Trọng Sinh Vị Lai Chi Tinh Sư

Chương 72: Kiến nhiều cắn chết voi




Edit & Beta: *Hoa Cúc*

Tắt trò chuyện không lâu, Tô Hàm từ phòng tắm đi ra.

“Anh không tắm sao?” Nhìn Lôi Nghị ngồi bất động trên giường, Tô Hàm vừa lau tóc vừa hỏi.

“Ừ, vừa rồi Sở Viêm nói có việc cần anh phải xử lý.” Lôi Nghị nghe vậy trả lời.

“Có việc?” Sửng sốt một chút, Tô Hàm mở miệng, “Không phải chuyện gì rất quan trọng chứ?”

“Không.” nhận khăn giúp Tô Hàm lau tóc, Lôi Nghị nói, “Một số việc nhỏ thôi.”

“À, vậy anh đi đi.” Tô Hàm nghe vậy gật đầu, muốn lấy khăn từ trong tay Lôi Nghị lại, nhưng bị anh tránh đi.

“Anh giúp em lau khô tóc.” Vừa giúp Tô Hàm lau tóc, Lôi Nghị vừa nói.

Nhìn Lôi Nghị kiên trì, Tô Hàm cũng nghe theo anh.

Giúp Tô Hàm lau khô tóc, nhìn cậu đi vào giấc ngủ, Lôi Nghị mới ra khỏi cửa.

Cửa đóng lại, Tô Hàm mở hai mắt ra, nhìn bóng dáng vừa rồi của Lôi Nghị có lẽ không phải chuyện gì lớn. Nếu không anh sẽ không thanh nhàn giúp mình lau tóc rồi mới đi.

Hơn nữa những chuyện như thế mấy ngày hôm trước cũng đã xảy ra rồi, dù sao Lôi Nghị củng là thủ trưởng quân đội, tất cả các hành động bao vây tiêu diệt dị thú lần này đều do một mình anh thống lĩnh, có việc cần phải xử lý cũng rất bình thường.

Nghĩ vậy, Tô Hàm cũng yên tâm đi ngủ, kết quả sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện bên kia giường trống không, Lôi Nghị còn chưa trở về.

Ở trong phòng gọi vài tiếng, không có ai đáp lại.

Nhìn thời gian, đã là hơn bốn giờ sáng.

Cau mày, Tô Hàm nghĩ, muộn như thế vẫn chưa về, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Mà bây giờ, ngoại trừ việc Thú Triều bùng nổ, thì cậu nghĩ không ra còn có việc gì quan trọng đến nỗi khiến Lôi Nghị đi cả đêm đến giờ này mà chưa về.

Xuống giường đi tới cửa nhìn nhìn, phát hiện bên ngoài không có người, Tô Hàm nghĩ nghĩ, sau đó thay quần áo ra ngoài tìm một người có trách nhiệm hỏi xem, quả nhiên, cậu đã đoán đúng.

Trở lại phòng, đang do dự có nên đi tìm anh hay không, chợt nghe tiếng cửa phòng mở ra.

“Em còn chưa ngủ?” Lôi Nghị đẩy cửa vào nhìn Tô Hàm ngồi phòng có chút kinh ngạc hỏi.

“Ừ, anh…” Tô Hàm đang muốn hỏi Lôi Nghị xem có chuyện hay không, đột nhiên ngừng lại, bởi vì cậu thấy trên người Lôi Nghị có vết máu.

“Anh bị thương.” Tô Hàm nói xong đứng lên ba bước thành hai chạy đến trước mặt anh, lo lắng muốn cởi quần áo của anh.

“Không sao.” Động thân né tránh Tô Hàm, Lôi Nghị nói, “Máu này không phải của anh, anh đi trước tắm rửa trước, sau đó chúng ta nói chuyện sau.”

Nghe Lôi Nghị nói, Tô Hàm yên tâm một chút “Được, anh nhanh đi tắm đi.”

Đi vào phòng tắm cởi quần áo, Lôi Nghị nhanh chóng tắm xong, sau đó nhíu nhíu mày nhìn ngực trái có một vết thương miệng cũng không tính là quá sâu.

Nếu bình thường, một vết thương nhỏ thế này, Nguyễn Linh sẽ dùng dị năng chỉ mấy phút sau có thể lành, nhưng vào thời điểm này, dị năng hệ chữa trị của cô ấy đặc biệt quý giá, không có gì nguy hiểm thì trước mắt không cần dùng đến.

Nhưng dù thế nào, Tô Hàm chắc chắn sẽ lo lắng, dù trong mắt anh, vết thương này bình thường đến không thể bình thường hơn, trước kia từng bị thương nặng hơn thế này gấp trăm, gấp nghìn lần đều qua được.

Cuối cùng, Lôi Nghị vẫn lấy băng vải và thuốc giảm nhiệt trong không gian xoay băng bó đơn giản một chút, sau đó mặc áo tắm, xác nhận Tô Hàm không nhìn ra mới bước khỏi cửa.

