Dương Hy bừng tỉnh lại cũng đã là chiều ngày hôm sau, xung quanh không có bất kỳ một bóng người nào.
Cậu không chút chần chừ, thẳng tay xé đi kim truyền dịch nhảy xuống giường toan chạy ra ngoài.
Vừa hay, Diệp Kiều đúng lúc đi đến. Thấy tình cảnh này bà suýt chút nữa ngất xỉu.
"Tiểu Hy! Con làm cái gì vậy hả?"
"Mẹ, Lâm Nhất. Anh ấy..."
Diệp Kiều nhanh tay đè cậu về lại giường, thở dài một hơi mới nói: "Nó không sao, con vội cái gì?"
"Thật sao mẹ?"
"Thật thật thật, mau nằm xuống. Con vậy mà dám đem kim truyền dịch xé đi!"
Dương Hy thấy bà tức giận thì không phản kháng nữa, rất ngoan ngoãn mà nằm xuống lại khiến Diệp Kiều có chút hài lòng đi gọi bác sĩ đến.
"Cậu Dương đã không sao rồi, phu nhân Lâm không cần lo lắng quá."
Diệp Kiều nhìn Dương Hy, lơ đễnh mà gật đầu đáp: "Tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ."
"Phu nhân Lâm quá lời." Vị bác sĩ này là đồng nghiệp của Mộc Nhiên, mắt thấy hai mẹ con còn có lời muốn nói thì không phiền nữa lặng lẽ lui đi.
"Mẹ sao vậy?"
Diệp Kiều thoáng chốc yên lặng nhìn cậu, một lúc sau bà rốt cuộc cũng mở miệng: "Con và Uyên Mặc là quan hệ gì?"
"Uyên Mặc?" Dương Hy không có ấn tượng lắm về cái tên này...
Sau một hồi trở về quá khứ hàng nghìn năm trước, cậu cuối cùng cũng biết được cô ta là ai.
Một năm trước, cậu có giúp đỡ một cô gái khi trên đường đi học về. Cô gái đội khăn trùm đầu không rõ mặt mũi, Dương Hy nghe qua giọng nói mới biết là nữ nhân.
Cậu giúp cô ta trốn thoát một đám người mặt mũi bặm trợn, tất cả đều vận vest đen. Trông ra như một đám đại ca hắc bang này nọ. Cũng không bất ngờ lắm, lúc cậu mười sáu tuổi chính là... Thấy ai gặp nạn đều muốn ra tay tương trợ nha.
Cũng không ngờ, chỉ sau một năm. Lại có nhiều sự thay đổi đến vậy.
Cậu quen đầu lĩnh Quạ Đen, gây thù chuốc oán khắp nơi, bây giờ còn lòi ra thêm một Uyên Mặc nữa.
"Mẹ, cô ta là?" Dương Hy nhớ gì đều kể lại hết cho Diệp Kiều nghe, vô cùng thành thật khai báo. Sau đó, cậu liền ngỡ ngàng với sự thật đặc biệt thú vị trước mắt.
"Thật ạ?" Dương Hy hai mắt sáng rỡ hỏi.
Diệp Kiều lại một lần nữa thở dài xác nhận: "Thật."
"Con đi tìm cô ta!" Dương Hy nhảy xuống giường, cương quyết muốn rời đi.
"Ế! Đứng lại cho mẹ!"
"Sao nữa ạ?" Hai mắt cậu long lanh long lanh, ủy ủy khuất khuất nhìn bà.
Diệp Kiều: "...Con."
"Dù gì cũng phải truyền cho xong hết bình này đi chứ?"
"Vâng!"
...
Dường như, vì niềm vui trước mắt mà Dương Hy quên mất đi vị lão công nhà cậu rồi.
"Em ấy tỉnh chưa?" Lâm Nhất mệt mỏi, không còn chút sức lực trên giường bệnh.
"Tỉnh rồi, cũng đi rồi." Mộc Nhiên từ bên ngoài tiến vào, ngồi xuống bắt chéo chân. Y đẩy đẩy gọng kính đáp.
"Đi rồi?" Lâm Nhất ngạc nhiên: "Đi đâu?"
"Cậu ta nói với tôi là đi tìm một người, nhờ tôi chăm sóc cho cậu."
"Em ấy biết tôi đang ở đây?" Lâm Nhất lại tiếp tục ngạc nhiên, hắn đã dặn kĩ mẹ hắn không được nói hắn đang ở trong tình trạng này, chắc chắn bà sẽ không nói. Sao cậu lại biết được?
"Tôi không rõ. Nhưng nhìn cậu ta tràn đầy khí huyết như vậy, cậu cũng không cần phải lo đâu."
Lâm Nhất im lặng, rơi vào trầm tư. Mộc Nhiên lại nói: "Cậu tốt nhất nên sắp xếp thời gian điều trị bệnh tình của mình đi. Đừng suốt ngày chạy theo cậu nhóc đó nữa."
Vừa dứt lời, Mộc Nhiên đã phải đón nhận ánh nhìn sắc như dao từ Lâm Nhất. Hắn xoay mặt vào trong, khàn giọng nói: "Tôi tự biết mình, không cần cậu quan tâm."
Mộc Nhiên: "..." Tôi là bác sĩ riêng của cậu đó?
...
"Uyên Mặc." Dương Hy quên mất cảm giác đau đớn truyền từ cánh tay, vừa đi vừa lẩm bẩm cái tên Uyên Mặc này.
