Lại nói về Mai cô nương, ngày tháng sau khi nhập cung cũng chẳng được sóng yên biển lặng. Ban đầu được phong làm đáp ứng, không màng nguy hiểm mang long thai nhưng vẫn chỉ là một quý nhân, ban thưởng phong hiệu “Dung”, bình thường không có ý nghĩa gì nổi bật.
Bản thân không được sủng, liên lụy đến cả đứa con phải sống cuộc sống chẳng dễ chịu, ngũ hoàng tử năm ấy thế đơn lực mỏng bị người đánh đập bị người coi thường, khinh nhục, thậm chí là hạ độc.
Cha ta trằn trọc suy nghĩ chuyện cả đời của Mai cô nương, kết quả ngay bữa cung yến trong cung thật sự gặp nữ tử mình nhớ thương đêm ngày, đôi mắt nàng phiếm hồng, yếu ớt đáng thương cầu xin người lúc ấy tay nắm binh quyền, rất có quyền thế cả trong cung lẫn ngoài cung là cha ta: “Van xin đại nhân hãy bảo vệ con của ta.”
Con của nàng, ngũ thái tử Lý Thừa Mục, ăn phải món bánh ngọt bị hạ độc của Khang quý phi, tuy nhiên chẳng một ai dám lên tiếng tố cáo hành vi ấy. Con trai độc nhất Lý Thừa Du của Khang quý phi sớm được lập làm thái tử, hoàng hậu mất sớm mà tiên hoàng lại chưa có ý định lập kế hoàng hậu. Khang quý phi ở hậu cung độc tài quyền to, chỉ đợi lúc thái tử lên ngôi thì số phận của Mai Lạc Tích và Lý Thừa Mục hoàn toàn mặc người xâu xé, sống hay chết phải dựa vào tâm trạng của Khang quý phi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em2.
Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời3.
Kẹo Sữa Bò4.
Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế=====================================
Cha ta và Dung quý nhân đều biết nếu muốn bảo vệ được mẹ con nàng thì cách duy nhất chính là diệt trừ phe đảng Khang quý phi, khiến thái tử vạn kiếp bất phục, chỉ có như vậy Mai Lạc Tích và con nàng mới có thể sống sót.
Một củ khoai lang nóng bỏng tay như thế nhưng cha ta vẫn nhắm mắt tiếp nhận, bởi vì tình yêu của ông cũng mãnh liệt như vậy.
Cho dù quyết định này có gây ra chết người, nhưng đã muốn cứu người thì nhất định không thể chùn bước. Người ông phải xuống tay không chỉ có mẹ con Khang quý phi, không chỉ là tướng sĩ dưới trướng thái tử, mà còn là vợ con của mình, là trung danh Đồng gia trăm năm gầy dựng, là danh dự của tổ tiên và con cháu đời sau.
Kiền An năm thứ ba mươi, mười sáu tuổi ta gả cho thái tử Lý Thừa Du, tiến một bước vào mưu đồ cha ta đã vạch ra.
Cùng lúc đó cha ta và các hoàng tử khác bắt tay nhau nội ứng ngoại hợp, đứng trước mặt tiên hoàng nói dối mà không đổi sắc mặt, cô lập Thừa Du khỏi triều dã. Tất nhiên, thế làm sao đã đủ, ngay cả hậu cung cũng không được yên ổn, cha ta gài người cung theo dõi nhất cử nhất động của Khang quý phi, phóng đại hết cỡ hành vi lạm quyền mưu lợi riêng của bà ta.
Kể cả Hầu lão thượng thư nay đã rời sân khấu thì năm đó cũng là cánh tay đắc lực nhất của cha ta. Hai người họ đã sớm lên kế hoạch rất kỹ lưỡng, sau khi thực hiện thành công thì công sẽ trao hết cho Hầu lão thượng thư, ông chỉ có yêu cầu duy nhất là Hầu lão thượng thư không được tiết lộ cho bất kỳ ai, Lý Thừa Mục hay người ngoài cũng phải giữ kín miệng. Có như thế mới giúp cho con đường Lý Thừa Mục lật đổ thái tử đạt ngôi hoàng đế mới thuận lợi suôn sẻ, quanh minh chính đại, không để lại vết nhơ cho kẻ khác có cơ hội chỉ trích lên án.