“Thú Triều bùng nổ?” Chờ Lôi Nghị ngồi lên giường, Tô Hàm xê dịch vào trong hỏi.

“Ừ.” Lôi Nghị nói xong, nằm xuống bên cạnh Tô Hàm.

“Vậy…” Xoay người về phía mặt Lôi Nghị, Tô Hàm hỏi, “Bên ngoài bây giờ thế nào?”

“… Rất hỗn loạn.” Hơi cau mày, Lôi Nghị trả lời.

“… Rất loạn, thương vong nhiều không?” Trầm mặc một hồi, Tô Hàm hỏi.

“Còn chưa biết.” Lôi Nghị lắc đầu, tuy bọn họ đã chuẩn kỹ càng tất cả từ rất lâu rồi, cũng cố hết sức ngăn cản những dị thú phát cuồng đó ra khỏi Thú Lâm, nhưng xét thấy số lượng dị thú khổng lồ như vậy, mà Liên Minh lại không có khả năng đưa tất cả người dị năng tới đây, cho nên…

“Vậy sao trước đó anh không đề cập tới việc tập trung người thường đến một nơi an toàn?” Trầm mặc một hồi, Tô Hàm lại hỏi.

“Cái này Liên Minh không phải không nghĩ đến, nhưng cuối cùng lại không thể thông qua.”

Tô Hàm nghe vậy thì trầm mặc, sau đó lại nghĩ về nguyên nhân, vì sợ hỗn loạn nhỉ.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều, thật ra lần này tốt hơn lần trước nhiều, vì quân đội đã dự phòng trước mấy ngày nay nên tuy vẫn không thể tránh được thương vong, nhưng so với mấy lần trước thì khả quan hơn, ít nhất ngày đầu tiên dị thú tấn công phòng tuyến Trấn Biên Thành không bị đột phá.”

“À.” Gật đầu, Tô Hàm lại hỏi, “Vậy bây giờ bên ngoài thế nào, những con dị thú đó…”

“Bởi vì là cuộc tấn công đầu tiên, nên cấp bậc dị thú không cao, bị bọn anh tiêu diệt một phần rồi, những con còn lại đã lui về Thú Lâm.”

“Lui về Thú Lâm?” Tô Hàm ngẩn người hỏi, “Không phải nói, những dị thú đó sẽ không dừng lại cho đến khi chết hay sao?”

“Mấy đợt tấn công sau này chính xác là như vậy.” Lôi Nghị giải thích.

“À.” Tô Hàm gật đầu, thì ra tấn công theo từng đợt.

Cũng đúng, nếu dị thú giống như đàn ong vỡ tổ bay đến, thì nhiều người dị năng hơn nữa cũng không đối phó được.

Điều cậu không biết là, cuối cùng, dị thú trong đúng như một đàn ong vỡ tổ chạy đến, hơn nữa đại đa số cấp bậc không thấp.

Đó cũng là lý do vì sao mỗi lần Thú Triều đều xuất hiện thương vong rất lớn.

“Bây giờ em đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi đi.” Nhìn Tô Hàm còn muốn hỏi, Lôi Nghị giành trước.

Nhìn đôi mắt hơi đen của Lôi Nghị, Tô Hàm không hỏi nữa, đánh nhau với dị thú gần một đêm, nên để anh nghỉ ngơi nhiều một.

Những dị thú đó cũng không để bọn Lôi Nghị thả lỏng quá lâu, giữa trưa ngày thứ hai đã ngóc đầu trở lại, hơn nữa số lượng nhiều hơn, cấp bậc cũng cao hơn.

“Hô… thế này thì quá nhiều rồi.” Nhìn dị thú tấn công cuồn cuộn không ngừng, Tô Hàm thở dốc nói.

Hôm nay là lần đầu tiên cậu hiểu được dị thú đáng sợ đến mức nào, dị thú quần kết thành đội không ngừng dũng mãnh chạy ra khỏi Thú Lâm, tuy rằng bây giờ mới chỉ bắt đầu, cấp cao nhất mới chỉ cấp sáu, nhưng số lượng nhiều không chịu nổi nha.

Mặc dù bọn họ đã tận sức chém giết, nhưng luôn có vài con cá thoát lưới chạy vào thành.

“Đây mới là đợt tấn công thứ hai thôi.” Lãnh Liệt đang chém giết với một dị thú nghe vậy trả lời.

Cho nên nói, về sau sẽ càng khủng bố hơn à, vậy Lôi Nghị có thể thành công ngăn cản dị thú ở bên ngoài Trấn Biên Thành không?

“Này.”

Tô Hàm đang ngẩn người, đột nhiên cảm thấy mình bị kéo một chút.

Lấy lại tinh thần, thì thấy Sở Viêm cười nhắc nhở “Bây giờ đang chiến đấu đừng phân tâm.”

Biết Sở Viêm quan tâm mình, cho nên Tô Hàm chỉ cười cười, không nói gì thêm, mặc dù cậu thất thần nhưng lấy kinh nghiệm chiến đấu từ xưa tới nay của cậu đại bộ phận tinh lực vẫn đặt trên người dị thú, nên không sao hết.

