Một ngày mới bắt đầu khi màn đêm thối lui để nhường chỗ cho ánh thái dương lóe lên ở cuối chân trời, ngày hôm đó khi mặt trời bắt đầu chiếu rọi những tia nắng ấm áp đầu tiên sau một đêm sương rét lạnh cũng là lúc mở màn cho một ngày ồn ào náo nhiệt của Tiểu Hồ thành. Không khí trong Thiên Phong lầu vẫn náo nhiệt ầm ĩ như những ngày bình thường khác, chỉ có điều lúc Thiệu Cảnh vừa bước vào trong Thiên Phong lầu thì phát hiện có thêm sáu bảy vì sư huynh Ngưng Nguyên Cảnh đang đứng ở cả bên trong lẫn bên ngoài lầu, bọn họ đều đứng hoặc ngồi ở những nơi hẻo lánh hoặc yên lặng không có tiếng người qua lại, vô tư đứng nhìn chứ không hề khiến cho những người bên ngoài phải chú ý nên mặc dù Thiệu Cảnh có cảm thấy kỳ quái thì cũng không tiếp tục chú ý bọn họ nữa.
Sau khi đi đến quầy hàng của mình thì hắn đã hòa mình cùng một dạng với những đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông, Hắn bắt đầu bài học phải học mỗi ngày, đó chính là sửa sang lại khay chứa đồ, lau chủi quầy hàng, quét dọn sạch sẽ khu vuejc xung quanh vầ chờ đợi cánh cửa lớn khai mở, không bao lâu sẽ có những đám khách nhân túm năm tụm ba đi vào, đây chính là lúc một ngày làm việc của hắn bắt đầu.
Khác với những ngày bình thường là ngày hôm nay trong tay Thiệu Cảnh có thêm một vài thứ đồ vật, là mấy tờ giấy trắng cùng ít mực đen ươn ướt. Những vật này Thiệu Cảnh lấy từ quầy hàng nằm phía sau, sau khi những người khách tới rồi đi được Thiệu Cảnh nhiệt tình chiêu đãi thì hắn được chút ít thời gian nhàn rỗi, liền lấy giấy trắng mực đen đặt lên quầy, sau đó cầm bút chấm chấm mực để vẽ lên tờ giấy một thứ gì đó.
Thi thoảng có người liếc nhìn hắn vài lần, chỉ thấy Thiệu Cảnh đang vẽ lên giấy những đường bút kỳ dị, nhìn giống chữ nhưng không phải chữ, nói là bức tranh thì lại vặn vẹo vô cùng, nhìn chả ra cái gì cả, chợt có một người đệ tử quen thân lại gần hỏi hắn, Thiệu Cảnh chỉ nói là tiện tay vẽ với giết bớt thời gian, dù sao hắn cũng không quấy rầy người khác hoặc làm ảnh hưởng tới sinh ý của cửa hàng nên những người khác nhìn thấy cũng chỉ cười cười rồi cho qua.
Thứ hắn đang vẽ trên giấy, tự nhiên không phải là vẽ giết thời gian mà chính là những hoa văn bùa chú ghi lại trong quyển Phù Lục Tiểu Giải. Thiêu Cảnh nhớ rất rõ những thứ đã đọc tối hôm qua nên thừa dịp nhàn rỗi vào sáng hôm nay, hắn liền lấy giấy ra ngồi học vẽ. Bới vì muốn chế tạo phù lục mà nói thì cần những lá bùa được vẽ hình dáng đặc thù, mà những thứ đó thì phải dùng linh thạch để mua sắc, nhưng bây giờ thì hắn chỉ là kẻ nghèo khó không có lấy một viên linh thạch giắt lưng thì mua kiểu gì bây giờ, vì vậy hắn lựa chọn cách tự mình vẽ ra bằng luyện tập.
Phù lục là môn tạp thuật có độ khó rất lớn nhưng Thiệu Cảnh vẫn quyết định muốn thử học tập một phep, bới vì cái môn tạp thuật này đối với phần lớn mọi người vào thời buổi bây giờ có lẽ chỉ là thứ vô dụng, nhưng đối với hắn mà nói lại chính là cơn mưa rào bất chợt trong lúc gặp nắng hạn lâu ngày.
