Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học

Chương 6: Trấn trạch chi bảo [1] nhân hai




Hai người ăn khuya xong, Cố Ninh tự động đi rửa chén nồi, nghe thấy Sở Hiên hỏi: “Ninh Ninh, em có dư chăn và gối không?”

Cố Ninh đi vào phòng ngủ lôi chăn bông mùa đông ra, ôm đến cho Sở Hiên. Gối thì đúng là không có.

Cả căn hộ chỉ có một cái gối kẻ sọc màu hồng khói trên giường của Cố Ninh, tâm trạng của Sở Hiên bỗng trở nên vui vẻ.

Sở Hiên trực tiếp đi vào phòng của Cố Ninh, lấy con Snoopy trên giường.

“Anh làm gì?” Cố Ninh đi tới cướp.

“Cho anh mượn dùng một chút, ngày mai sẽ trả lại cho em.” Sở Hiên giơ cao, không để cho cô chạm vào.

Cố Ninh nhảy lên để cứu Snoopy tội nghiệp.

Sở Hiên ôm Snoopy đi ra ngoài, nhẹ nhàng quăng một câu: “Đừng lòng dạ hẹp hòi như vậy. Anh cũng không phải là chưa từng ngủ cùng.”

Snoopy là do mẹ Sở đi công tác nước ngoài xa xôi mua về cho Cố Ninh, nó đã ở bên Cố Ninh rất nhiều năm, trước kia lúc Sở Hiên qua nhà Cố Ninh ngủ trưa, cũng thường tiện tay lấy làm gối.

Snoopy nằm sấp xuống, đường cong giữa cái mông vểnh lên và cái đầu to vừa vặn có thể để gối đầu, làm gối thì hoàn hảo. Nhưng mà hai người đã lâu không gặp, lại càng xa lạ hơn trước, Cố Ninh làm gì cũng cảm thấy cho anh mượn con Snoopy mình ôm hàng ngày, cũng có chút đỏ mặt.

Hơn nữa lời nói của Sở Hiên, cũng quá trực tiếp rồi?

“Anh cũng không phải là chưa từng ngủ cùng” là gì?

Bản thân Cố Ninh từ khi còn bé xíu, đã đáng thương giống như Snoopy vậy, ngủ cùng Sở Hiên vô số lần.

Lúc Cố Ninh mới chào đời, hầu như đều không bao giờ ngủ ngon, ngủ một lúc thì khóc một lúc, ngủ một lúc nữa thì lại khóc một lúc nữa, giày vò mẹ Cố sau khi sinh đã yếu lại càng chết đi sống lại.

Hai người ba Cố và ba Sở đã làm rất nhiều báu vật, bên giường của Cố Ninh treo đủ loại đồ trấn sát trừ tà, rực rỡ đủ màu, giống như một địa điểm triển lãm văn hóa truyền thống cặn bã, nhưng với Cố Ninh, lại không có một chút tác dụng.

Cho đến một lần, mẹ Cố tám chuyện với mẹ Sở, vì để bớt phiền hà, mà đặt Cố Ninh mới vài tháng tuổi và Sở Hiên chưa đầy ba tuổi lên cùng một cái giường lớn.

Cố Ninh nhỏ bé mới ngủ được một lúc, thì lại bắt đầu quẫy đạp, Sở Hiên đã hơi hiểu chuyển, nhìn thấy cô nhíu mày thật chặt, cái miệng nhỏ nhắn méo méo, một bộ dáng sắp khóc, thì học theo dáng vẻ của mẹ, đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ về cô.

Cố Ninh nhắm mắt lại, đôi bàn tay nhỏ bé bụ bẫm lần mò, tìm rồi tìm, khi tìm được bàn tay vỗ về cô, thì nắm thật chặt ngón tay cái, lông mày nhỏ cuối cùng cũng giãn ra, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Đến khi mẹ Cố kịp phản ứng, thì đã thấy Cố Ninh ngủ cả buổi chiều, không hề khóc lóc không hề quấy nháo.

