Trùng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 168: Hạn Chế Tố Chất




Sau khi bật màn hình, ánh mắt Tần Trấn dạo qua phòng một vòng, ông huýt sáo: “Xem ra anh bạn nhỏ của con chưa về nhỉ.”

Tần Phi Tương mặt không cảm xúc liếc nhìn Tần Trấn: “ Em ấy đi cùng cha em ấy rồi.”

“Cha đã nói mà, tối nay là tối cuối của ‘Ngày mở cửa’, đứa nào chả muốn ở cùng cha mẹ, chỉ có con ngốc nghếch chạy về thôi. Ôi dồi ôi, đúng là có vợ thì quên mất mẹ. ” Tần Trấn lắc đầu, thở dài một hơi, mặt cường điệu hóa vô cùng.

Tần Phi Tương : “ ….Nếu người nhớ cha thì cứ nói thẳng đi, con đâu phải do phụ thân sinh đâu.”

“Ít nhất cha cũng góp công nhé!” Tần Trấn đặc biệt không phục nói: “Với lại, cha đương nhiên phải nhớ honey của cha rồi, cái thằng không lương tâm này, cha cố tình chạy tới tham gia cái ‘Ngày mở cửa’ vớ vẩn này, kết quả chả gặp được con dâu thì chớ, đằng này đêm cuối trước khi ly biệt con cũng không ở cùng cha, ôi, quả nhiên già rồi, bị con nó ghét bỏ. ”

Tần Phi Tương đã nhìn quá nhiều cái trò gây sự của Tần Trấn, cho nên y căn bản không hề để ở trong lòng, mà dứt khoảng dùng giọng uy hiếp hỏi : “ Người chắc chắn hôm nay chưa thấy Chung Viễn Thanh?”

Tần Trấn ngẫm nghĩ một lát, sau đó nháy mắt : “Theo kiểu con nói, cha hình như có tí tẹo ấn tượng nhá.”

Tần Trấn đột nhiên lộ ra nụ cười xấu : “Đứa nhóc kia đẹp lắm, nếu cha với Ngải Văn có con gái, cha hy vọng nó có thể đẹp như thế. À thằng bé được đấy, cha rất hài lòng. Đợi đến khi được nghỉ thì đưa nó về nhá.”

Tần Phi Tương vừa mới im lặng lầm bầm bảo Alpha với Omega sinh con gái đách thế nào, nào ngờ đã nghe thấy cái câu đưa cha hy vọng đưa Chung Viễn Thanh về nhà của Tần Trấn, y không khỏi sững sờ.

“Sao thế ? Có bản lĩnh cua người ta, không có bản lĩnh đưa người về nhà à ?” Tần Trấn hãy tưởng Tần Phi Tương đang sợ sệt, lập tức chất vấn y.

“Tất nhiên không phải! Chỉ có điều, phụ thân với cha không phản đối sao ?”

Tần Trấn mặt mê mẩn: “Sao chúng ta phải phản đối? Khó lắm mới có người không chê, muốn ở bên con, bọn ta còn cảm tạ nó chưa kịp nữa kìa. Con có biết, từ hồi còn bé cha đã lo với cái tính này của con thì tương lai biết con cưới vợ kiểu gì không ? Nay mèo mù vớ cá rán thật đúng là may mắn quá thể. Không ngờ, có người mắt mù thiệt.”

Tần Phi Tương : “ …..Trước giờ con không biết, trên thế giới này còn có cha ruột ghét bỏ con mình như vậy đấy ?”

Tần Trấn gật đầu: “Cha ghét con mà, vừa không di truyền tính cách của cha, vừa không có được vẻ anh tuấn của Ngải Văn, thực là một sản phẩm thất bại. Nói chớ, nếu thằng bé Chung Viễn Thanh chịu yêu con thì cứ đưa nó về nhà mình, kết hôn luôn đi, dù sao mấy cái chuyện hai đứa nên hay không nên làm đã thực hành rồi còn gì.”

Tần Phi Tương thực sự bị đề nghị này của Tần Trấn dọa hoảng, đột nhiên tiến thẳng tới kết hôn chớp nhoáng, cái cảm giác này rất là vi diệu đó.

“Cứ quyết định vui vẻ thế nhá.” Tần Trấn không cho Tần Phi Tương tí cơ hội đổi ý nào, ông liền quyết định dứt khoát : “Được rồi, phần còn lại thì tự con chuẩn bị xem dẫn thằng bé về kết hôn đi. Giờ phụ thân muốn tâm tình với cha con một lát !”

