Đi vào trong điện, đến một ánh mắt lướt qua Hoàng hậu cũng không cho Tang Chi. Tang Chi đứng đấy, Hoàng hậu ngồi, dáng vẻ đoan trang, không ai mở miệng. Vốn là nguyên cả một bụng tâm tư, đến bây giờ lại chẳng thể thốt được lời nào ra khỏi miệng.
Một hồi thật lâu sau, Tang Chi khẽ nói, "Hoàng hậu nương nương..."
"Người tới." Cũng tại lúc này, Hoàng hậu mở miệng ngắt lời nàng. Thái Uyển Vân nghe, tiến tới, dể chủ tử vịn lấy tay mình đứng lên, cung nữ cũng tới, sửa soạn lại lần cuối. Từng hành động cứ thế nối tiếp nhau, tiến hành trong yên lặng. Xong xuôi hết thảy Hoàng hậu mới đưa mắt nhìn Tang Chi, khẽ cười, "Bổn cung còn có chuyện quan trọng, bây giờ tới Từ Ninh cung, không thể chậm trễ. Có chuyện gì, đợi ta về hẵng nói." Từng bước tiến ra cửa, tới khi ngang qua Tang Chi, Hoàng hậu dừng bước, đầu không quay lại, chỉ nhẹ giọng, "Tùy ngươi."
Đi ra ngoài, thẳng tới tận đại môn Khôn Ninh cung, lúc này Hoàng hậu mới dừng bước, quay đầu nhìn lại. Nàng mở miệng, lời nói thoang thoảng, "Thái Uyển Vân, ngươi nói xem, nàng sẽ đợi bổn cung trở về chứ?"
"Sẽ." Thái Uyển Vân cúi đầu trả lời, "Nương nương muốn người đợi, làm gì có ai dám không đợi."
Khóe môi Hoàng hậu câu lên một nụ cười nhợt nhạt, tự giễu, "Vậy sao? Bổn cũng đã nói, đợi hay không đợi, tùy nàng quyết định."
"Dù thế chắc chắn nàng cũng sẽ không dám không đợi."
Hoàng hậu không nói gì thêm nữa, im lặng một lúc, chỉ nói, "Bổn cung cho nàng một cơ hội lựa chọn."
Nói xong, mặt không đổi sắc, lại quay người bước đi.
Tang Chi nhìn theo đoàn người, cho tới khi bóng dáng đó khuất khỏi tầm mắt, trong lòng chợt xẹt qua một tia cảm giác quái lạ. Nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Hoàng hậu muốn nàng đợi, nàng sẽ đợi. Đang ngồi bần thần suy tư, bỗng nhiên nàng thảng thốt – Đêm nay là Giao thừa! Lần này nàng hẳn là thêm một lần nữa ở đây, đợi Hoàng đế và Hoàng hậu trở lại. Nàng đứng phắt dậy, nhưng đứng lên rồi lại chẳng biết đi đâu. Trừ phi là theo Vương Thường Nguyệt. Nhưng nàng lại biết rõ, Tố Lặc đã gieo một tia quyến luyến trong lòng nàng, căn bản nàng không thể tuyệt tình.
Ôi chao, nữ nhân, vì tình mà sống, vì tình mà chết. Lâm Văn Lan nàng cũng không phải là ngoại lệ.
Nàng lại ngồi xuống. Nghĩ, cũng nên phải có một con đường nào đó, không thể cứ thế tiếp tục lừa mình dối người, tiến thoái lưỡng nan được. Ánh mắt nàng xuyên qua ánh nến, chẳng hề dao động.
Nàng an tĩnh ngồi đó, chờ đợi. Không biết đã đợi được bao lâu, động tĩnh bên ngoài truyền vào tới đây.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đến!"
Đêm đã vào khuya, Giao thừa đã qua, điều gì nên đến rồi cũng đến.
Tang Chi đứng lên, thần sắc điềm tĩnh bất biến, lui vào một bên.
Hoàng hậu vừa vào cửa đã chỉ hận không thể lên tiếng hỏi, mà cần gì phải hỏi, người trong lòng đã ở ngay trước mắt.
Tang Chi cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt của Hoàng hậu. Nàng kính cẩn đứng đó, nghĩ rằng mình cũng nên lui xuống rồi.