Mẹ Cố mừng đến chảy nước mắt, thật sự muốn lập bài vị cúng bái, từ đó Sở Hiên được phong làm bảo bối của mẹ Cố.

Kể từ lần đó, chỉ cần Cố Ninh nháo, thì mọi người sẽ tìm đến Sở Hiên.

Sở Hiên rất hiểu chuyện, không hề chê phiền phức, thường ngồi ở bên cạnh, một tay nghịch đồ chơi của mình, hoặc là cầm quyển vở vẽ nhỏ của mình, một tay khác thì để cho Cố Ninh nắm ngón tay, đợi Cố Ninh ngủ say rồi, mới lặng lẽ về nhà, có lúc buồn ngủ quá, thì ngủ gục bên cạnh Cố Ninh.

Ba Cố đánh giá, Cố Ninh có mệnh bàn kỳ lạ, gọi tà ma dẫn hung thần, lại đặc biệt nhạy cảm, dễ bị quấy nhiễu, mà Sở Hiên lại thiên phú dị bẩm, yêu tà không tới gần, trời sinh nhất định là thuốc ngủ của Cố Ninh.

Nhưng mà dù sao thì một đứa bé trai một đứa bé gái, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, đợi Cố Ninh lớn hơn một chút, mẹ Cố thử đủ mọi cách cố gắng cho cô bỏ thói quen này.

Không có Sở Hiên, Cố Ninh khóc lóc om sòm, thà chết chứ không chịu ngủ.

Cố Ninh khi đó vừa mới biết nói, không nói được chữ “Hiên” khó phát âm kia, thì há to miệng, rưng rưng nước mắt nước mũi hướng về phía cửa đối diện, “Tiên tiên! Tiên tiên tiên [2]!”

[2] Tiên đọc là [xiān], còn Hiên đọc là [xuān].

Cứ như vậy mà ầm ĩ suốt từ hơn một tuổi đến ba bốn tuổi, còn phiền phức hơn ăn dặm.

Đến khi Cố Ninh lớn hơn chút nữa, trở thành một cô gái, bản thân không còn không biết xấu hổ mà nắm tay Sở Hiên đi ngủ nữa, nhưng nếu như lúc ngủ trưa có Sở Hiên ở đó, thì Cố Ninh sẽ ngủ rất say.

Khi đó Sở Hiên đã trở thành một cậu thiếu niên, có một khoảng thời gian si mê các loại truyện tranh nhiệt huyết, nhưng bởi vì mẹ Sở không cho phép đọc, nên sau khi mượn được thì giấu dưới giường của Cố Ninh, buổi trưa mỗi ngày đều chạy đến nhà Cố Ninh lén đọc.

Vì thế mà Cố Ninh yên tâm ngủ trưa trên giường, còn Sở Hiên thì ngồi ở bên giường tha hồ đọc truyện tranh, đợi đến giờ học thì kêu Cố Ninh dậy cùng nhau đi học.

Sau truyện tranh thì lại có đủ loại tiểu thuyết kỳ quái, sau đó lại là điện thoại di động và máy tính bảng chứa đầy trò chơi, phòng của Cố Ninh chính là cứ điểm chứa chấp của Sở Hiên.

Sở Hiên bên ngoài là học bá, là nam thần, nói năng thận trọng, lạnh lùng lãnh đạm, chỉ có ở chỗ Cố Ninh, anh mới là Sở Hiên mười mấy tuổi.

Sau đó Sở Hiên lên đại học, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều thấp giọng trò chuyện với Cố Ninh một lúc, nghe nhiều, nói ít. Cố Ninh đem tất cả những chuyện nhỏ nhặt thường ngày báo cáo với Sở Hiên. Sở Hiên chỉ ừ một tiếng, nhưng giọng nói của anh lại có tác dụng xoa dịu thần kỳ, Cố Ninh thường vừa nói vừa nói, rồi ngủ thiếp đi.