Nói xong, Tần Trấn vội ngắt liên lạc, tiêu tốn thời gian nhìn thằng con đầu gỗ không bằng nói chuyện với honey còn hơn!

Tần Phi Tương : ….Phụ thân cứ mau mau tâm tình với cha đi.

Đối thoại xong với Tần Trấn, Tần Ph Tương cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nới lỏng cà vạt, Tần Phi Tương nhìn quanh phòng ngủ của y và Chung Viễn Thanh, tuy bọn họ đã mấy ngày không về, thế nhưng nơi này dường như vẫn còn lưu lại hơi thở chỉ thuộc về Chung Viễn Thanh, y hít sâu một hơi, trong đầu loáng thoáng nghĩ ớ đến đề nghị vừa rồi của Tần Trấn.

“ ….Kết hôn ư…. ” Nửa ngày sau, Tần Phi Tương úp cái mặt nóng hừng hực vào lòng bàn tay.

***

Bất luận Chung Minh có không nỡ rời xa Chung Viễn Thanh thế nào, thì ‘Ngày mở cửa’ với những bàn tán xôn xao không ngớt tại Ares và cả Đế Quốc đã chấm dứt.

Chung Viễn Thanh đứng trước phòng ngủ, thấp thoáng nhớ tới buổi sáng mấy ngày trước, vì rối rắm với Chung Minh về việc nâng cao tinh thần lực mà vội vội vàng vàng rời đi, không ngờ, khi trở về, lại là sau khi ngày ‘Ngày mở cửa’ kết thúc.

Tối qua, dẫu gì cùng là ngày cuối cùng, hắn nhớ phụ thân Tần Phi Tương cũng đi dự hội phụ huynh, nên chắc tối qua y sẽ ở cùng phụ thân mình.

Nói cách khác, giờ trong phòng ngủ rất có khả năng không có ai.

Nghĩ tới đây, Chung Viễn Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, song song với đó, trong lòng hắn cũng thoáng nổi lên tia mịt mờ và thất vọng.Tuy đã bị đánh dấu hoàn toàn, có thể nói hắn với Tần Phi Tương đã gần gũi với nhau nhất, chỉ có điều, số cơ hội hai người gặp nhau trong mấy ngày qua quá ít ỏi.

Chung Viễn Thanh biết, đó vì là nhiều chuyện liên miên chiếm hết toàn bộ thời gian của cả hai. Nhưng đồng thời, hắn cũng hiểu, chính bản thân hắn vẫn có ý trốn tránh Tần Phi Tương.

Suy cho cùng, vì là chuyện đánh dấu hoàn toàn, dù lúc ấy do hít hương Phệ Nhân Hoa nên đầu óc không tỉnh táo, song quá trình thân mật đó, tứ chi quấn quýt, cảm giác lần đầu được làm tình, lần đầu tiên hiểu khi có một người làm cách nào khắc sâu, giữ lại dấu vết không thể phai mờ trên người hắn.

Ba ngày qua, quan hệ giữa hắn với Tần Phi Tương đã phát triển thần tốc và thân mật như vậy đấy. Rõ ràng ngày thứ hai sau khi bị đánh dấu hoàn toàn, quan hệ của hai người vẫn còn vô cùng khăng khít, ai biết đã vội bị Chung Minh cắt đứt, đợi đến khi đầu tóc tỉnh táo trở lại, thì lại thấy có chút mất tự nhiên.

Hết cách rồi, mối quan hệ của cả hai phát triển quá nhanh, khiến chính bản thân Chung Viễn Thanh không phản ứng kịp.

Đến nỗi mỗi khi Chung Viễn Thanh nhớ lại hình ảnh khi ấy, gò má không khỏi đỏ bừng, cái cảm xúc xấu hổ chưa nay từng có này thực sự gay quá!

Có điều, Chung Viễn Thanh vỗ vỗ má, hít sâu một hơi, vẫn may Tần Phi Tương chắc chắn chưa có về.

Du Mẫn :….Anh tưởng cậu nói thế thì tôi không biết gì chắc !

***

Nếu Blair đã công bố kế hoạch tổ chức cuộc thi tuyển chọn, vậy thì nhà trường kì thực đã đã chuẩn bị sẵn sàng, công việc đăng kí với sàng lọc rất nhanh đã bắt đầu.

Sàng lọc chính là “ Hạn chế tố chất ”, vì đảm bảo tính công bằng, nhà trường đã sớm công bố tiêu chuẩn, học viên đến đăng kí nhất định vượt qua vòng sàng lọc này, nếu không sẽ bị loại.

