Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn

Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn - Chương 13: Đích thứ khác biệt




Doãn Nhược Hi bật cười ra tiếng:“Bất quá đó là ý ta muốn thôi. Lý ma ma là phụ tá đắc lực mẫu thân, mẫu thân làm sao đồng ý đưa Lý ma ma cho ta!”

Lý ma ma nhất thời nhẹ nhàng thở ra.

“Đại tiểu thư lại trêu ghẹo nô tì!” Thấy Doãn Nhược Hi đứng dậy vội vàng đem giấy bán thân đưa qua. Doãn Nhược Hi cầm lấy cũng không liếc mắt một cái liền đưa cho Thúy Oanh.

Tiện tay cầm một cây tram ngọc trên bàn trang điểm đưa cho Lý ma ma: “Làm phiền ma ma vất vả đến đây một chuyến!”

Trâm ngọc oánh nhuận trong sáng, vừa thấy liền biết không phải vật bình thường. Lý ma ma vui rạo rực nhận lấy: “Cám ơn đại tiểu thư ban thưởng! Trâm ngọc này về sau lão nô sẽ cho cháu gái làm đồ cưới “

“Ma ma nói đùa rồi!”

Đinh hương cầm ngân phiếu đến rồi lại nhanh chóng đi lấy gói đồ đã sớm thu dọn xong đều đưa cho Lý ma ma.

Lý ma ma cầm đồ đạc vui vẻ rời khỏi Tư Noãn các.

Vưu thị tiến lên hỏi nhỏ: “Phu nhân sao lại muốn đem giấy bán thân của nha hoàn, bà tử Tư Noãn các đưa cho đại tiểu thư?”

“Mẫu thân trước kia là cảm thấy ta tuổi còn nhỏ, quản không được. Nay ta đã mười ba rồi, hai năm nữa sẽ cập kê. Mấy ngày nữa người còn muốn ta cùng Thiên Tuyết học quản lí thu chi. Chắc là muốn trước tiên ta phải học quản lý Tư Noãn các nên mới đưa tới thôi!” Doãn Nhược Hi không chút để ý nói xong, ra khỏi phòng ngủ đi đến tiểu sảnh, điểm tâm đã dọn xong.

Cháo tổ yến kèm thêm sáu dĩa điểm tâm, ba chén đồ ăn kèm. Tất cả đều là món nàng thích ăn.

Ăn bát cháo thêm hai ba miếng đồ dùng kèm. Những thứ còn lại không đụng đến thì cho Đinh Hương, Thúy Oanh, Vưu thị tự phân chia.

Sau khi căn dặn mọi người ăn xong phải kiểm kê đồ đạc Tư Noãn rồi lập danh sách cho mình thì Nhược Hi một mình đi thỉnh an Mễ thị.

Xa xa chợt nghe tiếng cười sang sảng, Doãn Nhược Hi đứng ở tại chỗ kinh ngạc hồi lâu. Tiếng cười kia là của phụ thân nàng Doãn Thế Hồng.

Nhớ kiếp trước từ Đại Ân tự không có trong sạch trở về, đến xe ngựa nàng cũng không dám xuống. Từ cửa sau tiến vào Tư Noãn các, thấy ánh mắt nha hoàn, bà tử nhìn mình cực kì soi mói, đầy ẩn ý. Tủi thân nàng liền tránh ở phòng ở khóc, Doãn Thế Hồng nghe được tin tức đến Tư Noãn các an ủi một hồi lâu. Khi đó nàng tưởng, phụ thân thật tốt.

Sau này...

Liên tiếp chuyện đã xảy ra khiến nàng biết, tất cảđều là một tuồng kịch, đều đang gạt nàng thôi.

“Đại tiểu thư đến!”

Bà tử một tiếng cắt đứt hồi tưởng đau khổ của Doãn Nhược Hi.

Doãn Nhược Hi cười cười đi vào phòng. Doãn Thế Hồng cao hứng đang cùng Mễ thị nói xong, Mễ thị cười, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Doãn Nhược Hi cúi người, nhẹ giọng gọi: “Phụ thân, mẫu thân!”

Doãn Thế Hồng nhìn Doãn Nhược Hi vẫy tay: “Hi tỷ nhi, đến chỗ phụ thân nè!”

Doãn Nhược Hi nghe vậy mày nhíu lại, một bên Mễ thị lại nở nụ cười, Doãn Nhược Hi giật mình nhớ tới, kiếp trước lúc này Doãn Thế Hồng đang thăng quan.