Nhưng mà, không ngờ tới Hoàng hậu vừa giúp Hoàng đế cởi liên bồng y đã đi thẳng tới trước mặt Tang Chi, giữ lấy tay nàng. Tang Chi bất ngờ, ngẩng đầu nhìn, lập tức chạm phải đáy mắt đang giấu ý cười của người đối diện. Nàng chưa kip định thần đã nghe Hoàng hậu hỏi, "Tang Chi, thuốc đâu?"
Tang Chi không hiểu người kia có ý gì.
Hoàng hậu nhíu mày, vẻ không hài lòng, "Gần đây bổn cung không khỏe, Thái y phải kê cho thuốc an thần đêm mới có thể ngủ được." Hoàng hậu bày ra vẻ buồn rầu, lại quay về nói với Hoàng đế, "Nay thần thiếp mới hiểu được khi xưa Hoàng quý phi vất vả đủ về. Đổng Ngạc tỷ tỷ huệ chất lan tâm, từ xưa đã vốn suy nhược, nghe các Thái y nói gần đây sức khỏe cũng không tốt. Hoàng thượng, thần thiếp vô cùng bất an. Nói xong, Hoàng hậu quay đầu cho đám người đứng sau một ánh mắt, tức thời tất cả đều lui xuống, chỉ có Tang Chi là không thể, vì Hoàng hậu vẫn đang giữ lấy tay nàng.
Hoàng đế rất vừa ý với thái độ này của Hoàng hậu, "Hoàng quý phi vẫn vậy, không khá hơn là bao, trẫm cũng lo lắng không thôi."
"Hoàng thượng..." Nàng vẫn giữ lấy tay Tang Chi, lại nói với Thuận Trị, "Người cũng đã biết rồi, Tang Chi vốn là người của Thừa Càn cung, là Đổng Ngạc tỷ tỷ thấy trên tay thần thiếp không có người giúp đỡ đắc lực, đặc biệt tự nguyện từ bỏ tâm phúc, nhường cho thần thiếp. Gần đây thần thiếp càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, khi xưa tâm tính quá trẻ con, mấy phen phụ đi tâm ý của Đổng Ngạc tỷ tỷ." Nàng nói tới đây mới buông tay Tang Chi, đi tới quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, "Đêm nay là đêm giao thừa, thần thiếp tuy rằng nhung nhớ Hoàng thượng, thế nhưng..." Hoàng hậu thấp giọng, "Nghĩ tới bây giờ tỷ tỷ đang còn tĩnh dưỡng, thần thiếp không có lòng dạ nào hậu hạ người, vô cùng lo lắng bất an." Hoàng hậu dập đầu, "Hoàng quý phi tỷ tỷ đối với thần thiếp tốt như thế, thần thiếp cũng nên vì tỷ tỷ mà suy nghĩ, không để bản thân thẹn với cái danh Trung cung!" Một dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt, "Ngày mai là ngày đầu năm mới, thần thiếp mong rằng Hoàng thượng có thể ở bên Hoàng quý phi tỷ tỷ. Người là Thiên tử, mệnh khí an khang, Hoàng quý phi tỷ tỷ được ở cạnh người cũng là chuyện rất tốt."
Tang Chi nghe những lời này mà không thể không tán thưởng trong lòng, rất khá, lời nào lời nấy đường hoàng mà hợp tình hợp lý.
Có điều quy định đặt ra là đêm Giao thừa và mùng Một Hoàng đến phải ở cung Hoàng hậu. Hoàng đế nghe những lời này cũng cảm động, nhanh chóng nâng tay Hoàng hậu đứng lên, "Từ khi Hoàng hậu chấp chưởng lục cung, xem ra càng ngày càng biết nhìn xa trông rộng rồi!"
"Hoàng thượng, thần thiếp tự tay quản lý mới biết chuyện trong cung thật khiến người ta lao lực. E rằng cũng chỉ có một mình Hoàng quý phi tỷ tỷ mới có đủ năng lực mà thôi."