Sau khi tu luyện Minh Tư thuật được chép lại trong quyển Thiên Thư thì bổn nguyên linh lực của hắn mặc dầu yếu ớt nhưng khi dùng để thi triển Hỏa Cầu Thuật hoặc Thủy Tiễn thuật thì lại có uy lực tăng vọt hơn mức bình thường, đây là giá trị, cơ sở để chế tác phù lục; mà dựa trên cơ sở này, điều mấu chốt đồng thời cũng là uy hiếp lớn nhất của Thiệu Cảnh chính là linh lực chưa đủ, phóng ra pháp thuật mặc dù có uy lực rất lớn nhưng lại chỉ có thể phóng một lần, cái này không khỏi quá mức yếu ớt đi. Cái khác không cần phải nói, ngày đó mệnh tốt nên mới chỉ gặp một con Ma Nha Lang, nếu chẳng may gặp nhiều hơn một con hoặc con yêu thú to khỏe hơn thì sợ rằng hắn và Tiểu Trư đã chết ở nơi hoang vu bên cạnh cái ao nhỏ dưới chân núi rồi.
Chỉ có điều nếu muốn nắm giữ được môn tạp thuật phù lục này lại không hề đơn giản. Nhưng phóng ra phù lục chỉ cần một thành linh lực trong sợi linh lực bổn nguyên của hắn, tương đương với mỗi lần chiến đấu hắn có thể phóng ra mười cái Hỏa Cầu thuật hoặc Thủy Tiễn thuật, khác biệt ở trong đó khiến hắn cố gắng không cần phải nói.
Lúc đầu vẽ một cái, nét bút trên tờ giấy trắng đã vẽ ra nguyên một đám phù văn lố lăng không lưu loát, nhưng sau khi tập vẽ nhiều lần, nét bút dần dần có vẻ mượt mà và trôi chảy. Thiệu Cảnh chưa bao giờ có cảm giác mình là cái gì kỳ tài trong truyền thuyết, từ nhỏ đến lớn lang thang khắp nơi, cái hắn có thể học đơn giản chỉ là những kiến thức từ đống sách cũ bên trong túi Lưu Vân, chỉ tăng trưởng được chút kiến thức rồi sau đó lại tập luyện liên tục, tưởng như chết đi sống lại mới luyện được hai cái thuật pháp yếu đến đáng thương trong Ngũ Hành thuật pháp, dùng lực lượng ít ỏi của chúng làm trụ cột để sống đến bây giờ. Thiên phú, tư chất, căn cốt cái gì đấy hắn không để ý cũng chẳng có tự hào nhưng tính nhẫn nhịn bền lòng không phai nhạt, vì vậy những năm gần đây hắn đã mài luyện vốn sống cũng như sức lực và đã có thể vượt qua người bình thường rất nhiều.
Trên đời này chắc chắn sẽ có một ít kỳ tài ngút trời khiến cho mọi người đều phải hâm mộ, nhưng số người bình thường còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều, nhưng một khi đã muốn thành công thì phải làm đến nơi đến chốn, phải có chất lượng, cụ thể là những công pháp tu luyện tạp thuật này kỳ thực chúng không yếu như thế, chẳng qua mọi người không để ý mà thôi. Ít nhất Thiệu Cảnh rất mong chờ điều hắn nghĩ là sự thật, hắn rất rõ ràng đạo lý nỗ lực có thể thành công này.
Sau khi buổi sáng kết thúc thì hắn đã dùng hết những thời gian nhàn rỗi lúc không có khách hàng để luyện tập vẽ hoa văn bùa chú ra giấy, đến buổi trưa thì Thiệu Cảnh phát hiện hắn đã vẽ hoa văn tràn ngập sáu tờ giấy khổ lớn, nhìn kỹ một chút thì cảm thấy hai tờ phù văn cuối cùng có vẻ tốt hơn mấy tờ lúc đầu rất nhiều.