Đây cũng là nguyên nhân Nghi quý phi hạ độc Ấu Bạch, Ấu Bạch là người cha ta sắp xếp vào bên cạnh thái tử, dĩ nhiên hiểu rõ chân tướng sự việc. Vì không muốn Ấu Bạch nói ra sẽ khiến địa vị công thần của Hầu lão thượng thư trong lòng Lý Thừa Mục bị hạ thấp, khiến hắn vì cảm động cũng như nhớ nhung Đồng gia mà trả thù, nàng ta hạ độc khiến Ấu Bạch đã không biết chữ còn biến thành một người câm, lợi dụng điểm yếu của Ấu Bạch là mẫu thâu để uy hiếp nàng. Thế nhưng sau khi bản thân thất thế, nàng ta vẫn chẳng chịu buông tha cho nữ tử đáng thương y như Mai nương nương kia.
Tất cả mọi chuyện tiến hành theo đúng kế hoạch của cha ta, thái tử càng ngày càng làm mất lòng tin của tiên hoàng, địa vị và ân sủng cũng không bằng trước kia. Khang quý phi ở hậu cung cũng hoàn toàn bị ngó lơ. Trên thực tế, đến cả quyền lực trong tay thái tử đều là do cha ta “cho đi tàu bay giấy” mà thôi.
Tuy nhiên những điều đó vẫn chưa đủ để đánh bại thái tử, thái tử chính là thái tử, không có lý do thì không thể nói phế là phế được. Cho dù bị phế thật đi chăng nữa thì cũng chẳng tới lượt ngũ hoàng tử Lý Thừa Mục, trừ khi cha ta nghĩ ra một con đường chết người, đó là khiến thái tử hành sự vô lễ, ngũ hoàng tử tự mình xuất chinh diệt trừ phản loạn, giành thánh tâm về tay.
Vì thế, một năm kia mới có chuyện đó xảy ra.
Thái tử sợ bị phế ngôi, cộng thêm việc phía triều dã xuất hiện rất nhiều lời chỉ trích phê bình thái tử, còn có cha ta đứng trong bóng tối âm thầm xúi giục. Mẫu phi thì bị hậu cung nguy ngập nguy cơ xích chặt chân không có lối thoát, Thừa Du vì tự bảo vệ mình, rốt cuộc hạ quyết tâm khởi binh.
Cha ta thực hiện như sắp đặt ban đầu, trợ giúp thái tử mưu nghịch, dẫn theo đoàn binh mã ít ỏi chẳng có bao người đánh vào hoàng thành.
Hầu lão thượng thư nhận được tin tức rất sớm, dưới sự lãnh đạo của Lý Thừa Mục hợp thời xuất binh, tiêu diệt nghịch đảng.
Nhưng điều duy nhất mà cha ta không ngờ tới chính là trận thảm họa này sẽ giáng một hồi tai ương lên nốt chu sa trong lòng ông.
Dung tần Mai Lạc Tích vì hộ giá tiên hoàng, chết ngay trước mắt cha ta.
Về phần cha ta, đến chết ông cũng không biết Mai Lạc Tích làm như vậy đến cùng là bởi bà chỉ coi sinh mệnh này như một vở diễn để con trai bà có thể chiếm được góc nhỏ trong tim của tiên hoàng, hay là vì người trong lòng bà, bà nguyện ý trả giá bằng cả tính mạng mình vì người đó. Người đó… không ai khác chính là hoàng đế chứ không phải cha ta, từ đầu chí cuối chưa hề thay đổi.
Về sau ai cũng biết đến chuyện này, Mai nương nương đã chết, cha ta tự sát, cả nhà Đồng gia và phủ thái tử tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.
Tiên hoàng chịu đả kích quá lớn, sức khỏe lập tức kém đi rất nhiều, Ngũ hoàng tử có công cứu giá lại văn võ song toàn cuối cùng cũng giành được thánh tâm, một bước lên mây. Cho đến sau khi tiên hoàng tạ thế, như một lẽ thường hắn trở thành đứa con duy nhất kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Mà Thừa Du, mẫu thân của ta, ca tẩu của ta, Khang quý phi Viên thị, ba ngàn tướng sĩ, hết thảy chỉ là những linh hồn cô độc bị nhấn chìm trong chấp niệm của cha ta đối với Mai cô nương, không tìm được oan tình chủ nợ, cuối cùng để lại vết nhơ muôn đời trên sách sử...
