Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 202: Người Đường Gia Đến




Trịnh Huyên cau mày nghi vấn: “Thuốc kích dục? Dùng thuốc kích dục đối phó cao thủ cấp tám, có đáng tin không?”



Thiên Diệp không ngừng gật đầu: “Dĩ nhiên là đáng tin a.” Thiên Diệp nháy mắt với Trịnh Huyên: “Cao thủ thì vẫn có thất tình lục dục mà! Ta biết ngươi muốn lắm mà không có gan, chỉ cần dùng thứ này một chút, đảm bảo có gan ngay, thế nào? Muốn ta giữ lại một ít cho ngươi không?”



Trịnh Huyên trợn mắt, đầy chính nghĩa nói: “Ta mới không giống như ngươi, không cần.”



Thiên Diệp bỉu môi: “Không cần thì thôi, ngươi hung như vậy làm gì? Chó cắn Lã Đồng Tân, không biết ơn ý tốt của người ta thì thôi, một ngày nào đó cần, ngươi đừng có chạy tới cầu ta.”



Trịnh Huyên hừ khẽ một tiếng: “Ta mới không cần thứ đó.”



Thiên Diệp khinh thường bỉu môi: “Giả vờ đứng đắn.”



“Thuốc kích dục này ngươi lấy đâu ra vậy?” Lâu Vũ tò mò hỏi.



Thiên Diệp nhún vai: “Trong không gian giới chỉ của tên mập chết tiệt kia, chất lượng không tệ a.”



Lâu Vũ híp mắt, có chút khinh thường: “Tên mập kia thoạt nhìn đã biết không phải thứ gì tốt rồi.”



Mạc Phi sờ cằm: “Tạm thời cứ thử xem, không được thì cũng không tổn thất gì.”



Lâu Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”



Bọn họ dấu thuốc trên con đường người Đường gia phải đi qua lúc lên bờ.



Nhìn chiếc thuyền trên màn ảnh, ánh mắt Mạc Phi sáng ngời: “Chiếc thuyền này đẹp thực a!”



Lâu Vũ mỉm cười, tự tin nói: “Yên tâm đi, giải quyết xong đám này thì chiếc thuyền kia chính là của chúng ta.”



Mạc Phi trịnh trọng gật đầu: “Cũng đúng.”



Năm người thanh y từ trên thuyền đi xuống, phía sau còn có mười lăm người áo xám.



“Năm cấp tám, mười lăm cấp bảy, nhiều người như vậy đủ để diệt hai ba cái Vinh quốc a.” Trịnh Huyên cau mày, có chút mất tự nhiên nói.



Lâu Vũ híp mắt, trong lòng thầm may mắn, cũng may đám người này tới chậm, nếu bọn họ tới vào hai tháng trước thì đúng là không ai cản nổi.



Mạc Phi nhìn chằm chằm màn hình nói: “Nổ.”



Nghe thấy lời Mạc Phi, Lâu Vũ lập tức khởi động thiết bị gây nổ trên bình thuốc kích dục.



Theo tiếng nổ, một làn khói màu hồng lập tức lan tràn.



“Thập Nhất ca, đây là thứ gì vậy?” Đường Thập Thất che miệng mũi, đề phòng hỏi.



Đường Thập Nhất đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng chết, là thuốc kích dục, hình như là túy sinh mộng tử mà tên mập Tề gia thích dùng nhất, thứ đồ chơi này là thuốc cấm.” Sắc mặt Đường Thập Nhất vô cùng dữ tợn, nếu là độc dược, trên người bọn họ có thuốc giải, thế nhưng cố tình lại là thuốc kích dục.



Đường Thập Thất ngây ngẩn, thực không hiểu hỏi: “Sao nơi này lại có thuốc kích dục?”



“Không biết.” Đường Thập Nhất nghiến răng nói.



Chất lượng thuốc kích dục của tên mập kia rất tốt, không bao lâu sau sắc mặt đám người Đường gia đã đỏ ửng, mắt lóe lục quang.