Theo như Diệp Kiều nói, Uyên Mặc vì không muốn bại lộ thân phận nên mới cố tình giả trang thành người quen của cậu. Đáng tiếc, một người sắc bén như Diệp Kiều thật sự không dễ đối phó.
"Nhưng sao cô ta biết mình bị thương nhập viện nhỉ?" Dương Hy khó hiểu, nhưng dù sao thì cứ phải đến nơi được ghi trên giấy note trước.
Địa chỉ: Sân thượng tòa nhà triển lãm?
Dương Hy giật mình, khó tin đọc đi đọc lại dòng chữ trên giấy.
Cậu có hơi nghi ngờ, nhưng cũng vẫn thuận theo mà tiến một bước lên sân thượng.
Buổi trưa nắng gắt, những cơn gió mang theo hơi nóng bỏng rát khiến gương mặt khả ái của Dương Hy đỏ ửng. Cậu quan sát khắp sân thượng, ánh mắt dừng lại tại vị trí cô gái kia.
Như phát hiện cậu đến, cô xoay người đối diện với cậu: "Dương tiên sinh, làm phiền rồi."
"Chị gái đợi tôi sao?"
Uyên Mặc bật cười, gật đầu: "Phải, đợi cậu."
Nhưng chẳng mấy chốc, bầu không khí bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên. Dương Hy gằn giọng hỏi: "Uyên Mặc, tại sao cô lại ở đây? Tại sao cô tìm được tôi?"
Uyên Mặc đưa tay chỉ sang tòa nhà đối diện: "Nhóm sát thủ hôm đó cậu muốn xử lý... Tôi là một trong năm người đó."
"Cái gì?"
"Viên đạn ghim vào người cậu, là do tôi bóp cò." Uyên Mặc vén làn tóc rối lên lại tiếp tục: "Nhưng qua ống ngắm, tôi mới nhìn thấy cậu."
"Ha, thành quả trên người tôi là do cô." Dương Hy thả câu nói trêu đùa mông lung hướng Uyên Mặc nói.
"Tôi thật sự không biết cậu. Là Uyên Mặc tôi nợ cậu một lần, lần này là lần thứ hai. Cậu muốn làm gì tôi hiện tại đều được!"
"Làm gì? Tôi không hứng thú với nữ nhân." Cậu trưng ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Uyên Mặc.
Uyên Mặc: "...Tôi biết."
Dương Hy vờ vịt suy nghĩ, sau đó vô cùng ranh mãnh đưa ra yêu cầu: "Tôi muốn biết, hôm đó cô là đang làm theo lệnh ai?"
Uyên Mặc sửng sốt giây lát, nhưng cũng chỉ là giây lát. Rất nhanh, ánh mắt cô ta dần trở nên sắc lạnh: "Là Trần Phàm, cậu biết hắn?"
"...Quả nhiên." Dương Hy nhếch môi, lại đưa ra lời cảnh cáo: "Cô có chắc bản thân sẽ làm như vậy?"
"Chắc chắn." Trần Phàm coi Uyên Mặc như con rối, gần đây cô hay làm trái lệnh hắn. Sớm đã khiến Trần Phàm thấy không vừa mắt, có ý định đá cô đi. Hơn hết là, hắn muốn trừ khử cô.
Từ sân thượng này, lại vô cùng thuận lợi.
"Nếu cậu bảo vệ được tôi rời khỏi đây."
Dương Hy "ồ" lên một tiếng, chính cậu cũng quên mất.
"Tôi đâu thể để người mắc nợ mình chết được, cô không cần lo." Dương Hy tươi cười vẫy vẫy tay.
Đúng lúc, như những gì hai người nghĩ. Đạn thật sự bay tới.
"Tránh!" Dương Hy kéo mạnh tay cô, kéo đến phía sau cánh cửa sân thượng. Từng đợt tiếng động vang lên inh ỏi xộc vào lỗ tai cậu: "Chạy thôi."
Dương Hy cùng Uyên Mặc chạy xuống dưới lầu, cẩn thận như bước đi của loài mèo.
"Đoàng!"
"Hơ, ở dưới này cũng có." Dương Hy quay sang hỏi cô: "Có đem theo súng phòng thân không?"
Uyên Mặc dở khóc dở cười, từ trong áo lấy ra một khẩu súng ngắn: "Đây."
Cậu chộp lấy, nạp đạn, liên tục hướng đám áo đen ẩn nấp phía sau những góc khuất. Từng phát một đều chuẩn xác trúng đích, thừa cơ, Dương Hy hô lên một tiếng: "Chạy!" Rồi kéo cô ra đến cửa.
"Rất chuẩn." Lên được trên xe, Dương Hy ra hiệu Châu Minh nhanh chóng lái xe đi, nghe Uyên Mặc nói vậy thì ghét bỏ nói: "Mặc tỷ quá khen."
"Ba lần."
"Hở?" Uyên Mặc ngơ ngác.
Dương Hy tỉnh bơ: "Cô nợ tôi thêm một lần nữa."
"A... Được được được. Cậu nói cái gì thì là cái đó." Uyên Mặc buồn cười thừa nhận.
"Vậy, có một việc cô phải giúp tôi."
Uyên Mặc rất sẵn lòng: "Việc gì? Trong khả năng, tôi đều giúp."
Dương Hy thần bí nhẹ giọng nói khẽ vào tai cô: "Đem hệ thống mạng tại Trần Thị đánh sập."
Uyên Mặc: "..." Đôi con ngươi cô co rút.
Từ xa, một viên đạn từ đâu bay thẳng đến, mục tiêu《Não bộ Uyên Mặc》.