Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học

Chương 20: Học thần đến đây dạo chơi




“Làm sao anh nhìn ra được?”

Sở Hiên khẽ mỉm cười, “Ban ngày anh đã cảm thấy hoa văn trên tường có chút vấn đề, sau đó thấy bộ đồ em đưa cho anh, đột nhiên nghĩ đến khả năng này. Vừa nãy trước khi chúng ta bắt yêu, anh đã nhìn kỹ hơn, trên tường quả nhiên có chữ.”

Cố Ninh nhớ lại lúc trước khi bắt yêu, anh đang nghiên cứu vách tường, đúng là anh đã nghiên cứu ra hoa văn.

Cố Ninh cẩn thận kiểm tra, ngoại trừ mặt tủ quần áo, thì ba mặt bức tường còn lại đều có chữ, chữ viết đã hơi mờ, Cố Ninh phân biệt một lúc, rồi chợt nhận ra, những dòng chữ trên tường, đều là phù văn.

Có người đã viết đầy bùa chú lên tường phòng ngủ của Hứa Diệc Phồn.

Không biết viết gì. Khắp tường phù văn đều cùng màu với tường, rất khó nhận ra, đứng nhìn từng điểm từng điểm trên bức tường này cả buổi sẽ mệt chết, Cố Ninh cau mày nhìn tường đến ngẩn người.

Sở Hiên liếc mắt nhìn Cố Ninh, biết cô đang khó chịu cái gì, “Cố Ninh, bọn em bình thường viết loại bùa này, đều dùng cái gì để viết?”

Cố Ninh lườm anh, nói như thể Cố Ninh không ngại viết bùa chú nguyền rủa người ta lên tường vậy.

“Nếu là do tôi viết, thì sẽ dùng nước bùa. Nhưng mà muốn viết ở trên tường, mà tường lại thẳng đứng, thì dùng nước bùa viết một lúc sẽ chảy hỏng mất, chưa chắc có hiệu quả.” Cố Ninh nhìn trên tường, “Người đã viết cái này không phải dùng nước, dùng nước sẽ không để lại dấu vết.”

Cố Ninh suy nghĩ một chút, “Tôi nghĩ người đó dùng gạo đã bị nguyền rủa nấu thành cháo. Cháo đặc dính, không dễ chảy, vả lại còn cùng màu với màu tường, nên rất khó nhìn thấy.”

“Nếu như là cháo, thì đơn giản.” Sở Hiên quay đầu hỏi đám người Hứa Sĩ Hằng, “Có cồn iốt không, tìm một ít đi.”

Người nhà họ Hứa đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn không biết hai người Cố Ninh đang nghiên cứu cái gì ở trường, khi nghe lời Sở Hiên nói, thì ngoan ngoãn cho người đi tìm cồn iốt.

Không ngờ lại có.

Một lúc sau có người đưa một chai cồn i-ốt nhỏ tới. Sở Hiên hỏi lấy cọ trang điểm của dì Tần, nhúng vào cồn iốt, rồi nhẹ nhàng quét lên mặt tường.

Trên bức tường màu be, hiện ra dòng chữ màu xanh.

Đám người Hứa Sĩ Hằng ở cửa không ai lên tiếng.

Cồn iốt trong tay Sở Hiên chớp mắt đã dùng hết, chỉ đủ quét lên một mét vuông một mặt tường, Sở Hiên nói với Hứa Sĩ Hằng, “Còn cồn iốt nữa không? Lấy thêm nhiều cồn iốt một chút, nhà thuốc hẳn là có. Ngoài ra lấy thêm bàn chải lớn.”

Có tiền mua tiên cũng được, hơn nửa đêm, chưa tới nửa tiếng đồng hồ, đã có mấy hộp cồn iốt chưa mở bao được chuyển đến.

Sở Hiên vô cùng kiên nhẫn, dịch ghế, cẩn thận quét cồn iốt lên tường như một họa sĩ.

Cố Ninh nghĩ thầm, đại ca, anh quét một chút tượng trung là được rồi, nhất định phải quét hết à, đây không phải là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao?

Sở Hiên quét xong cả ba bức tường, hoàn mỹ không thiếu sót, một chút cồn cũng không dư lại, anh bước xuống ghế, vui vẻ nhìn phù văn trên tường.