“Mọi người cẩn thận, có mai phục.” Đường Thập Nhất nói.



Nhớ tới Tề gia, Doãn gia cùng những gia tộc khác, Đường Thập Nhất đột nhiên nghĩ tới gì đó, đối phương có thể giải quyết nhiều người như vậy, thực lực tuyệt đối không kém.



Âm thanh ong ong ong đột nhiên truyền tới.



“Tiếng gì vậy?” Đường Thập Thất cau mày, lạnh giọng hỏi.



Một đoàn ong mật chi chít bay về phía bọn họ.



“A! A! A!” Hai cao thủ cấp bảy đang cố gắng chống đỡ thuốc kích dục bị ong mật bao vây, không bao lâu sau đã bị chích chết.



******



“Ong mật, sao lại có nhiều ong mật như vậy?” Lâu Vũ có chút nghi ngờ hỏi.



Mạc Phi nhún vai: “Ta sợ thuốc kích dục không hiệu quả nên dùng thêm thuốc dẫn dụ ong mật, xem đi, hiệu quả không tệ!”




Lâu Vũ gật đầu: “Không tệ.”



Trịnh Huyên thận trọng liếc nhìn Mạc Nhất, lần đầu tiên gặp Mạc Nhất, hắn đã bị Mạc Phi dùng thứ thuốc kia ám toán, khi ấy hắn…



Nhớ tới chuyện cũ, Trịnh Huyên kiềm không được có chút quẫn bách.



“Thiếu gia, cấp bậc tựa hồ cao hơn lần ngươi dùng ở học viện a!” Mạc Nhất hoài nghi.



Mạc Phi gật đầu: “Đương nhiên rồi, lần này ta dùng thuốc cao hơn lần trước hai cấp bậc, nếu là thuốc lần này thì Trịnh Huyên đã đi gặp thượng đế rồi, cũng may lần đó dùng cấp thấp, không thì ngươi phải thủ tiết rồi.”



Mạc Nhất: “…”



Trịnh Huyên: “…”



Thiên Diệp chớp chớp mắt, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Đang sướng thì bị ong chích điếng người, quả thực chính là bi kịch nhân gian, Phi Phi thật xấu a.”



Mạc Phi bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta cũng không có cách nào! Ta có lỗi, có lỗi a!”



Nhìn ong mật từng đám từng đám xuất hiện, Đường Thập Nhất đen mặt: “Mọi người mau tản ra.”



Nhìn thấy đám người Đường gia bắt đầu phân tán ra bốn phía, tròng mắt Lâu Vũ sáng lên: “Quá tốt, bọn họ phân tán rồi, có thể tiêu diệt từng người.”



“Mau, phải giải quyết đám người này trước khi thuốc kích dục hết tác dụng.” Mạc Phi nói.



Nhóm Lâu Vũ nhanh chóng di chuyển, tìm kiếm đám Đường gia lạc đàn.



Khu vực này đã bị nhóm Lâu Vũ đặt vô số thiết bị theo dõi, tung tích của đám Đường gia hoàn toàn nằm trong tầm tay bọn họ.



Đi không bao lâu liền gặp được Đường Thập Thất.



Đường Thập Thất sắc mặt đỏ bừng, mặt bị ong chích sưng lên vài mụt lớn.



Lâu Vũ vừa ra tay liền đánh trọng thương Đường Thập Thất, trải qua khoảng thời gian đánh cướp thực chiến, thực lực Lâu Vũ tăng mạnh, cao thủ cấp tám căn bản không phải đối thủ của Lâu Vũ.




Nhìn ba cao thủ cấp tám trước mặt, trái tim Đường Thập Thất căng cứng.



Đợi đến khi thấy rõ mặt Thiên Diệp, Đường Thập Thất không quản vì sao Thiên Diệp lại có thực lực cao cường như vậy, vội nói: “Thiên Diệp thiếu gia, ta là người gia chủ tới phái ngài trở về.”



Thiên Diệp cười tươi như hoa: “Phải không? Gia chủ phái người tới đón ta à?”



