Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế - Chương 122: CHƯƠNG 79.2: Chung giường




Trong đình viện im lặng không có gió, phơi nắng đã lâu Ngâm Hoan còn cảm thấy ấm áp, cầm lấy trên bàn sách mở ra đến nhìn lại, qua không bao lâu, viện tử cửa có động tĩnh, Ngâm Hoan cũng không quay đầu lại cười nói, "Như thế nào nhanh như vậy đã trở lại, nên không phải là kia tiểu sư phụ lại không để cho ngươi hái được?"



Thấy Nhĩ Đông thật lâu không trả lời, Ngâm Hoan nghe được kia đến gần tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lên, cao lớn bóng đen che ở ánh mặt trời, mang theo chút ít râu ria mặt xuất hiện ở trước mắt mình, Ngâm Hoan cho là mình bị hoa mắt, kia quen thuộc vẻ mặt, còn có đáy mắt kia nụ cười thản nhiên. "Sao thế, mừng đến phát ngốc rồi hả?"



Tô Khiêm Mặc thấy dáng vẻ ngây ngốc của nàng thì kìm lòng không đậu đưa tay sờ sờ tóc nàng, Ngâm Hoan lúc này mới có phản ứng lại, đúng là hắn thiệt.



"Chàng..." Ngâm Hoan đột nhiên không biết mở miệng như thế nào, nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của hắn tựa hồ như lúc chạy đến Lâm An cũng chưa kịp thay quần áo đã chạy đến nơi này gặp nàng, đang còn muốn nói gì thêm, đột nhiên cả người đã bị hắn kéo vào lòng.



"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?" Thanh Nha chạy ra phát hiện Ngâm Hoan bộ dạng bị hoảng sợ đang bị nam nhân xa lạ nào đó ôm chặt.



"Tên đăng đồ tử đáng chết kia ở đâu ra mà dám ôm tiểu thư của ta, còn không mau buông ra." Thanh Nha vọt tới phía trước đưa tay muốn đánh Tô Khiêm Mặc, Ngâm Hoan vội vàng mở miệng, "Thanh Nha tỷ tỷ, là Tô thiếu gia, là Tô thiếu gia."





Lúc này Thanh Nha đã đánh trúng Tô Khiêm Mặc vài cái, có chút lúng túng thu tay về, Thanh Nha nhưng vẫn cứ nghiêm túc nói, "Tô thiếu gia, tiểu thư vừa mới khoẻ hơn một chút, Tô đại nhân đừng làm nàng hoảng sợ, nếu không sẽ bị sốt lại."



"Mấy ngày trước nàng sốt sao?" Tô Khiêm Mặc để nàng ngồi xuống cau mày hỏi nàng, Ngâm Hoan trong lòng lộp bộp một chút, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp rồi, Thanh Nha gật đầu nói, "Tiểu thư từ sau khi được cứu về thì sốt cao không ngừng, liên tục gặp ác mộng nên phu nhân chủ trương đưa nàng đến đây dưỡng thân thể."



Tô Khiêm Mặc lúc này không phải là nhìn về phía Ngâm Hoan, mà là nhìn về phía A Hỉ đang trốn trốn tránh tránh phía sau cửa, trầm giọng nói ra, "Tại sao thư của ngươi không nói việc này!" "Thiếu gia, thời điểm A Hỉ viết thư cho ngài thì Cố tiểu thư vẫn chưa sốt." A Hỉ có chút chột dạ, Cố tiểu thư dặn dò không thể nói với thiếu gia chuyện nàng bị sốt, để tránh hắn vội vàng chạy về bỏ lỡ công việc. "Vậy thì ngươi cũng phải phòng ngừa chu đáo!"



Tô Khiêm Mặc trừng mắt liếc hắn một cái, quay đầu lại nhìn xem Ngâm Hoan, người này cũng có chút chột dạ, chột dạ gật đầu để bày tỏ A Hỉ nói một chút cũng không giả dối. "Thực xin lỗi, ta tới chậm." Tô Khiêm Mặc ngồi chồm hổm cầm hai tay nàng đặt lên đùi, "Đã để cho nàng chịu ủy khuất."



"Nhưng lúc này chàng đến ta đã rất vui rồi." Ngâm Hoan thấy vẻ mệt mỏi không dấu hết, từ lúc nhận thư tới, không biết hắn chạy từ Dương quan về mười mấy ngày này có nghỉ ngơi chút nào không a.




