Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 10: Anh hai đến




Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Cuối cùng, toàn bộ năng lượng màu đỏ đã dung nhập vào đá năng lượng. Tô Hàm sắc mặt vui mừng, sau khi hy sinh 7 viên thú hạch cấp bậc cũng có được một viên thành công!

Cực độ hưng phấn Tô Hàm rất cần một người chia sẻ, cho nên cậu đứng lên, cầm tinh thạch chạy về phía phòng ngủ của Lôi Dực.

Gõ gõ cửa, phát hiện cửa không khóa, Tô Hàm dứt khoát trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Lôi Dực, tôi thành công…”

Nói đến một nửa Tô Hàm dừng lại, bởi vì cậu phát hiện, Lôi Dực và Lôi Trung thế…mà… nằm…chung…trên… một… cái… giường…

Tuy đoán được bọn họ có JQ, nhưng không nghĩ rằng đã đi đến bước này.

Rất tự giác khi phá vỡ chuyện tốt của người khác Tô Hàm tranh thủ thời gian xin lỗi “Ngại quá ha, hai người tiếp tục.”

Nói xong nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn tốt bụng khóa cửa lại.

Hai người nằm trên giường bị Tô Hàm làm cho chết cứng người, chưa kịp hoàn hồn cửa lại mở.

“Ngại quá…” Nhìn hai cái, Tô Hàm mất tự nhiên nói, “Tôi đến ôm con tôi.”

“À.” Lôi Dực theo bản năng trả lời một câu, sau đó mới mãnh liệt ngồi dậy, “Vừa rồi cậu nói cậu thành công?!”

Tô Hàm gật đầu “Đúng vậy.”

Lôi Dực nghe vậy cổ quái hỏi “Trước đó cậu thất bại mấy lần?”

Nghĩ nghĩ, Tô Hàm trả lời “Bảy lần.”

Ánh mắt Lôi Dực nhìn về phía Tô Hàm càng thêm cổ quái “Tôi hôm nay bốn mươi tuổi một tinh sư cao cấp, đã thấy mình là thiên tài.”

Tô Hàm cười gật đầu “Tôi biết rõ, cậu rất xuất sắc.”

Thật ra đâu chỉ mình Lôi Dực, ngay cả người nhà của cậu, kể cả vị anh trai dị năng cấp 7 kia của cậu nữa hay giờ phút này Lôi Trung còn nằm ở trên giường không kịp phản ứng cũng là một người không đơn giản, tuổi cũng còn trẻ mà cấp bậc dị năng đã cao như vậy.

“Vậy cậu có biết, lúc ấy lần đầu tiên tôi chuyển hóa năng lượng, thất bại mấy lần không?” Nhìn Tô Hàm, Lôi Dực hỏi.

Tô Hàm nghe vậy vẻ mặt tò mò “Mấy lần vậy?”

Lôi Dực nhìn Tô Hàm có chút phức tạp nói “Mười sáu lần, thành tích lúc đó của tôi cũng đã khiến rất nhiều người kinh ngạc rồi không nghĩ tới cậu còn giỏi hơn.”

Nhưng mà thật may nắm, một thiên tài như vậy cuối cùng vẫn là người nhà họ Lôi, Lôi Dực nghĩ vậy không khỏi nhỏ giọng cảm thán “Anh của mình thật sự nhặt được bảo vật.”

“Cậu nói gì?” Tô Hàm không rõ hỏi.

“Tôi nói.” Lôi Dực sắc mặt chính trực nói “Tuy rằng lần này cậu thành công nhưng cũng không thể sơ suất, trước hết không nên vội vã chuyển hóa năng lượng thú hạch cấp 2, vẫn luyện tập với thú hạch cấp 1 trước đi, chờ khi thuần thục lại thử chuyển hóa cấp 2, tuần tự làm từng bước rồi sẽ được thôi.”

“Biết rồi.” Tô Hàm nói xong đến bên giường trẻ em, ôm con trai đang ngủ say vào lòng, “Vậy hai người tốt… Nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy.”

Nói xong còn nháy mắt một cái về phía hai người đang nằm trên giường rồi mới ôm con đi.

“Tôi và Dực thiếu gia, quan hệ không phải như cậu nghĩ, chúng tôi thật ra…” Bây giờ mới Lôi Trung kịp phản ứng, ngồi dậy vẻ mặt sốt ruột giải thích.