Cố Ninh đột nhiên phát hiện Sở Hiên làm cho tất cả các phù văn hiện ra là có lý do.

Bởi vì hiệu quả thực sự quá kinh hoàng.

Căn phòng ngủ vốn đang bình thường, nhưng giờ đây trên những bức tường lại vẽ chi chít bùa chú màu xanh uốn lượn, nhìn thôi cũng khiến da đầu tê tái.

Cố Ninh đọc một lần, là một bộ các câu thần chú được lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Lời nguyền Đào chỉ vận phiên, là một lời nguyền độc ác. Chuyên ăn cắp tinh khí của con người, nguyền rủa con người chết sớm.”  Cố Ninh quay đầu lại đưa ra kết luận cho Hứa Sĩ Hằng.

Chẳng trách hôm nay vừa bước vào căn phòng này, đã cảm thấy cực kỳ đè nén, Hứa Diệc Phồn ở trong đó, thì càng ngày càng yếu đi. Thần chú màu xanh ùn ùn kéo đến, tựa như tràn ngập oán hận, khiến người ta không thở nổi.

Hứa Sĩ Hằng không hề nói gì kể từ khi Sở Hiên quét tường, lúc này cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình, quay đầu nhìn chằm chằm dì Tần, “Cô làm?”

Nếu như nói việc mang tấm thẻ kèm theo con yêu đó về, là hoàn toàn vô tình, thì việc viết bùa chú khắp bức tường, là hoàn toàn có mưu đồ xấu xa, không có lý do gì cả.

Khi phát hiện ra bùa chú, sắc mặt của dì Tần còn tái mét, nhưng bây giờ lại chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hứa Sĩ Hằng, khàn giọng nói, “Em không có, không phải em.”

“Không phải cô thì còn có thể là ai? Cô xem căn phòng này đi, còn có thể là ai?” Hứa Sĩ Hằng hét với bà ấy, gân xanh trên cổ nổi lên.

Cố Ninh hỏi Hứa Diệc Phồn đang im lặng, “Cơ thể anh bắt đầu trở nên yếu ớt, phải nằm viện từ khi nào?”

“Có lẽ là bắt đầu từ mùa hè năm ngoái.” Mặt của Hứa Diệc Phồn rất bình tĩnh, nói rõ ràng.

“Mùa hè năm ngoái? Không phải là khi cô đưa Tiểu Sướng qua chơi sao? Lúc đó Diệc Phồn đang đi du lịch Châu Âu với bạn bè? Cô đã nhân cơ hội để viết cái này trong phòng của nó?” Hứa Sĩ Hằng quát.

“Thực sự không phải là em.” Nước mắt dì Tần lăn dài, trượt dài trên má.

Hứa Sĩ Hằng bình tĩnh lại, giọng lạnh như băng, “Không phải cô vẫn luôn thích Los Angeles sao? Tôi nghĩ cô có thể sống ở đó trước.”

Đây là lưu đày dì Tần đi nước ngoài sao?

Cố Ninh không muốn nghe chuyện gia đình của bọn họ thêm nữa, nên ngắt lời Hứa Sĩ Hằng, “Yêu cũng đã bị bắt, gốc bệnh của Hứa Diệc Phồn cũng đã tìm ra, một lát nữa mọi người tìm người dùng xà bông rửa sạch bùa chú trên tường thì sẽ không sao nữa. Việc của chúng tôi đã làm xong, vài ngày tới Ninh Hợp Đường sẽ gửi hóa đơn đến.”

Cái này xem như đánh xong kết thúc công việc.

Cố Ninh thu dọn đồ đạc của mình, nhét vào túi lớn, xoay người rời đi.

“Chờ một chút.” Sở Hiên nhẹ nhàng gọi Cố Ninh lại.

Chỉ thấy Sở Hiên lấy điện thoại ra, lấy bùa chú trên tường kia làm nền, tự sướng vài tấm, dáng vẻ như là đến đây dạo chơi chụp hình lưu niệm.

Cả nhà Hứa Sĩ Hằng đồng thời trầm mặc.

Cố Ninh nghĩ thầm, trước đây không cảm thấy anh đỏm dáng như vậy mà? Anh là không nỡ bỏ phong cách ăn mặc như người bệnh thần kinh, hay là trân trọng thành quả lao động khi lần đầu tiên trong đời làm công nhân quét vôi?