“Học viên phái thể thuật nhất định phải đạt từ cấp 25 trở lên. Học viên phái tinh thần lực phải có tinh thần lực trên 3000. Học viên phái thuần máy móc phải có bằng trung cấp trở lên.” Woodrow liếc nhìn bảng tiêu chuẩn, không khỏi líu lưỡi : “Cần đách gì tiêu chuẩn đi thi nữa, cứ thẳng tiến đến đấu trường cho rồi.”

“Đồ ngu, cậu đừng quên, những điều này nhằm vào toàn học viên của trường, tuy chúng có tiêu chuẩn rất cao, có điều không có nghĩa không có ai không đạt được đầy đủ tiêu chuẩn nhé.” Du Mẫn chỉ vào những điều kiện kia, không khỏi thở dài : “Nói công bằng đấy, nhưng thực ra vẫn dành cho các lớp trên thôi. Tân sinh ngoài Tần ca ca với Chung ca ca ra thì làm gì có ai có đủ trình độ chứ.”

Kể từ sau khi thay đổi quan niệm về Chung Viễn Thanh, với hôm biết được quan hệ giữa Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh xong, thái độ của Du Mẫn với hắn đã thay đổi 180 độ, câu Chung ca ca gọi đến là ngọt ngào, tự nhiên vô cùng.

Du Mẫn nói không sai, những hạn chế này, nhìn toàn bộ tân sinh trong trường, có lẽ cũng chỉ có Chung Viễn Thanh với Tần Phi Tương vượt qua được, còn người khác ư, tuy nói có mười ngày chuẩn bị, song mười ngày này căn bản không đủ để đạt tới trình độ đó, phải thuộc dạng có thiên phú cao với kinh nghiệm kinh khủng bố lắm mới huấn luyện được đấy nhá!

Nghĩ tới đây, không ít người rầu rĩ.

“Thực ra…. ” Đúng lúc này, Lawson đột nhiên giơ tay, thấy tất cả mọi người cùng quay lại nhìn mình, mặt cậu ta đỏ bừng, nói nhỏ : “Thực ra, hôm qua tôi mới được thầy kiểm tra và có được bằng kĩ sư trúng cấp. ”

“Anh ghét thiên tài !!!” Lawson thế này mà còn có thể vượt qua, càng khiến mọi người căm giận không thôi.

“Được rồi, vầy đi, chúng ta không có thiên phú cao, rất có khả năng không vượt qua được vòng hạn chế tố chất, Ầy ! Chúng ta chỉ đơn thuần có lòng tham gia chứ không có mệnh thi đấu. Ba người nhất đinh phải đi cổ vũ cho anh đây nhá.” Woodrow nhất thời cúi đầu uể oải nói.

Thực sự không thể làm gì khác, có thể tham gia một cuộc thi cơ giáp có quy mô toàn tinh tếthế này là giấc mơ của biết bao người, thế nhưng hạn chế tố chất lại trở thành khoảng cách bọn họ khó có thể vượt qua, những lúc thế này, tất cả không tránh khỏi cảm giác lạc lõng.

“Mười ngày à?” Chung Viễn Thanh nhìn tiêu chuẩn sàng lọc, phảng phất như rơi vào trầm tư.

Tần Phi Tương ngồi bên cạnh hắn, tò mò hỏi : “Em đang nghĩ gì đó?”

Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn sang bảy người kia, mặc dù Woodrow đã nói vậy, song không khó nhìn ra cảm xúc mát mác của bọn họ, những người này đều ôm ấp hy vọng, trông chờ để được tham gia tranh tài, hiển nhiên đã chứng minh tất cả cùng muốn tham dự, vào lúc này, Chung Viễn Thanh bất chợt cảm thấy một cảm giác của ‘Không thể thiếu đồng đội’.

Nhìn mọi người, Chung Viễn Thanh rốt cuộc quyết định : “Dù chỉ có mười ngày, nhưng nó không thể chứng minh không thể sáng tạo ra kì tích. Chẳng nhẽ mọi người đã quên, trong quân bộ, đừng nói mười ngày, chỉ một ngày thôi, họ cũng có thể huấn luyện được chiến sĩ ưu tú nhất sao.”

“Chẳng nhẽ ý em là?”Tần Phi Tương hơi khó tin nhìn Chung Viễn Thanh, “ Em nên biết điều đó chỉ có trong nội bộ quân bộ thôi, dù ở Ares thì việc sử dụng thuốc hỗ trợ vẫn vi phạm lệnh cấm đấy.”