Doãn Thế Hồng đối quyền thế rất ư là để ý như vậy liền không có khả năng là chuyện Sở di nương có thai. Nhu thuận đi đến Doãn Thế Hồng bên người ngồi xuống, “Phụ thân!”

“Hi tỷ nhi đoán xem hôm nay vì sao phụ thân vui vẻ như vậy?”

Doãn Nhược Hi cầu cứu nhìn về phía Mễ thị, Mễ thị cười lắc đầu, bộ dáng muốn Doãn Nhược Hi chính mình đoán.

Doãn Thế Hồng nhìn, vừa lòng đến cực điểm.

Ai nói kế mẫu không thể thể đối tốt con vợ trước? Mễ thị rất là yêu thương để ý lại càng che chở Doãn Nhược Hi đấy thôi.

“Chẳng lẽ là phụ thân thăng quan?”

“Aha ha, Aha ha, Hi tỷ nhi quả nhiên thông minh. Nhưng cũng không chỉ là thăng quan bình thường đâu!” Doãn Thế Hồng đắc ý dào dạt nói xong, thấy hai tròng mắt Doãn Nhược Hi tròn xoe bất ngờ bỗng dưng liền nhớ tới người nọ, ngực mềm nhũn: “Hi tỷ nhi lại đoán, vi phụ thăng quan mấy cấp?”

“Xem phụ thân như vậy cao hứng, khẳng định không phải một cấp. Nhưng hiện giờ không có khả năng lên tới tuần phủ. Trước đó vài ngày, giáo úy Giang Nam Lưu đại nhân bị điệu đi nơi khác, chức vị này liền bỏ trống hay là...”

Cũng là không trách Doãn Nhược Hi biết một ít, thiên kim giáo úy Lưu đại nhân Lưu Viết Thu cùng nàng là khăn tay chi giao ( bạn bè thân mật). Hai người giao tình vô cùng tốt, chỉ là kiếp trước sau khi từ biệt sau này không bao giờ gặp nữa.

“Hi tỷ nhi đoán đúng rồi!”

Doãn Nhược Hi vội vàng đứng dậy: “Chúc mừng phụ thân, chúc mừng phụ thân!”

“Con gái ngoan!”

Doãn Nhược Hi nhìn nhìn Mễ thị, cười nói, “Kia thật đúng là song hỷ lâm môn đây mà. Mẫu thân, người nói đúng không?”

Mễ thị ngẩn ra, thầm oán Doãn Nhược Hi nhiều chuyện, con ngươi thoáng lên vẻ u tối lại tiếp lời nói: “Hi tỷ nhi nói phải. Lão gia ở nha môn mừng rỡ, kỳ thật nhà chúng ta, cũng có một chuyện vui mừng khác. Lão gia cũng đoán thử xem?”

Doãn Thế Hồng không hiểu, suy nghĩ một látcũng đáon không ra.

“Là Sở di nương có thai!” Mễ thị nói.

Đối với Sở di nương có thai, Doãn Thế Hồng biểu hiện chẳng phải thật là vui. Hắn tuy rằng có nhiều con lại chỉ có một con trai nối dõi tông đường nhưng Doãn Thế Hồng thật không thích có nhiều con trai ngược lại thích con gái. Bởi vì con gái nếu là gả tốt còn có thể cho hắn trợ lực tốt hơn nhiều so với con trai.

Mễ thị thấy Doãn Thế Hồng thản nhiên, trong lòng hơi chút thoải mái:“Hi tỷ nhi, con đi xem Thiên Tuyết thế nào còn chưa tới?”

Doãn Nhược Hi hiểu rõ đây là muốn đuổi khéo nàng.

Gật đầu, đứng dậy “Nữ nhi cáo lui!” Không chút nào lưu luyến đi ra khỏi phòng.

Trong phòng.

Mễ thị nhất thời đỏ hốc mắt: “Lão gia, thiếp thân tự hỏi xưa nay chưa bao giờ khắt khe qua di nương, thứ nữ, hôm qua Sở di nương...” Mễ thị đem hôm qua sự tình từ đầu chí cuối nói một lần khiến Doãn Thế Hồng phải an ủi hồi lâu.

“Được rồi. Chỉ là cái thiếp thôi mà, nàng cũng đừng cùng nàng ta so đo, miễn cho tổn thương thân mình!” Doãn Thế Hồng ôm Mễ thị, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới đêm qua cùng Tiểu Đào Hồng triền miên một đêm, thân mình nhất thời có phản ứng.