Bên ngoài trời vẫn còn tối, chỉ có chút ánh nắng ban mai mờ ảo.

Hứa Sĩ Hằng đích thân đưa hai người ra ngoài với vẻ mặt phức tạp vô hồn, Cố Ninh vừa định rời đi, thì lại bị Hứa Sĩ Hằng gọi lại.

“Sư phụ, tôi còn muốn hỏi một chút, cô nhìn chuyện làm ăn của tôi…”

Cố Ninh không nói gì. Có thể đạt đến vị trí này thì quả nhiên đều không phải là người phàm, ngọn lửa nội bộ của gia đình ông ta cũng đã chục mét rồi, mà ông ta còn có thể nhớ đến chuyện làm ăn của mình?

“Bắt đầu từ tháng này, hãy dùng 10% số tiền kiếm được để làm từ thiện mỗi tháng, thì sang năm vận mệnh của ông sẽ chuyển tốt.”

Hứa Sĩ Hằng cảm ơn ríu rít. Cố Ninh nghĩ thầm, sang năm vận mệnh của ông ta vốn sẽ chuyển tốt. Nhưng để cho ông ta làm từ thiện, là để tích phúc cho chính bản thân ông ta, việc này sẽ không tính là hại ông ta đâu nhỉ?

Cố Ninh và Sở Hiên lên xe. Sở Hiên ngồi vào ghế lái, vẫn còn nhìn tấm hình vừa chụp trong điện thoại.

“Thế nào? Bắt yêu có vui không?” Cố Ninh hỏi anh.

Sở Hiên ngẩng đầu nhìn Cố Ninh, trong mắt mang theo ý cười, “Cũng khá thú vị.” Nói xong đột nhiên mở cửa xuống xe, “Anh nhớ ra còn chút chuyện quên nói với Hứa Sĩ Hằng. Em đợi anh một lát.”

Sở Hiên gọi Hứa Sĩ Hằng đang định quay vào nhà, hai người lại cùng nhau vào biệt thự.

Cố Ninh vô cùng buồn chán mà chờ đợi. Khoảng mười phút sau, Sở Hiên thoải mái đi ra, mở cửa xe, khởi động xe, thuận tay đưa cho Cố Ninh một tấm chi phiếu.

Cố Ninh xem qua, khoảng năm triệu, quy đổi thành nhân dân tệ thì chính là hai mươi lăm triệu, sợ hết hồn, “Đây là cái gì?”

“Hứa Sĩ Hằng cho em. Tiền ém miệng.”

“Ém miệng gì?” Người vợ viết lời nguyền đứa con trai của vợ trước đã mất? Mặc dù là tai tiếng, nhưng cũng không đến nổi mạnh tay như vậy chứ?

Cố Ninh nghiên cứu tính xác thực của tấm chi phiếu, “Tôi còn tưởng rằng ông ta không cần người vợ đó nữa.”

Sở Hiên cười nói, “Cho dù ông ta không cần vợ, thì vẫn cần con trai. Dù sao thì con trai cũng là người thừa kế tương lai, trên người có scandal cũng không quá tốt.”

“Con trai?” Cố Ninh không hiểu.

Sở Hiên vừa bẻ lái vừa nói, “Năm ngoái anh đã thực hiện một dự án hợp tác giữa NIT bọn anh với FBI, sử dụng trí tuệ nhân tạo để phân tích nét chữ, lúc đó anh đã học được một chút từ mấy vị chuyên gia nét chữ.”

Cố Ninh chưa nghĩ ra, “Cho nên?”

“Cho nên dù không phải là nét chữ, mà là vẽ bùa, thì một người khi dùng bút cũng sẽ có một vài thói quen cố định, không phải cố ý viết xấu là có thể ngụy trang được đâu, huống chi viết ba bức tường nhiều như vậy. Anh chỉ nhắc nhở Hứa Sĩ Hằng, có thể mời chuyên gia nét chữ tới phân biệt nét chữ.”

Cố Ninh lắp bắp nói: “Nhưng mà … tôi vừa mới nói bọn họ tẩy tường.”

“Em quên à? Anh chụp rồi. Anh đã gửi ảnh cho Hứa Sĩ Hằng, có lẽ chưa tới mấy ngày, là sẽ có kết quả.”