Về sau cũng không còn Sở Hiên nữa.

Sau khi đến nước Úc, Cố Ninh vất vả lắm mới tìm được Tứ Hỉ thiếu gia, thiếu gia ngày nấp đêm ra, đi dạo quanh căn hộ, làm bảo vệ ban đêm cho Cố Ninh. Chính vì điều này, mà mỗi tháng Cố Ninh đều tiết kiệm tiền mua cho thiếu gia khẩu phần ăn tốt nhất.

Tối nay có Sở Hiên ở bên cạnh, thiếu gia thì nằm ở bên chân. Trấn trạch chi bảo đột nhiên nhân hai, Cố Ninh vô cùng hài lòng định ngủ một giấc siêu an bình.

Nhưng chỉ đến nửa đêm, Cố Ninh lại đột nhiên tỉnh lại.

Căn phòng rất tối. Phòng của Cố Ninh chưa bao giờ treo rèm cản sáng, rèm cửa sổ cũng chọn loại vừa mỏng xuyên thấu, cho dù là ban đêm, thì ánh đèn bên ngoài và ánh trăng cũng có thể chiếu vào. Nhưng mà đêm nay ngoài cửa sổ lại không có một chút ánh sáng gì, trời tối đen.

“Là ai?”

Cố Ninh ngồi dậy, duỗi chân thăm dò, thiếu gia không có ở đó. Nhìn quanh một vòng cũng không thấy gì trong bóng tối.

Cố Ninh cười lạnh một tiếng, “Không đi theo Tiếu Tử Dương, đổi thành đi theo ta?”

Trong bóng tối yên tĩnh không tiếng động, không có ai trả lời.

Cố Ninh nói tiếp, “Ngươi bao nhiêu tuổi? Lá gan cũng lớn đấy, dám đến tự tìm cái chết? Ngươi biết ta là ai không? Người ở bên cạnh lại là ai không?”

Giọng nói lạnh lùng mang theo nụ cười trong trẻo lạnh lùng của Sở Hiên đột nhiên vang lên, phá tan bóng đêm, “Vậy người bên cạnh đó là ai?”

Cố Ninh đột nhiên mở mắt ra.

Đèn bàn ở trên tủ đầu giường đã được bật lên, ánh sáng ấm áp. Một người một mèo bốn mắt đang nhìn về phía Cố Ninh.

Tứ Hỉ thiếu gia thấy Cố Ninh tỉnh, thì tùy tiện liếm mặt cô hai lần, rồi lại nằm xuống tiếp tục lim dim. Trong nháy mắt, Cố Ninh dường như cảm thấy, Sở Hiên trông cũng rất muốn sờ mặt mình giống như thiếu gia, nhưng Sở Hiên lại không động.

“Anh nghe em nói mớ, qua xem xem. Sao vậy? Em ở trong mơ hung dữ như vậy, hù dọa ai đó?”

Cố Ninh biết, Sở Hiên từ nhỏ đã không chịu học khả năng bắt yêu trừ tà gia truyền kia, lại còn không tin vào kỹ năng bói toán độc nhất vô nhị của Cố Ninh, mấy năm trước hai người đã vì điều này mà cãi nhau vô số lần, chiến tranh lạnh vô số lần, đề tài này chắc chắn là bãi mìn siêu cấp, vừa đụng vào, thì tuyệt đối không thể nói.

Cố Ninh mập mờ nói, “Không sao. Tôi mới vừa gặp ác mộng thôi.”

“Ồ.” Sở Hiên đứng dậy mở cửa rời đi.

Cố Ninh vươn tay tắt đèn, kéo chăn cùng vị thiếu gia nặng nề đang nằm trên chăn lên, ép mình nhắm mắt tiếp tục ngủ. Những năm tháng không có anh đó, không phải cũng đều rất tốt sao?

Nhưng một lúc sau, Sở Hiên lại quay lại, ném Snoopy và chăn trên tay xuống đất trước giường của Cố Ninh.