Hoàng đế thở dài một tiếng, "Nàng ấy quá lao lực vất vả. Hao tâm tốn sức như thế mới suy nhược đến như hôm nay." Nói xong lại nắm lấy tay Hoàng hậu, tán thưởng, "Hoàng hậu có thể hiểu cho nàng, trẫm cũng được an ủi phần nào."
"Thần thiếp thân là Hoàng hậu, sao có thể không nghĩ cho Hoàng thượng." Nàng hạ thấp giọng, "Mặc dù Thái hậu muốn thần thiếp giữ trọn đạo hiếu, thế nhưng đạo nghĩa phu thê, thần thiếp đương nhiên chỉ có thể nghĩ cho Hoàng thượng..."
"Lời này của Hoàng hậu..." Hoàng đế có chút chân động.
"Hoàng thượng không tin?"
Ánh mắt hắn lộ ra tia nghi ngờ. Xưa nay Hoàng hậu và Thái hậu ở cùng một thuyền, hôm nay lại nói ra lời như vậy, sao có thể không nghi ngờ?
"Thần thiếp đã hồ đồ đủ rồi, khi ấy còn quá trẻ, cũng không có chủ kiến." Hoàng hậu nói, "Thiên hạ là của Hoàng thượng, thần thiếp cũng là của Hoàng thượng, thái hậu muốn thần thiếp chí hiếu, thế nhưng Hoàng thượng vẫn là Thiên tử. Hoàng thượng..." Hoàng hậu cười, "Xin người cứ tin thần thiếp, đêm nay cứ yên tâm tới Thừa Càn cung, ngày mai chắc chắn sẽ không có nửa điểm tin tức tới Từ Ninh cung. Nhưng chỉ e rằng phải để người chịu ấm ức một phen, mặc tiện phục rời khỏi Khôn Ninh cung."
Đúng là Thuận Trị tùy hứng không sợ trời không sợ đất, thế nhưng cũng không nghĩ tới chuyện vi phạm cung quy chạy tới Thừa Càn cung ngay đêm Giao thừa. Thế nhưng hắn bị những lời này của Hoàng hậu thuyết phục rồi, huống hồ chỉ cần có cơ hội đối nghịch với Thái hậu, hắn sẽ không bỏ qua. Huống hồ Thuận Trị xưa nay xem nhẹ quy tắc tổ tông, không mấy để tâm.
"Hoàng hậu có thể suy nghĩ được như thế, trẫm..." Hoàng đế ôm lấy vai nàng, "Sau này trẫm nhất định sẽ không bạc đãi!"
"Thần thiếp chỉ mong rằng Hoàng thượng hiểu được rằng thần thiếp trung thành." Hoàng hậu nói, bộ dáng vâng lời.
Hoàng đế nhìn vẻ này, cho rằng nàng e ngại Thái hậu, thế là cười khẩy một tiếng, "Khiến Hoàng hậu khó xử rồi. Yên tâm, dù là ngày mai Thái hậu có hỏi, trẫm cũng không để nàng chịu trách nhiệm. Người tới!" Hắn nâng giọng gọi, phân phó cho Ngô Lương Phụ.
Thay tiện phục xong, mới nói với Ngô Lương Phụ, "Chúng ta đi bộ tới Thừa Càn cung là được, đừng kinh động tới Hoàng quý phi."
"Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng." Hoàng hậu quỳ xuống, hắn lại vội vàng đỡ tay nàng đứng dậy, "Tâm ý của Hoàng hậu, trẫm đã hiểu." Hắn cho rằng uy nghiêm Thiên tử của mình cuối cùng đã thu phục được Hoàng hậu rồi, khiến cho quân cờ đắc lực của Thái hậu chạy tới bên mình, như thể đã thắng được một ván lớn. Cảm giác vui vẻ này chỉ có Đổng Ngạc phi mới có thể hiểu, vậy là chỉ hận không thể lập tức tới Thừa Càn cung. Bất quá cũng phải nói, Hoàng hậu này càng ngày càng thuận mắt người nhìn rồi đấy – hắn nghĩ thầm – Nếu như có thể 'bỏ tà theo chính', hắn cũng muốn đối tốt với nàng. Nghĩ như vậy, thế là vừa đi ra vừa phân phó Ngô Lương Phụ ban thưởng cho Khôn Ninh cung.
