Trùng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 10




Chung Minh có thay đổi cách nghĩ thế nào đương nhiên Chung Viễn Thanh không biết nhưng bởi ông tỏ vẻ cứng rắn đối diện với ba người kia khiến hắn có cái nhìn mới về người cha có tính cách yếu đuối này.

“Cha?”

Chung Minh quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của con trai, trong lòng rơi bộp một cái, lập tức lo lắng có phải vừa rồi mình ra tay với phụ nữ khiến hình tượng trở nên quá bạo lực hay không, liệu có ảnh hưởng đến hình tượng người cha tốt trong lòng con trai không??

“Kia là, vừa rồi, cái đó, chính là, tức đến phát ngất, ừ, đúng rồi, tức đến hôn mê, thực ra, bình thường cha không phải như vậy, Điểm Điểm con yên tâm, cha tuyệt đối sẽ không đánh con! Thực sự sẽ không đánh!”

“Cha, người đánh hay lắm, có những người không thể cứ quen thói ngay đến thân phận của mình còn không hiểu thì vốn nên dạy bảo cho tốt một chút.” Chung Viễn Thanh mỉm cười với cha hắn: “Chẳng qua loại chuyện tốn sức này cha vẫn nên để người khác làm thì hơn, không nhất thiết cần tự mình động tay đến.”

Nói xong, Chung Viễn Thanh liếc mắt về phía Chung Văn, Chung Văn hiểu được đây là Chung Viễn Thanh cảnh cáo ông vừa rồi không có phản ứng lại, trong lòng cả kinh, vội vàng gật đầu.

“Ừm!” Chung Minh nghe lời con trai gật gật đầu, không biết vì sao, tựa hồ chỉ trong một đêm con trai khiến ông cảm thấy dường như nó đã hoàn toàn trưởng thành.

Với lại, đó không phải là ý chỉ nghĩa trên mặt chữ, mỗi cử chỉ của Chung Viễn Thanh đều phát ra một hơi thở mạnh mẽ, có thể đè ép tất cả mọi người ở đây, nếu không thì cái người luôn làm việc kiêu ngạo kia cũng không thể dễ dàng bị tức đến hôn mê được.

Đối với sự thay đổi lớn của con trai, Chung Minh cực kì kinh ngạc, càng cảm thấy tự hào hơn về con trai, nên với việc Chung Viễn Thanh dặn dò ông, Chung Minh không chút do dự gật đầu đồng ý.

Dù sao chỉ cần con trai và ông không xảy ra xích mích tạo khoảng cách là tốt rồi, còn những thứ khác, con trai nói gì chính là thế ấy.

“Đúng rồi, bây giờ, cha nên chuẩn bị thành thật giải thích một số chuyện đi, giờ chúng ta lên thư phòng từ từ hàn huyên nào, cha.” Chung Viễn Thanh vẫn nhớ thương chuyện này.

Chung Minh ngay lập tức phụng phịu, gật đầu, mang Chung Viễn Thanh đến thư phòng.

…..

“Anh, mấy người đó quá kiêu ngạo, ngang nhiên đánh em.” Sau khi đưa Chung Dương Bình về nhà, trong lúc chờ chiến hạm đến trong trạm không gian, Chung Lam đỏ mắt, kéo ống tay Chung Kiệt uất ức nói.

Chung Kiệt vỗ nhẹ bả vai Chung Lam: “Đó là chúng ta vĩnh viễn kém họ một bậc, nên phải chấp nhận, dù phải trả giá bất cứ thứ gì, chúng ta nhất định phải trở lại Chung gia.”

“Có thể không về Chung gia được không?” Chung Lam bĩu môi nhỏ giọng nói.

Chung Kiệt lạnh lùng nhìn ả một cái.

Chung Lam rụt cổ lại, không phục biện giải nói: “Hiện giờ địa vị của Chung gia trong Đế quốc không có cao lắm, hơn nữa đám người kia có thái độ với chúng ta như vậy, ngoài kia có nhiều gia tộc lắm mà, chúng ta nương nhờ vào họ không được sao.”

“Nhưng bọn họ không phải họ Chung, năm cha ra đi, anh đã quyết định phải đoạt lại tất cả mọi thứ.”

Chung Lam đã lâu không nghe thấy Chung Kiệt dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện, ả không khỏi sợ tới mức run run, vội vàng đúng dậy: “Em, em đi toilet một chút.”

Chung Kiệt gật đầt, nháy mắt khi Chung Lam xoay người đi, gã nhìn thấy trên mặt Chung Lam toát ra vẻ phiền chán cùng tính toán.