Tuy cấp bậc dị thú không cao, nhưng số lượng nhiều không gì sánh được, thời gian dài, khiến người ta nhịn không được có cảm giác mỏi mệt.

Vừa đánh vừa lui đến bên cạnh Lôi Nghị, Tô Hàm hỏi “Không còn cách nào khác sao? Cứ tiếp tục như vậy không được.”

Kiến nhiều cắn chết voi, huống chi những dị thú đó con mạnh hơn kiến gấp trăm ngàn lần, mà người dị năng lại không mạnh được như voi.

“Không.” Lắc đầu, Lôi Nghị trả lời, “Ngoại trừ việc kiên trì chiến đấu, thì không có cách nào khác.”

“Vậy…” Tô Hàm đang muốn nói gì đó, thì thầy thẻ thân phận của Lôi Nghị vang lên, sau khi cúi đầu nhìn, sắc mặt ngưng trọng.

“Làm sao thế?” Tô Hàm thấy thế hỏi.

“Xuất hiện một dị thú trên cấp mười.” Lôi Nghị nói xong lập tức ra lệnh cho người bên cạnh, “Thông báo cho Mạc Dương, để anh ta dẫn người tới canh giữ ở bên ngoài, tuyệt đối không được để một dị thú nào chạy khỏi Trấn Biên Thành.”

Nhìn người đi mất, Lôi Nghị chuyển mắt nhìn về phía Tô Hàm “Về phần em…”

“Em cùng đi anh.” Tô Hàm nghe vậy giành trước.

“Không được.” Lôi Nghị nghe vậy nhíu mày, “Quá nguy hiểm …”

“Bây giờ không phải lúc nói đến chuyện này.” Đánh gãy lời Lôi Nghị, Tô Hàm nói rất nhanh, “Hiện tại chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt dị thú kia, nếu không số lượng thương vong sẽ tăng càng nhiều, yên tâm, em không sao đâu, nếu có nguy hiểm em sẽ nhanh chóng trốn đi, hơn nữa em có lực tinh thần, cùng lắm thì không tới gần nó là được.”

“… Được rồi.” Bởi vì chuyện này cấp bách, nên Lôi Nghị cuối cùng vẫn thỏa hiệp, anh và Tô Hàm dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới chỗ dị thú cấp mười kia.

Theo kinh nghiệm bình thường, đợt Thú Triều thứ hai rất ít khi xuất hiện dị thú trên cấp tám, nên lần này một dị thú cấp mười xuất hiện rõ ràng khiến mọi người không kịp trở tay.

Chờ khi Lôi Nghị và Tô Hàm đuổi tới nơi, thương vong đã rất nhiều.

Không đúng, có lẽ nên nói, ở đây trước mặt dị thú cấp mười này, người dị năng giống như dưa hấu đợi làm thịt, không có năng lực phản kháng.

Tuy Sở Viêm và Lãnh Liệt đã tận lực ngăn cản, nhưng vẫn có rất nhiều người dị năng mất mạng, nhìn thi thể xung quanh, trong mắt Tô Hàm hiện lên một tia đau lòng, rất nhanh gia nhập vòng chiến đấu với Lôi Nghị.

Tuy Lôi Nghị vừa đột phá cấp tám không lâu, nhưng xét thấy anh có dị năng hệ lôi biến thái, cho nên lực công kích của anh ngang bằng với người cấp chín.

Có anh ra nhập, dị thú kia rõ ràng không thể thoải mái như trước, nhưng cũng chỉ có vậy, dị năng biến dị hệ lôi của Lôi Nghị không có cách nào tạo thành tổn thương lớn cho nó.

Chỉ vì công kích dày đặc khiến nó trong nhất thời không thể thoát thân mà thôi, chỉ một lát sau, sớm muộn gì nó cũng đột phá vòng vây của bọn Lôi Nghị.

Tô Hàm đứng một bên sốt ruột không thôi, lại không có cách nào khác, lực tinh thần của cậu tuy đã cấp tám, nhưng vì vừa đột phá, hơn nữa cậu còn chưa thực sự quen thuộc với lực tinh thần, nên thương tổn cậu tạo ra cũng chỉ ở tầm cấp bảy.

Nếu lúc này có Lôi Dực hoặc Thiệu Khang ở bên cạnh thì tốt rồi, ba người họ đồng thời công kích tinh thần với dị thú, sau đó để Lôi Nghị thừa cơ hội, nói không chừng…

Nhưng bởi vì hôm nay bất ngờ xuất hiện dị thú cấp mười, cho nên bọn họ không đến đây.

Gần như không suy xét, Tô Hàm dùng tốc độ nhanh nhất thông báo cho họ, sau khi xác nhận họ sẽ nhanh chóng chạy tới, Tô Hàm mới thở ra một hơi.

Nhưng lại không nghĩ rằng, vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy Lôi Nghị người đầy máu ngã xuống.