Trúc Mã Yandere

Chương 7




19.

Sắp vào kỳ học tiếp theo, Giang Thù có hẹn chơi bóng rổ với bạn. Trước lúc ra sân, anh tuyên bố mình phải trở thành mỹ nam độc nhất vô nhị trên sân bóng. Kết quả chơi thế nào lại gãy cả cánh tay, trở thành anh chàng đẹp trai nhất bệnh viện.

Thề có trời đất, tôi thấy anh đáng thương ghê gớm. Nhưng sau khi thấy hình ảnh anh bị băng bó cả cánh tay, ánh mắt anh trông cực kỳ tuyệt vọng, tôi vẫn phải bật cười.

Anh giả vờ khóc lóc: “Này, em quá đáng thật đó.”

Sau đó còn kích động giơ tay véo má tôi đau điếng. Lực véo của anh khá mạnh, nếu anh cứ véo thêm một lúc nữa chắc tôi khóc thét mất thôi.

Bố của Giang Thù cũng chung tâm trạng với tôi. Sau sự thương xót ban đầu dành cho cậu quý tử, ông bắt đầu quở trách: “Con chơi bóng rổ hay bị bóng rổ chơi con đấy? Học không lo học, sắp đi học lại tới nơi rồi bây giờ lại phải vào đây nằm…”

Càng trách càng hăng, ông mắng mỏ Giang Thù mãi, như thể ông đã tích cóp suốt mấy năm mới có dịp bùng lên, mắng lâu tới nỗi trong mắt Giang Thù còn hiện lên ánh nhìn… hoài niệm??

Anh im lặng trao đổi ánh mắt với tôi, trên mặt hiện rõ hai chữ “chán ghê”.

Tôi trả lời bằng ánh mắt: “chịu khó đi.”

Mắng chán rồi, bố Giang khịt mũi: “Từ giờ cho tới khi tay con khỏi hẳn, bố sẽ đưa đón con đi học.”

Giang Thù không chịu: “Con đi xe đạp.”

“Tay gãy ra đấy rồi còn đòi đi xe đạp?”

“Thì con lái bằng một tay cũng được mà.”

Bố anh nghe xong, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu con trai: “Tiểu tổ tông nhà tôi ơi, con gãy một tay rồi chưa đủ, muốn gãy nốt tay kia cho cân xứng hay gì?”



Tôi ghé sát tới, nói nhỏ vào tai anh: “Hay là em nhường anh ngồi sau nhỉ?”

Giang Thù nghiêng đầu nhìn tôi: “Đừng hòng, em khỏi nghĩ đi.”

Sau đó anh khịt mũi, nói với bố mình: “Vậy con tự đón xe buýt được chứ ạ?”

Không phải Giang Thù đang cố chống đối bố mình, nguyên nhân căn bản là vì bác trai bận bịu với công việc, thường xuyên tăng ca tới tối mịt mới về, mỗi ngày lại còn phải bận đưa đón con trai đi học nữa thật vất vả quá.

“Không, bố không yên tâm.”

Ây dà, đã đến lúc Nicholas Lâm Miễu tôi bước ra sân khấu rồi.

Tôi giơ tay xung phong: “Con sẽ đi cùng Giang Thù, con hứa sẽ để mắt tới anh ấy thật cẩn thận ạ.”

Từ hôm đó, thật cảm động một cô gái tận tình giúp đỡ một chàng trai trẻ khuyết tật.

Tôi nhiệt tình chăm sóc Giang Thù tới mức cõng hai chiếc cặp sách một trước một sau nặng nề như đeo tạ chỉ vì sợ anh đeo một bên vai sẽ bất tiện.

Nhưng có một hôm, trên đường đi bộ tới điểm đón xe buýt, tôi không để ý một đoạn đường trơn trượt, hay thôi, cứ cho là do số tôi xui, tôi trượt chân té ngã sõng soài trên đất.

Giang Thù giật mình: “Ấy, em có làm sao không? Ngã có đau không?”

Vì đang là mùa đông, tôi quấn trong quấn ngoài dày cộm, lại có hai chiếc cặp sách to bự che chắn nên cũng không có cảm giác đau là mấy.

Nhưng cũng vì quấn người như quả bóng lại thêm hai chiếc cặp sách quá nặng, tôi loay hoay mãi vẫn không đứng dậy được.

Tôi im lặng một lúc mới đáp: “Không đau, nhưng mà em không đứng dậy được.”