"Chuyện Kỳ gia ta đã biết, nàng yên tâm, ta..." Đáy mắt Tô Khiêm Mặc xẹt qua chút âm lãnh, dám cấu kết thổ phỉ làm chuyện như vậy, hắn sẽ để cho bọn họ hối hận vì đã không quản giáo tốt nữ nhi, để nàng ra ngoài gây hoạ cho người khác.



"Ta yên tâm." Ngâm Hoan cắt đứt lời của hắn, trên mặt lộ ra một tia mỏi mệt, "Bây giờ ta hơi mệt, không bằng chàng giúp ta đi nghỉ ngơi đi?" Tô Khiêm Mặc đỡ nàng dậy, Thanh Nha ở một bên thay nàng cầm lấy áo choàng, vào phòng Tô Khiêm Mặc đích thân đỡ nàng lên giường, đắp kín mền, Thanh Nha lui đi ra đóng cửa lại, hai người đã lâu không gặp hẳn là tiểu thư cùng Tô thiếu gia có nhiều chuyện muốn nói với nhau a.



"Chàng ngồi chỗ này được không?" Ngâm Hoan nhích vào bên trong giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Tô Khiêm Mặc sững sờ, lúc nghe được đề nghị của nàng, trong lúc nhất thời còn phản ứng không kịp, Ngâm Hoan chống đỡ thân thể có chút mệt mỏi, có chút làm nũng, "Còn không mau ngồi xuống!"




Tô Khiêm Mặc cởi áo choàng trên người xuống để ở một bên, có chút co quắp, "Ta vội vàng một đường chạy đến đây, chưa thay quần áo, bẩn lắm." Ngâm Hoan trừng mắt nhìn hắn, Tô Khiêm Mặc lập tức tựa vào mép giường, Ngâm Hoan lúc này mới hài lòng nằm xuống, đầu tựa vào tay hắn.



Tô Khiêm Mặc giờ phút này tim đập như trống trận, đây là lần đầu tiên hai người ở cùng một chỗ mà lại là trong phòng của nàng, nàng còn muốn hắn nằm nhích vô trong nhưng sắc mặt Tô Khiêm Mặc càng ngày càng hồng, vì vậy hắn bắt đầu dời đi sự chú ý, một tay vòng ở phía sau đầu của nàng, cúi đầu nhìn nàng hỏi, "Những ngày vừa rồi nàng gặp ác mộng gì?" Ngâm Hoan giản lược nói những tình tiết trong mộng, cũng không có nói chuyện tên thổ phỉ kia cố gắng vô lễ với nàng, Tô Khiêm Mặc nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại nhíu mày, đặc biệt là lúc nghe được Ngâm Hoan nói chuyện ngày đó phát sinh, vẻ mặt trên mặt liền từ từ lạnh xuống.




"Nàng nói là Nhị thiếu gia Lục gia cùng Nhị tỷ nàng lúc nói chuyện phiếm có nhắc tới việc làm thế nào để giết một người sao, hừ, một chiêu mượn đao giết người này thật tốt a." Ngâm Hoan nhìn vẻ mặt của hắn lúc này cũng đoán được suy nghĩ của hắn, "Chuyện liên quan đến Nhị tỷ ta sẽ tự mình xử lý, không cho phép chàng nhúng tay vào."



Đột nhiên nhìn nàng như tiểu lão hổ bị tạc mao, Tô Khiêm Mặc đau lòng sờ sờ gò má thật gầy của nàng, miệng lại nói, "Gương mặt này thật thiếu thịt, nhéo không đã tay."



Ngâm Hoan cũng trợn mắt nhìn hắn một cái, chuyển đề tài khác, nói những chuyện đã xảy ra trong tháng rồi, tiểu thư nhà ai thành thân với ai, bọn chim yến mới dọn tổ đến sinh một ổ chim yến nhỏ, rồi chuyện lông gà vỏ tỏi nói đến cuối cùng đem Tô Khiêm Mặc ngủ thiếp đi.



Ngâm Hoan ngẩng đầu nhìn hắn nhắm mắt, dè dặt cầm lấy chăn nhỏ đắp lên người hắn, ánh mặt trời miễn cưỡng chiếu xuyên vào trong phòng, Ngâm Hoan xẹt một nụ cười vui vẻ, tựa ở bên cạnh hắn nhắm mắt lại cũng dần dần ngủ thiếp đi...