“Được, tôi hiểu.” Tô Hàm biểu tình tôi hiểu rồi mà, nói xong mở cửa đi ra ngoài.

“Vậy là tốt rồi.” Lôi Trung nghe vậy thở ra một hơi, chỉ cần không hiểu lầm thiếu gia là tốt.

Nhìn biểu tình của Lôi Trung, Lôi Dực không nhịn được nở nụ cười, trong lòng lại cười trộm, xoay người nói với Lôi Trung “A Trung, nhóc con Tô Triêu đi rồi, chúng ta đi ngủ đi, mệt chết rồi.”

“Ừ.” Lôi Trung nói xong tắt đèn trong phòng, sau đó vươn tay ôm Lôi Dực.

Lôi Dực cọ cọ trong lòng Lôi Trung, rất nhanh ngủ mất.

***

Bởi vì Lôi Dực đã dặn dò, nên Tô Hàm không vội vã chuyển hóa năng lượng trong thú hạch cấp 2 mà thành thật tiếp tục chuyển hóa thú hạch cấp 1.

Tuy đã thành công một lần, nhưng khi Tô Hàm chuyển hóa năng lượng trong thú hạch số lần thất bại vẫn rất cao.

Nhưng chậm rãi làm quen, số lần Tô Hàm thành công cũng tăng lên. Một tuần sau, xác xuất thành công của Tô Hàm cực cao, trên cơ bản chỉ cần cẩn thận một chút, không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, thú hạch sẽ không bị hỏng.

Mà lúc này trong tay Tô Hàm cũng đã có được 4 viên tinh thạch cấp thấp, theo lời Lôi Dực thì điều kiện như vậy đã có thể trở thành tinh sư, chỉ cần khi trở lại Thành Trung Tâm cậu đến Hiệp Hội tinh sư đăng kí trở thành một tinh sư cấp thấp là được.

Có thể do mỗi ngày đều sử dụng lực tinh thần chuyển hóa thú năng lượng trong thú hạch, Tô Hàm rõ ràng cảm thấy lực tinh thần của mình tăng trưởng, tuy còn rất xa mới có thể đột phá cấp nhưng tinh thần tốt hơn nhiều.

Mặt khác, trải qua gần nửa tháng, mỗi ngày chiến đấu cùng dị thú, Tô Hàm cũng ngày càng quen thuộc với dị năng trong cơ thể, sử dụng càng thuần thục hơn.

Tô Hàm ẩn ẩn cảm giác được, cậu sắp đột phá dị năng, chỉ cần có một cơ hội dị năng của cậu sẽ đột phá lên cấp 3.

Nhưng Tô Hàm cũng không muốn đợi nữa, cậu chuẩn bị vượt cấp khiêu chiến dị thú cấp 4 (trước dó, dựa vào bộ đồ phòng hộ cướp được và kinh nghiệm chiến đấu trải qua sinh tử một thời gian dài, cậu đã giết được không ít dị thú cấp 3), xem có thể thuận lợi đột phá được hay không.

Dù sao có đồ phòng hộ hơn nữa trong tay còn có con bài ẩn, nếu không thành công cũng có thể chạy trốn mà.

Vì chuẩn bị khiêu chiến vượt cấp, hôm nay Tô Hàm không chuẩn bị đi Thú Lâm mà ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, thả lỏng thân thể và đại não, mặt khác cậu cũng muốn ở chung bồi dưỡng tình cảm với con trai một chút.

Trước đó, vì ban ngày đi Thú Lâm, buổi tối lại vội vàng chuyện tinh thạch thường ném nhóc con cho Lôi Dực và Lôi Trung trông coi.

Nhưng khi đó nhóc còn nhỏ lại thích ngủ, hơn nữa bây giờ điều kiện cũng tốt, nên cơ bản cũng không khó chăm sóc mà ban ngày ở bệnh viện còn có hộ sĩ giúp đỡ. Còn bây giờ bé sắp đầy tháng, thời gian ngủ ngày càng ngắn thời gian tỉnh lại càng dài, hơn nữa vì đã lớn nhóc con dần dần có lòng hiếu kỳ, không muốn tiếp tục nằm một mình trên giường trẻ con nữa.