Tang Chi nhìn theo, thấy Hoàng đế cứ thế bị lừa cho đi rồi. Nàng vừa nhìn đã hiểu, đây rõ ràng là Hoàng hậu đang lấy lòng Hoàng đế, chủ động lùi một bước. Thế nhưng nghĩ một đằng lại nói một nẻo, "Khó có được cơ hội Hoàng thượng tới..."
"Đỡ ta đứng lên." Hoàng hậu không để người kia nói xong, còn thúc giục, "Nhanh lên." Qua cả một ngày, lúc này nàng đã mệt muốn chết rồi.
Tang Chi vội tới đỡ nàng dậy, mà vừa mới đứng lên, Hoàng hậu đã chuếnh choáng lảo đảo, cả người mất thăng bằng, ngã vào trong ngực Tang Chi. Tang Chi có chút bất ngờ, nhưng cũng phản ứng kịp thời, lập tức đứng cho vững, ôm lấy người trong ngực.
"Ngươi không sao chứ?"
Hoàng hậu lại vẫn không nhúc nhích, cứ thế tựa trong vòng tay này, nghe nhịp tim của người kia dồn dập, khóe môi liền vẽ ra một đường con. Thế nhưng cũng chỉ nói, giọng thản nhiên, "Không sao, chẳng qua là quá mệt mà thôi." Nói thì nói như vậy, ấy thế lại không có ý tứ sẽ đứng lên, hầu như cả người đều đã dựa vào Tang Chi rồi. Tang Chi không thể không ôm lấy nàng, mà cũng sợ nhịp tim của mình sẽ vạch trần tất cả, nhất thời có chút khẩn trương. Cũng tại lúc này, Hoàng hậu bỗng quay đầu nhìn gương mặt nàng, ánh mắt sáng rực, "Quốc sư đã đi rồi."
"Ta... Ta biết." Tang Chi vẫn đỡ nàng, biết rằng mình nên buông tay rồi, nhưng lại không muốn buông tay.
Hoàng hậu nghe lời này, đôi mắt hơi nheo lại, ánh nhìn bình tĩnh đánh giá. Nàng bỗng đưa tay, bàn tay phủ trên sườn mặt Tang Chi, "Ngươi bỏ lỡ, là vì đã ở nơi này chờ ta trở về?"
Tang Chi cứng ngắc, nhìn xuống sóng mắt mềm mại mà lấp lánh của Hoàng hậu, nhìn dung nhan nàng lúc này lại tràn ngập mị thái, nhất thời không tự chủ được mà nuốt xuống. Càng nhìn càng không thể dời mắt, bây giờ mới cảm thấy hoa phục của Hoàng hậu đêm nay đặc biệt lộng lẫy, mà đêm nay nàng cũng khiến người ta động lòng người một cách khó mà tin được. Nàng của đêm nay giống như một đóa hoa nở rộ, từng cái liếc mắt đều tỏa ra mị lực của nữ nhân trưởng thành. Hoàng hậu như thể đã... thay đổi rồi, như thể qua một đêm đã biến thành... nữ nhân chân chính. Tang Chi càng lúc càng loạn, không biết nên nói gì.
Hoàng hậu lại cười, gương mặt kề sát bên khuôn mặt Tang Chi, "Tại sao ngươi không nói gì?"
Hơi thở bên tai khiến cho Tang Chi có chút mềm yếu, mở miệng một cách khó khăn, "Nương nương... Hoàng hậu nương nương người... Người, trước tiên..."
Lời còn chưa dứt, Hoàng hậu đã nói, "Bộ cát phục này thực sự khiến ta quá mỏi mệt rồi." Vừa nói vừa rút đi những thứ trang sức trên tóc, ngón tay cởi khuy áo, "Quá nặng nề."
Tnag Chi nhíu mày, theo bản năng giữ lấy tay nàng. Hoàng hậu ngước mắt, ánh mắt lướt qua, liếc người kia một cái, "Vừa hay có ngươi ở đây, giúp ta cởi đi."
--- Hết chương 105 ---
Editor lảm nhảm:
Cùng thả vote celebrate Tố đã trưởng thành, thiếu nữ EQ thấp nay đã thành nữ nhân biết câu dẫn rồiii~ ?