhiên nói: "Ta muốn đi thôn trang này nhìn xem."
Nào biết y vừa dứt lời, Cố Hách Viêm lập tức nhíu mày: "Không được."
Mộ Chi Minh bị phản bác đến sửng sốt, hỏi: "A? Vì cái gì?"
"Nơi này cách quân doanh quá xa, lại cách Câu Cát quốc quá gần, chiến loạn mới vừa an ổn, giặc cỏ* cùng thổ phỉ còn rất nhiều." Cố Hách Viêm theo lý cố gắng, "Ngươi không thể đi, trên đường không an toàn."
(*Giặc cỏ: một dạng tội phạm có tổ chức bao gồm toàn những người sống ngoài vòng pháp luật đặc biệt có dính líu đến việc đe dọa hoặc sử dụng bạo lực. Giặc nhỏ quấy nhiễu ở một địa phương.)
Mộ Chi Minh nói: "Ta mang thị vệ."
Thái độ của Cố Hách Viêm rất cường ngạnh: "Không được."
Mộ Chi Minh hít vào một hơi, không tiếp tục cùng hắn cãi cọ, chỉ vào bản đồ hỏi ngược lại: "Bản đồ da dê này, hẳn là chiến lợi phẩm, nguyên bản là đồ của Câu Cát quốc, đúng không?"
"Đúng." Cố Hách Viêm gật gật đầu.
"Nói cách khác, những địa danh trên bản đồ này, đều là người Câu Cát biên soạn, Tướng quân ngươi nhìn này, bên vị trí này viết chữ Câu Cát." Đầu ngón tay Mộ Chi Minh nhẹ nhàng chỉ vào một điểm trên bản đồ, hình như đã phát hiện ra chút manh mối, ngữ khí vui sướng, "Chữ này ở tiếng Câu Cát nghĩa là 'bằng hữu'! Câu Cát quốc đem một thôn trang không ai để ý của Đại Tấn đặt tên là 'bằng hữu', ngươi nói xem ta thân là sứ thần, làm sao không đi tìm kiếm một phen?"
Lời này của Mộ Chi Minh làm Cố Hách Viêm do dự một lát, nhưng cuối cùng, hắn vẫn quả quyết mà nhíu mày nói: "Quá nguy hiểm."
Mộ Chi Minh nghĩ thầm: Lại nguy hiểm ngươi cũng không ngăn được ta, nơi nên đến thì phải đến.
Y không nói lời nào, tiến lên gỡ tấm bản đồ trên giá xuống, sau đó cuốn lại rồi bỏ vào trong ống tay áo: "Vật này ta mượn trước, ngày sau sẽ trả lại cho Cố tướng quân."
Cố Hách Viêm cau mày, nhưng không ngăn cản cũng không hé răng, Mộ Chi Minh nhìn bộ dạng hắn sắc mặt âm trầm, vì để hòa hoãn bầu không khí này, y thuận miệng đùa một câu: "Nếu Cố tướng quân không yên tâm về hậu vệ của ta, chi bằng ngươi đi cùng ta?"
Cố Hách Viêm: "Được."
Mộ Chi Minh gật gật đầu: "Cũng đúng, ngươi quân vụ nặng nề trên người, làm sao… Từ từ ngươi nói cái gì?"
Y đột nhiên phản ứng lại đây, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hách Viêm, lập tức giật mình mà liên tục chớp mắt, trong lòng cảm thấy mình hẳn là đã nghe lầm.
"Nếu ngươi đồng ý cho ta đi theo ngươi, ta đi." Cố Hách Viêm nói.
"Thật sự?" Mộ Chi Minh hỏi lại.
Cố Hách Viêm trịnh trọng gật đầu.
"Nhưng quân doanh to như vậy, mỗi ngày đều có rất nhiều quân vụ yêu cầu ngươi ra tay xử lý, làm sao ngươi đi được?" Mộ Chi Minh hỏi.
Cố Hách Viêm đáp: "Hiện giờ vạn sự bình an không có chiến loạn, chỉ có xây tường, tích trữ lương thực, chỉnh đốn biên cương cùng vài việc vặt vãnh, các tướng sĩ trong Dung Diễm Quân đều nghiêm khắc mà kiềm chế bản thân, sẽ không có phát sinh náo động, huống hồ ngoại trừ ta, quân doanh này còn có mấy vị tướng quân uy danh hiển hách, nếu ta không ở đây thì cũng sẽ không làm trì hoãn chuyện gì."
"Thật tốt quá." Mộ Chi Minh lập tức vỗ án, trong giọng nói đều không che giấu được vui sướng, "Vậy thỉnh cầu Tướng quân cùng ta cùng đi trước tra xét. Có thể cùng Tướng quân đồng hành, thật là vinh hạnh của ta, đa tạ Tướng quân, chúng ta hai ngày sau xuất phát, ý của ngươi thế nào?"
Cố Hách Viêm nhìn y, đáy mắt có chút gợn sóng không dễ phát hiện: "Được."
Tuy việc này đã định, nhưng vẫn có người phản đối.
Ở trạm dịch truyền tin trở về, Văn Hạc Âm chỉ cảm thấy trời sụp đất nứt, dời non lấp biển cái này không đúng cái kia cũng không xong: "Ngươi chẳng những không mang ta đi, hơn nữa còn tính đi cùng cái tên Tướng quân mặt lạnh như băng kia?! Hắn cùng ngươi hai người đơn độc?!"
"Đúng." Mộ Chi Minh gật đầu cười.
Văn Hạc Âm nhảy dựng lên, chạy đến Mộ Chi Minh trước mặt Mộ Chi Minh, túm láy vạt áo y điên cuồng lay động: "Thiếu gia ngươi có phải điên rồi không. Tướng quân kia là chụp ăn mày vẫn là độc tình cổ a? Ngươi là bị ấm đầu hay là bị đoạt xá? Trời xanh a, đại địa a, rốt cuộc là ngươi điên rồi hay là ta điên rồi a!"