Hắn cười cười, trong lòng lại nhiệt tình thêm vài phần. Thực tế hắn không hề đem cả mười loại hoa văn bùa chú luyện tập trên đống giấy này, hắn chỉ lấy từ trong đó bốn loại phù văn theo thứ tự là âm hỏa, dương hỏa, âm thủy và dương thủy. Nguyên nhân chính là hắn chỉ biết có hai loại thuật pháp "Hỏa Cầu thuật" và "Thủy Tiễn thuật" mà thôi, với lại những phù văn ghép thành phù trận về hai loại trận pháp này chính là bốn loại phù văn ở trên. Hỏa Cầu thuật cần ba dương hỏa ba âm hỏa, Thủy Tiễn thuật cơ bản cũng giống như vậy, cần ba dương thủy và ba âm thủy.
Buổi trưa theo lệ cũ được nghỉ ngơi nửa canh giờ để bọn hắn có thời gian được ăn cơm thoải mái. Sau khi Thiệu Cảnh ních đầy cái bao từ thì hắn tùy tiện đi đến một cái bàn rồi ngồi xuống, lấy ra đám giấy trắng mực đen vẫn đem theo, còn những khác hoặc chợp mắt nghỉ ngơi hoặc túm tụm lại cùng nói chuyện phiếm, hắn ngồi ở một chỗ cẩn thận, tỉ mỉ vẽ từng nét bút xuống tờ giấy trắng. Dựa theo yêu cầu ghi lại trong quyển sách, từ từ, gắng sức vẽ từng nét hoa văn vặn vẹo mà phức tạp để tạo thành một tấm bùa chú đơn giản.
Mặt trời đã lên tới điểm trung tâm giữa bầu trời, tỏa ra từng tia nắng chói chang xuống Tiểu Hồ thành. Thiệu Cảnh sau khi dùng hết nửa canh giờ thì bước về tiểu quầy được phân chia, mặc dù từ nơi này tới cánh cửa lớn của Thiên Phong lầu xa những mấy trượng nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy từng tiếng ồn ào ầm ĩ từ bên ngoài cánh cửa vang vọng vào, có lẽ mọi người đang ở ngoài đường cái trò truyện đông vui lắm. Lúc này, hắn ngẩng đầu lên chợt thấy lão Hầu vừa đẩy cánh cửa Thiên Phong lầu vừa bước vào.
Ống tay trái rỗng tuếch rũ xuống và đung đưa, sắc mặt của lão Hầu hình như còn tiều tụy hơn lúc trước, lão được mắt nhìn quanh Thiên Phong lầu theo thói quen rồi ngẩng đầu nhìn quầy hàng của Thiệu Cảnh, khi thấy Thiệu Cảnh gật đầu cười với hắn thì hắn cũng nở nụ cười đạp lại rồi nhanh chân bước tới.
"Lão sao rồi, chuẩn bị xong nhanh như vậy hả?" Thiệu Cảnh nhìn về bốn phía thấy xung quanh không có đệ tử bổn môn, không có vị khách nào đứng xem hàng hóa mới bắt đầu hỏi nhỏ lão Hầu một câu.
Lão Hầu gật đầu liên tục, nhếch miệng cười cười, không hiểu sao trên mặt lại lộ ra vài phần thần bí rồi thấp giọng cười nói:"Huynh đệ, trước kia ngươi từng nói sẽ bán giảm giá một bình Bảo Nguyên Đan, có còn nhớ không ?"
Thiệu Cảnh tự nhiên không thể quên, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lão Hầu liền thò tay vào trong áo để lấy ra một cái túi nhỏ có chứa linh thạch rồi đưa cho Thiệu Cảnh, sau khi Thiệu Cảnh đếm đủ giá tiền thì bảo lão Hầu đứng chờ ở đây một chút, đợi hắn lên trên lầu hai của Thiên Phong lầu để tìm một vị sư huynh có thể làm chủ việc này, vị ấy họ Đoàn tên Thiên Lí. Vị sư huynh Đoàn Thiên Lí này đã tu hành đến Ngưng Nguyên Cảnh đệ tam trọng cảnh giới, là một nhân vật lợi hại ở trong hàng nhị đệ tử của Huyền Thiên tông, diều quan trọng nhất là hắn có xuất thân từ kẻ chưởng quản Tàng Bảo các do Thanh Hà trưởng lão trông coi, lại thêm tính tình cẩn trọng nên đã được Thanh Hà trưởng lão ủy thác trách nhiệm, trông coi sinh ý của Thiên Phong lầu hộ hắn.