Nói xong, tôi lại tiếp tục cố gắng đứng dậy.

Giang Thù nhếch miệng cười nhạo. Đúng rồi đó, các bạn đọc không sai đâu. Anh ấy cứ đứng đó cười tôi mãi.

Cái cách anh ấy cười giống hệt hôm bị tôi cười nhạo trong bệnh viện.

Mọi thứ cứ diễn ra như vậy đó.

Haiz, đừng ai hỏi tôi có hối hận không nữa. Dĩ nhiên là có rồi!

Thực ra, Giang Thù cũng có đưa tay trái ra kéo tôi đứng dậy. Nhưng không biết là do lực của cánh tay trái yếu hay do anh ấy cứ mải miết cười nên không đủ lực, tóm lại là kéo mãi mà tôi vẫn không thể nào đứng lên được.



Thế là, vào lúc sáu giờ sáng giữa tiết trời mùa đông, trên một con phố thưa người qua lại, có một cảnh tưởng kỳ cục đã diễn ra: một con ngốc ngã kềnh ra đất, trong tay vẫn còn ôm khư khư chiếc cặp sách, đứng trước mặt con ngốc đó là một tên con trai còn ngốc hơn nhiều, cứ đứng cười ngặt nghẽo như đồ dở.

Đây là dấu hiệu sự lụi bại của thế giới hay sự suy đồi của đạo đức vậy nè?

Cuối cùng, Giang Thù bỏ cuộc, không kéo tay tôi nữa, thay vào đó, anh tháo hai chiếc cặp sách trên người tôi ra và vứt sang một bên.

OKay, giờ thì tôi cóc cần anh giúp nữa, tự đứng dậy được rồi nhé. Tôi phủi sạch áo khoác ngoài, nhặt hai chiếc cặp lên thổi bụi đất bám bên trên, ngẩng lên lại thấy cái tên Giang Thù kia vẫn còn đang cười không dứt.

Tôi mặt mày vô cảm, hỏi anh: “Cười gì mà cười?”

Giang Thù đáp lại trong khi miệng vẫn cười: “Không có gì.”

“Buồn cười nhỉ?”

“Hahaha không có.”

“Hôm nay em còn nói thêm với anh câu nào, em thề em sẽ làm con chó.”

Anh ngừng cười: “Ô, thề ác vậy luôn?”

Tôi bực tức ậm ờ cho qua rồi bỏ đi một mạch, đôi ủng dưới chân phát ra tiếng lạch bạch.

Lên xe, tôi kéo rèm cửa sổ xe lại, dựa vào đó nhắm mắt thư giãn. Giang Thù ngồi bên cạnh, gọi tôi: “Em tựa vào cửa sổ làm gì? Vừa cứng vừa lạnh, quay sang đây.”

Hừ, cóc thèm!

“Miễu Miễu?”

Tôi vẫn tiếp tục làm thinh.

“Em bơ anh thật đấy à?”

Tôi, Nicholas Lâm Miễu, nói được làm được!

“Anh sai rồi,” Giang Thù khẽ cười: “Đáng ra anh không nên cười nhạo em.”

Hừ, bây giờ mới biết mình sai thì muộn rồi!

Trước khi xuống khỏi xe, anh đừng mong được tôi tha lỗi. Tôi tiếp tục nhắm mắt không ừ hữ gì.



“Em mà còn im lặng nữa, đừng trách anh tung chiêu hiểm nhá.”

Ố, Lâm Miễu này mà phải sợ anh à?

Kết quả, anh áp sát tới bên cạnh, liên tục gọi tôi là “Miễu Miễu” bằng hết âm giọng này tới âm giọng khác, khiến toàn thân tôi sởn hết da gà.

Đáng sợ thật đấy!

Tôi thấp giọng: “Đừng có lèo nhèo nữa, anh tưởng anh là mèo đấy à?”

Anh buồn cười: “Còn em là cún.”

“…”

Bị tôi lườm cháy mặt, anh thức thời chữa lại câu vừa rồi: “Không phải, ý anh nói anh mới là cún, gâu gâu.”

“…”

“Quý cô Nicholas Lâm Miễu xin hãy rủ lòng thương, giang tay chăm sóc con cún con tội nghiệp này có được không?”

“…”

Ồn ào chết được!

Giang Thù, anh có biết nhân vật của anh trong bộ truyện kia đã thất thủ rồi không?

Nhưng mà… haha em thích anh như này.