Tuy Lôi Dực thoạt nhìn rất vui vẻ, dường như cũng rất thích Tô Triêu, nhưng Tô Hàm lại cảm thấy rất xấu hổ, nên quyết định, chờ dị năng đột phá cấp 3, sẽ mang con mình tới Thành Trung Tâm.

Được rồi, thật ra dưới đáy lòng cậu có một băn khoăn, trẻ con bắt đầu lớn có hiểu biết rồi, mình lại không ở cùng con nhiều lỡ khi nó trưởng thành không thân thiết với mình thì sao đây. Cậu cũng không muốn đứa con mình hạnh phúc đau khổ nuôi lớn lại biến thành bạch nhãn lang.

Ăn xong bữa sáng, sau khi Lôi Dực và Lôi Trung đi ra ngoài. Tô Hàm ôm bé Tô Triêu đến phòng tắm, tắm cho bé sạch sẽ thơm ngát, sau đó mặc thêm một cái áo lông, chuẩn bị cùng con đi ra ngoài du ngoạn.

Tô Hàm mới vừa mới cho Tô Triêu quần áo mặc tử tế, còn chưa kịp cho bé vào xe đẩy chợt nghe thấy chuông cửa vang lên.

Từ sau khi Tô Hàm đến ở nhà Lôi Dực, cậu chưa từng gặp một vị khách nào, cho nên lúc này nghe thấy chuông cửa cậu còn tưởng Lôi Dực có việc trở về hoặc quên mang chìa khóa.

Ôm bé Tô Triêu béo đô đô, Tô Hàm đi tới mở cửa.

Không biết có phải do mũi tiêm cải tạo gen kia không mà thân thể bé Tô Triêu so với những đưa trẻ trước tận thế khỏe mạnh hơn nhiều, còn chưa đầy thán đã có thể ôm thẳng đứng lên rồi, cổ cũng có thể chống đỡ cái đầu nhỏ, không như những đứa trẻ trước tận thế ba tháng cổ vẫn còn rất mềm.

Mở cửa, Tô Hàm phát hiện đứng ngoài cửa không phải là Lôi Dực hay Lôi Trung, mà là một người xa lạ.

Đôi mày kiếm, hai mắt sắc bén, mũi thẳng rất, độ dày môi vừa phải, hơn nữa một thân quân trang, toàn thân khiến người ta có cảm giác như một thanh kiếm sắc bén. Tô Hàm có thể tưởng tượng được, sự sắc bén của thanh kiếm này như thế nào một khi rút ra khỏi vỏ.

Người đàn ông này thật sự đẹp trai đến ngây người, ngay cả kẻ tự phụ về mặt thưởng thức như Tô Hàm cũng nhịn không được trong nháy mắt đó nội tâm rung động, nhưng mà ——

Người đàn ông này, sao lại quen mắt như vậy nhỉ, dường như cậu đã gặp ở nơi nào đó?

À! Nghĩ ra rồi!

Đây không phải là người bị mình cởi mất bộ đồ phòng hộ trong Thú Lâm hay sao?

Chẳng lẽ tới tìm mình tính sổ?!

Tô Hàm nghĩ nghĩ, nhanh chóng ‘phanh’ một tiếng, đóng cửa lại.

Lôi Nghị bị nhốt ngoài cửa toàn bộ khuôn mặt đen xì, vốn anh nghe nói em trai đáng yêu của mình có khả năng đang yêu, hơn nữa còn có con ngoài giá thú, sợ em trai lại bị lừa, gấp đến độ không nhịn được, hận không thể lập tức đuổi tới Trấn Biên Thành, nhìn xem cái kẻ dám cả gan lừa gạt tình cảm của em trai mình là ai.

Nhưng vì tạm thời có nhiệm vụ, cần phải chậm lại nửa tháng, nhưng không nghĩ tới ngựa không dừng vó đuổi tới nhà em trai, người mở cửa lại là người lúc trước gặp ở Thú Lâm, con trộm đi bộ đồ phòng hộ của mình khiến mình tại bẽ mặt trước đám thuộc hạ.

Càng quá mức là cậu ta đứng ngốc nhìn mình một hồi, sau đó còn trực tiếp nhốt mình ngoài cửa!