Nghĩ đến hôm nay nghỉ phép không cần phải đi nha môn, lúc này ôm Mễ thị vào tẩm phòng một phen kích tình triền miên.

Doãn Nhược Hi đi một mình ở hoa viên gặp gỡ vài nha hoàn lễ phép vấn an. Doãn Nhược Hi thản nhiên gật đầu rồi cho các nàng lui.

Lại không nghĩ rằng ở hoa viên đụng phải Kiều di nương mang theo thất tiểu thư Doãn Tư Đóa đi tới.

Kiều di nương cũng không nghĩ tới sẽ ở hoa viên gặp được Doãn Nhược Hi, vội vàng nắm Doãn Tư Đóa tiến lên hành lễ:“Nô tì gặp qua đại tiểu thư!”

“Tư Đóa gặp qua đại tỷ tỷ!”

Đối với người vẫn luôn luôn mọi nơi mọi lúc đối với mình thân thiện chân thành Kiều di nương, Doãn Nhược Hi khách khách khí khí gật đầu nhẹ nghiêng người: “Gặp qua Kiều di nương!”

Sau đó nhìn về phía Doãn Tư Đóa “Tư Đóa, đã ăn sáng chưa?”

“Hồi đại tỷ tỷ, ăn rồi ạ!”

Tiểu Tư Đóa năm tuổi, béo mũm mĩm, ánh mắt sáng lấp lánh, lại ngây thơ hồn nhiên.

Ở tuổi này đích xác không nhiều tâm tư như vậy.

Doãn Nhược Hi còn nhớ rõ kiếp trước, nàng ở ngũ hoàng tử phủ vài năm kia, nhà mẹ đẻ ngoại trừ Kiều di nương cùng Tư Đóa cơ hồ không có người nhớ tới nàng.

Như ở thời điểm, nàng cao cao tại thượng, dệt hoa trên gấm ( ý là nịnh nọt bợ đỡ lấy lòng) không kỳ quái, nhưng ngay cả khi nàng thanh danh bị hủy, cùng người làm thiếp, đồ cưới bị lừa, xoay người vô vọng. Kiều di nương, Tư Đóa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ( giúp đỡ trong lúc khó khăn)làm nàng thật ấm lòng.

“Ăn cái gì rồi?”

Doãn Tư Đóa sửng sốt, không nghĩ tới Doãn Nhược Hi sẽ hỏi như vậy nàng.

Ngay cả Kiều di nương cũng giật mình.

Doãn Tư Đóa quay đầu nhìn Kiều di nương, trong con ngươi sáng lấp lánh tất cả đều là thắc mắc. Kiều di nương cười nói: “Nói cho đại tỷ tỷ đi buổi sáng con ăn cái gì?”

Được Kiều di nương cho phép, Tư Đóa nở nụ cười, “Hồi đại tỷ tỷ, Tư Đóa buổi sáng ăn bánh bao nhỏ, còn có cháo!”

“Không có điểm tâm sao?”

“Có, bất quá Tư Đóa cũng không thích ăn, di nương ăn!” Tư Đóa nói xong, nhìn Doãn Nhược Hi, cười ha ha không ngừng.

Vốn ở lứa tuổi hồn nhiên vô tư, hơn nữa Kiều di nương dạy dỗ khéo, Tư Đóa năm tuổi nhu thuận lại biết chuyện.

“Tư Đóa thích ăn điểm tâm sao?”

Tư Đóa vừa nghe, ánh mắt càng sáng, một cái vẻ gật đầu, “Thích, nhưng là, nhưng là...”

Nhưng là di nương không cho nàng ăn, nói là con nít không ăn nhiều nha.

Đương nhiên có lẽ còn có nguyên nhân khác, Tư Đóa không biết thôi.

“Đi Tư Noãn các của đại tỷ tỷ ăn được không?” Doãn Nhược Hi hỏi.

“Đại tỷ tỷ có sao?”

“Có a, Tư Đóa có đi hay không nào?”

Tư Đóa quay đầu hỏi Kiều di nương, Kiều di nương nở nụ cười, ôn nhu nói:“Đi cùng đại tỷ tỷ đi!”

Doãn Nhược Hi nắm tay Tư Đóa đi về hướng Tư Noãn.

Kiều di nương nhìn, hốc mắt nhất thời đỏ lên.

Nha hoàn bên người Lưu Ngâm tới gần Kiều di nương:“Di nương, để đại tiểu thư mang thất tiểu thư đi, thật sự không có việc gì sao?