Thuốc hỗ trợ, tức là vào thời kì bất ổn, sau khi được sử dụng thuốc, thực lực của binh lính sẽ đạt tới mức cao nhất trong một khoảng thời gian ngắn, mức độ tăng cường này quá mạnh, đến nỗi có thể biến một binh lính có thể trạng bình thường thành một binh lính tinh nhuệ.

Chỉ có điều, trên đời có câu vật chất thủ hằng, thực lực đột nhiên tăng mạnh không phải do đột ngột có mà nói đơn giản hơn, chính là để thể lực và tinh thần lực của binh lính tiêu hao trước thời hạn, vì lẽ đó, chúng cực kì ảnh hưởng đến sức khỏe người dùng. Không thiếu binh lính sau khi dùng thuốc, chưa quá nửa năm, cơ thể bắt đầu xuất hiện tình trạng già yếu trước tuổi.

Chuyện này, cả Tần Phi Tương lẫn Chung Viễn Thanh đều đã tận mắt chứng kiến.

Đó là thời điểm Đế Quốc liên thủ với Liên Minh Tự Do đối đầu với binh đoàn Huyết Nha, chẳng biết vì sao Huyết Nha luôn ở thế yếu đột nhiên thực lực tăng mạnh, binh đoàn hải tặc tinh tế này như thể không muốn sống nữa vậy.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Huyết Nhan đánh tan quân đội liên minh giữa hai phe, thậm chí còn xé rách hai quân phòng thủ, xém nữa giết tới thủ đô tinh gần đó của Đế Quốc.

Vào khi đó, vì chuyện này mà quân bộ bị hoàng thất chỉ trích, quân đội bảo vệ thủ đô tinh còn lại đều được hoàng thất trực tiếp quản lý.

Mà sau khi Huyết Nha sắp đánh vào thủ đô tinh, những binh lính này vừa mới nhận được mệnh lệnh của hoàng thất, tất cả phải sử dụng thuốc hỗ trợ, để xây dựng đội quân tinh nhuệ đánh lui Huyết Nha, có điều không lâu sau đó, cơ thể của những binh linh này liền xuất hiện phản ứng rối loạn, cơ thể dần suy yếu, thậm chí nếu không chữa mau cơ thể sẽ bị suy kiệt rồi chết.

Có thể nói, với cả Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh mà nói, sau lần thắng lợi trở về này, phải nhìn đồng đội phải chết như vậy, là cơn ác mộng cả đời, đồng thòi cũng gây mâu thuẫn sâu sắc giữa quân bộ với hoàng thất.

“Ai bảo với anh tôi muốn dùng thuốc hỗ trợ ?” Chung Viễn Thanh nhíu mày : “Tôi luôn ủng hộ việc có căn cơ nền tảng, có nền tảng tốt thì càng hay. Thực ra quan trọng hơn, trong quân bộ có rất nhiều người có nền tảng này, chúng ta chỉ làm sớm hơn trước một chút thôi chứ đâu có vi phạm lệnh cấm. Với cả nếu chỉ cần huấn luyện để vượt qua, thì mười ngày này hẳn đủ rồi nhỉ ? ” Chung Viễn Thanh ước lượng một lát : “Nền tảng của bọn họ rất tốt, chắc không có vấn đề gì to tát đâu. Có điều, bọn họ phải đồng ý nhận sự huấn luyện của tôi đã. ”

“Bọn tôi đương nhiên chấp nhận !” Chung Viễn Thanh mới đưa đề nghị, lập tức đã cho ánh sáng hy vọng cho bảy người, nếu thật đúng như những gì Chung Viễn Thanh nói, chỉ cần vượt qua mười ngày huấn luyện sẽ có thể vượt qua vòng hạn chế tố chất, thì dù có kham khổ đến mấy, bọn họ cũng sẽ cắn răng kiên trì.

“ Nếu đã quyết định xong xuôi, vậy thì, ” Chung Viễn Thanh đứng dậy, nhìn bảy người, bất chợt lộ ra nụ cười tươi, chẳng qua lọt vào mắt mọi người lại thành một cơn rùng mình không tên, lòng không khỏi sợ hãi : “Mong tất cả nhất định phải kiên trì tới cùng, nếu không thể, à đúng rồi, con người tôi không bao giờ có từ bỏ nửa chừng, do đó nếu các cậu muốn bỏ dở thì tôi cũng không cho phép. Đã nghe rõ chưa?”

“Đã rõ!”

Dù sao cũng đách còn lựa chọn, cứ tiến thẳng về phía trước cho rồi!