Điều này khiến người như Lôi Nghị vui giận luôn không hiện ra đáy mắt tràn đầy lửa giận, lần này anh không tiếp tục gõ cửa, mà từ không gian xoay lấy ra một cái chìa khóa thoải mái mở cửa.

Khi Tô Hàm đang ngồi ở trên ghế sopha, ôm con trai vào lòng vỗ ngực thì thấy cửa nhà bị mở, người đàn ông bị mình nhốt bên ngoài thế mà thản nhiên đi vào, mắt cậu trừng lớn.

“Anh… Anh… Anh làm thế nào mà đi vào được?” Tô Hàm chỉ vào Lôi Nghị, vẻ mặt không dám tin hỏi.

Không để ý đến vấn đề của Tô Hàm, Lôi Nghị lập tức đến sopha bên cạnh Tô Hàm ngồi xuống, lạnh lùng mở miệng “Cậu là ai?”

“Anh quản làm gì.” Mặc dù có chút chột dạ, nhưng thua người không thua trận Tô Hàm hỏi ngược lại.

“Cậu tên là gì?” Lôi Nghị hỏi lần thứ hai.

“Anh quản làm gì.” Lúc này cảm xúc của Tô Hàm đã giảm bớt, hơn nữa cậu đột nhiên nghĩ, tuy lúc ấy cậu lấy đi bộ đồ phòng hộ nhưng cậu cũng giúp anh ta thông báo cho người tới cứu, tính ra cậu còn là ân nhân cứu mạng của người đàn ông này đấy.

Thấy Tô Hàm không phối hợp, Lôi Nghị nhíu nhíu mày “Cậu đang ở trong nhà của em trai tôi, tôi hỏi tên của cậu không quá phận chứ nhỉ.”

“Em trai?” Tô Hàm nghe vậy sửng sốt, trong lòng gọi thảm, xong, lần này đá trúng tấm sắt rồi.

Trong nửa tháng này, cậu không chỉ một lần nghe Lôi Dực nhắc tới anh trai mình, cái gì làm người nghiêm cẩn, nói năng thận trọng, cái gì đối mặt kẻ địch không lưu tình, cái gì chiến thuật số một, cấp dưới nhắc tới anh ta không thể không kính nể…

Hơn nữa khiến trái tim Tô Hàm băng giá là sức chiến đấu của anh ta có thể so được với dị năng cấp 8, dị năng biến dị hệ lôi cấp 7 nha, lại càng không nói đến anh ta còn là người thừa kế gia tộc. Người như vậy, muốn thu thập mình còn không phải động đến một đầu ngón tay.

Nghĩ vậy, cậu quyết định thức thời là trang tuấn kiệt, Tô Hàm cười cười đáp “Tôi là Tô Hàm, bạn của em trai anh… Bây giờ ở tạm nơi này, nhưng rất nhanh tôi sẽ trở về Thành Trung Tâm, nên không ở lâu lắm đâu.”

“Cậu và Tiểu Dực quen nhau khi nào?” Lôi Nghị tiếp tục hỏi.

Tô Hàm nhanh chóng cười đáp “Sinh… Khi sinh con, Lôi Dực là… bác sĩ đỡ đẻ của tôi.”

Lôi Dực nghe vậy nhìn về phía Tô Triêu trong lòng Tô Hàm “Cậu ôm trong lòng đúng là con của cậu?”

Thật ra khi vừa bước vào nhà anh đã chú ý tới cậu bé trong lòng Tô Hàm, hai mắt thật to vô tội nhìn mình, ngây thơ hút ngón tay.

Ngoài ý muốn, khi Lôi Nghị nhìn bé nội tâm thế nhưng lại cảm thấy thật mềm mại, anh nghĩ đứa bé này dường như huyết mạch tương thông với mình.

Cảm giác rất kỳ quái, nhưng cảm giác này càng khiến anh có nhận định chắc chắn, nhóc là con trai của em mình, bằng không sao lại anh có quan hệ huyết mạch với nhóc, vì sao lại khiến anh có cảm giác thân thiết?

“Đúng vậy.” Nhắc tới con của mình, Tô Hàm vẻ mặt kiêu ngạo, “Nhóc gọi là Tô Triêu, có phải rất đáng yêu không? Anh có muốn ôm một chút không, con tôi rất ngoan nha.”