Đường Thập Thất gật đầu: “Đúng vậy! Sau khi ngươi tới Vinh quốc, gia chủ vẫn không yên lòng, vì thế bảo chúng ta tới đón ngươi.”



“Chậc chậc, hóa ra gia chủ vẫn còn nhớ đến ta a!” Đi đôi với lời Thiên Diệp, một cây kim chùy cắm thẳng vào tim Đường Thập Thất.



Đường Thập Thất trợn trừng mắt: “Thiên Diệp thiếu gia, ngươi…”



Thiên Diệp bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi nói dối tệ quá, ngươi bớt ảo tưởng đi, muốn gạt ta à, kiếp sau đi.”



“Mau lục soát xem có thứ gì tốt không, xong rồi chúng ta lập tức đi tìm người tiếp theo.” Mạc Phi vội nói.



“Ai đấy?” Thấy Đường Thật Thất bị lột sạch chỉ còn mỗi cái quần đùi, khóe mắt Đường Thập Tam cơ hồ sắp nứt ra nhìn đám Lâu Vũ.



Thấy Đường Thập Tam, Mạc Phi mừng rỡ không thôi: “Tốt quá, có thêm một tên tự dâng mạng, đỡ tốn công chúng ta tìm kiếm.”



Nghe thấy lời Mạc Phi, Đường Thập Tam vô cùng giận dữ: “Ngươi chết đi.”



Đường Thập Tam là tinh sư cấp bảy, hắn kiêng kị nhìn nhóm Lâu Vũ, sau đó một đạo pháo hoa bay vút lên bầu rời, đùng một tiếng nổ tung.



Mạc Phi biến sắc: “Mau ra tay, hắn đang kêu gọi đồng bọn, không thể để bọn họ tập trung lại.”



Mạc Phi vừa dứt lời, Lâu Vũ, Trịnh Huyên cùng Thiên Diệp đồng thời phát động công kích.



“Tam hoàng tử, tên này nhường ta đi, vừa nãy ta không có cơ hội ra tay.” Trịnh Huyên nói.



“Nhường cho ngươi, sao phải nhường chứ, tên vừa nãy là Thiên Diệp giết.” Lâu Vũ không đồng ý.



Thiên Diệp vô cùng bất mãn: “Vừa nãy lúc ta ra tay hắn đã dở sống dở chết rồi, tính cái gì, tên này để ta tới.”




Nghe thấy ba người tranh giành muốn giết mình, Đường Thập Tam cảm thấy thực hoang đường.



Thế nhưng, cùng lúc đó trong lòng hắn cũng dâng lên cảm giác nguy cơ nồng đậm.



“Ồn ào cái gì, mau lên, mau lên a!” Mạc Nhất quơ nắm đấm nói.



Ba đạo công kích ác liệt cùng rơi xuống người Đường Thập Tam, hắn lập tức phun ra một ngụm máu.



“Thiên Diệp thiếu gia xin nương tay.” Một người áo xám phía sau lưng Đường Thập Tam nhận ra thân phận Thiên Diệp, lớn tiếng nói.



Thiên Diệp cười lạnh, cắt đứt cổ họng đối phương.



“Thiên Diệp thiếu gia, ngươi…” Một người khác chứng kiến một màn này, biểu tình không dám tin.



“Ồn muốn chết, nương tay, nương tay, lưu lại để các ngươi giết ta sao?” Thiên Diệp lạnh lùng châm biếm.



Đường Thập Tam chết dưới công kích của Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên, vừa giải quyết xong thì đám Đường Thập Nhất, Đường Thập Tứ cũng chạy tới.



Thấy Đường Thập Nhất cùng Đường Thập Tứ, Thiên Diệp vô cùng vui sướng: “Lại có thêm người tới, một người thêm một người, wow, hai con cá lớn.”



Thấy dáng vẻ vui sướng của Thiên Diệp, Đường Thập Nhất nhất thời sưng sốt, trước lúc tới đây hắn không ngờ mình sẽ nhanh chóng gặp mục tiêu như vậy.