Gã đích thực rất yêu thương người em gái duy nhất này, nhưng nó không đại biểu cho việc gã dễ dàng tha thứ cho việc ngu xuẩn mà em gái gây ra trong kế hoạch để cả hai về Chung gia, nếu về sau nó không nghe lời gã, Chung Kiệt sẽ mặc kệ lợi dụng quan hệ thông gia của nó.

…..

Chung Lam rất sợ người anh trai này, ả cho là người anh này lớn lên tâm lạnh, vì muốn đạt được mục đích của mình, Chung Kiệt có thể không hề do dự bán ả đi.

Nhưng mà, làm sao bây giờ, Chung Lam nhìn chính mình trong gương, ả vẫn còn rất trẻ còn rất xinh đẹp, tuy không có quyền thế nhưng mất đi sự che chở của anh trai, Chung Lam thực không dám tưởng tượng bản thân sống sót như thế nào.

Ả chỉ hi vọng, Chung Kiệt sẽ không tức giận ả.

Tất cả phải trách cái người tên Chung Viễn Thanh kia!

“A!”

Ai ngờ lúc ả sắp về chỗ ngồi thì đâm phải một người.

Thân thể Chung Lam ngả hẳn về sau, mắt thấy sắp bị ngã xuống đất, ả không khỏi sợ hãi nhắm tịt hai mắt lại.

“Cẩn thận!”

Đột nhiên bên tai nghe đến một giọng nói từ tính, Chung Lam không kìm được mà mở mắt ra, phát hiện ả không phải ngã trên mặt đất mà một người ôm chặt eo.

Một khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười xuất hiện trước mặt Chung Lam.

Thấy Chung Lam mở mắt ra, cánh tay của người đàn ông kia bèn khẽ dùng sức, đỡ ả dậy: “Em không sao chứ? Vừa rồi thực có lỗi với em.”

Khoảng cách rất gần khiến Chung Lam dễ dàng nhận ra chất dẫn dụ trên người đàn ông này, đó là một Alpha.

Chung Lam đỏ mặt, nghe thấy câu hỏi của người đàn ông, lần đầu tiên ả khẽ lắc đầu hơi chút xấu hổ.

“Tiểu Lam, em không sao chứ?” Đúng lúc này, giọng nói của Chung Kiệt từ xa truyền tới, từ chỗ gã đã thấy Chung Lam đụng phải một người đàn ông, dựa theo tính cách của em gái gã, Chung Kiệt lo lắng ả sẽ đem lại rắc rối đến cho mình, kết quả khi gã hồng hộc chạy tới lại phát hiện em gái đang đỏ mặt.

Bình tĩnh như Chung Kiệt cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn đối phương, người đàn ông có thể khiến tính cách em gái gã thay đổi.

Nếu nói Chung Lam chỉ để ý đến vẻ đẹp trai của người này thì Chung Kiệt chú ý đến khí chất cùng cách ăn mặc của đối phương.

“Thật xin lỗi, vừa rồi là do em gái tôi không chú ý.” Trên mặt Chung Kiệt lộ ra nụ cười hối lỗi, vẻ nhợt nhạt trên mặt thay bằng màu đỏ ửng do mới chạy nhanh đến, phối hợp cùng vẻ gầy yếu, so sánh với một Chung Lam xinh đẹp, người gầy yếu trước mặt này không khỏi khiến người khác ý muốn bảo vệ.

Vì cảm giác kì lạ này mà người đàn ông kia không khỏi nhìn về phía Chung Kiệt vài lần.

“Không sao.” Người kia nói, vươn tay về phía Chung Kiệt: “Tôi tên là Khang Hồng.”

Chung Kiệt sửng sốt, sau đó cũng vương tay ra: “Tôi là Chung Kiệt, còn đây là em gái Chung Lam.”

Khang Hồng gật đầu, còn định nói gì đó với Chung Kiệt.

“Thiếu gia! Đã chuẩn bị xong hết cả rồi.” Đúng lúc này một người vận đồ quản gia vội vàng chạy tới.

“Đã biết.” Nghe thấy tiếng quản gia, Khang Hồng lại cúi đầu nhìn Chung Kiệt, trên mặt bất giác toát ra vẻ thương tiếc, nhưng rất nhanh trong đầu Khang Hồng lại hiện ra một gương mặt mà Chung Kiệt không thể so bì được, lòng gã tràn đầy chờ mong.

“Vậy thì, tạm biệt.” Khang Hồng gật đầy với anh em Chung gia, chuẩn bị rời đi.

Trong đầu gã còn chuyện quan trọng, một người quan trọng cần phải gặp.

…..

Người nào đó: Chậc, ngay đến Khang Hồng cũng xuất hiện rồi, thế nên Tần Phi Tương còn chưa lên sàn đang khóc huhu trong WC đây này.

Tần Phi Tương: Là lỗi của ai hử?

Người nào đó : Lỗi của tiểu nhân ạ !!!