Nhìn Đường Thập Tam cùng Đường Thập Thất đã chết, Đường Thập Nhất không dám tin nhìn Thiên Diệp: “Thiên Diệp thiếu gia, đây là ngài làm sao?”



Thiên Diệp gật đầu, cười híp mắt: “Đúng vậy, đúng vậy! Không chỉ ta, còn bọn họ nữa.” Thiên Diệp chỉ Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên nói.



Đường Thập Nhất nhìn Thiên Diệp, trong lòng cảm thấy cổ quái.



“Thiên Diệp thiếu gia, sao ngươi lại cùng người ngoài sát hại đồng tộc, dựa theo tộc quy sẽ bị thiên đao vạn quả.” Đường Thập Tứ lạnh lùng nói.



Thiên Diệp vuốt tóc, cười khẽ: “A! Tộc quy tàn khốc vậy! Ta sợ chết nhất, còn sợ đau nữa, xem ra phải giết hết tất cả các ngươi, nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa!”



Đường Thập Nhất không dám tin nhìn Thiên Diệp, đây là Thiên Diệp thiếu gia vẫn luôn im hơi lặng tiếng chỉ biết phục tùng sao? Gương mặt giống như đúc, thế nhưng lời nói lại…



Một người áo xám phía sau Đường Thập Nhất bước ra nói: “Thiên Diệp thiếu gia, ngươi đừng u mê như vậy, hiện giờ ngươi đã là cao thủ cấp tám, nếu trở về tộc nhất định sẽ được trọng dụng, chỉ cần ngươi giết hai người bên cạnh, lấy công chuộc tội, gia tộc nhất định sẽ khoan hồng…”



Không đợi người kia nói hết, năm cây kim chùy đã cắm vào những điểm yếu hại trên cơ thể hắn, nhất thời không còn khí tức.



“Thiên Diệp thiếu gia, ngươi làm gì vậy?” Thấy thủ hạ của mình bỏ mình, Đường Thập Nhất vô cùng khó hiểu trách móc nhìn Thiên Diệp.



Thiên Diệp cười lạnh: “Tên ngu si này dám xem ta là kẻ ngu mà đùa bỡn, đúng là chết không hết tội.” Đường Thiên Minh cùng Đường Thiên Diệp vốn là tử địch, người của Đường Thiên Minh có thể tin được sao?



“Tên này giao cho ta đi.” Trịnh Huyên nhìn Đường Thập Nhất, nôn nóng nói.



Thiên Diệp gật đầu: “Được! Lão quỷ này dáng dấp thực khó nhìn, ta không có hứng thú, bất quá hắn có vẻ khá lợi hại, nếu ngươi đánh không lại thì hô cứu mạng, nể tình quen biết, ta sẽ giúp ngươi một tay.”



Nghe thấy lời Thiên Diệp, gương mặt Đường Thập Nhất vặn vẹo.



“Không mượn ngươi phí tâm.” Trịnh Huyên siết nắm tay tấn công về phía Đường Thập Nhất.



Lâu Vũ cầm kiếm đánh Đường Thập Tứ.



Thiên Diệp nhất thời giận dữ: “Tên này là của ta, Lâu Vũ, sao ngươi lại giành với ta.”



“Ngươi cứ dây dưa dài dòng không chịu động thủ, tự nhiên giao cho ta.” Lâu Vũ không cho là đúng nói.



“Của ta, của ta.” Thiên Diệp giương nanh múa vuốt.



“Lại tới thêm một người, tên này cho ngươi đấy.” Lâu Vũ sảng khoái nói.



Thiên Diệp bất mãn nhìn Đường Thập Tứ: “Ngươi không thèm liền quẳng cho ta, đúng là quá đáng.”



Mạc Phi ở bên cạnh bất mãn quát lớn: “Mau đánh đi a! Đánh chết xong nhớ kiểm tra xem trên người bọn họ có thứ tốt không, hi vọng đám người này khá giả một chút.”



Nghe thấy lời Mạc Phi, Đường Thập Nhất tức giận sôi gan, đám người này coi bọn họ là gì a.