Đây là chân tướng.
Là chân tướng mà Lý Thừa Mục có chết cũng không thể nói cho ta biết.
So với chuyện để ta biết ta chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay cha mình, là bàn đạp lý tưởng để con trai của Mai Lạc Tích thuận lợi bước lên ngai vàng, Lý Thừa Mục thà để ta hận hắn, thà để ta gói ghém hết mọi hận thù đổ lên đầu hắn, còn hơn để ta biết sự thật.
Có giọt lệ trào khỏi khóe mắt ta rơi xuống tờ giấy, vệt nước thấm ướt làm nhòe đi nét chữ ngay ngắn của Ấu Bạch, khiến màu mực dần loang lổ xấu xí. Không chỉ ta, Ấu Bạch cũng vậy, mẫu thân của nàng cũng thế, đều là những con người vô tội xiết bao, suốt ngần ấy năm sống cho qua ngày đoạn tháng dưới mưu toan tính toán của người thân cận nhất với mình.
Lòng ta rối rắm như tơ vò, bước chân miệt mài quanh co khắp nẻo nhưng mãi vẫn chẳng thể tìm thấy đường ra, nhìn không thấy nơi đâu là bến bờ. Ta đối với cha mình là phẫn hận, đối với thái tử là áy náy, đặc biệt là cảm xúc phức tạp đối với Lý Thừa Mục, mọi thứ đan xen vào nhau thành một cuộn chỉ rối mắc kẹt trong người ta, làm ta bế tắc nghẹt thở.
Ta sờ mặt rồi xoay người chạy như bay về hướng chuồng ngựa.
Đột nhiên ta chợt hiểu ra lời Uyển phi từng nói, mất đi thì chính là mất đi, điều duy nhất ta có thể làm bây giờ chính là níu giữ những gì còn tồn tại bên cạnh mình - Thừa Mục của ta.
Hắn vất vả cất giấu chân tướng vất vả như vậy, đến tình yêu của hắn cũng thật trắc trở đầy sóng gió. Hắn trước nay không phải là hung thủ thật sự hại chết Đồng gia, hại chết thái tử, hắn vẫn luôn vì những sai lầm vốn không phải của mình mà trả giá.
Hơn mười năm, ta không muốn tiếp tục đánh mất nữa.
Chỉ tiếc, vận mệnh lúc nào cũng không thỏa lòng người, nó chơi đùa với ta, trêu chọc ta, tra tấn ta, rồi hủy hoại ta.
Mồng tám tháng hai năm Cảnh Nguyên thứ mười hai, Túc Đế Lý Thừa Mục băng hà, con cả Lý Diễn Cẩn của hoàng hậu Diệp thị Diệp Trường Ninh kế thừa ngôi vị thống nhất đất nước.
Cuối cùng, ta vẫn đánh mất…
Ra roi thúc ngựa, đuổi tới hoàng thành, lại chỉ nghe được tiếng chuông tang vang vọng đến não lòng.
Ngay từ đầu Lý Thừa Mục đã không muốn nói lời cáo biệt với ta, hắn cắn răng gắng gượng đến tận bây giờ, tính toán thời gian thật hoàn hảo, chỉ vì không muốn ta phải tận mắt chứng kiến cảnh hắn ra đi.
Cuối cùng ta vẫn không thể nói lời xin lỗi với hắn, không thể cảm ơn hắn, không thể nói với hắn câu nói đã bị cả hai chôn vùi suốt mười mấy năm trời đằng đẵng.
Ta chỉ có thể cầm trên tay hai tờ chiếu chỉ hắn để lại, một viết sẽ truyền ngôi cho thái tử Lý Diễn Cẩn, hoàng quý phi Diệp thị phong Hậu, kế vị thái hậu, hai viết sẽ sửa lại án xử sai cho tiền thái tử Lý Thừa Du và gia thất.
Hôm đưa tang Lý Thừa Mục, trước mặt tất cả mọi người Vinh quý phi lao mình đập đầu vào quan tài, kết liễu cả cuộc đời đã sống vì Lý Thừa Mục.
Uyển phi kéo tay Ngọc Trù liên tục lắc đầu, bảo hà tất phải làm như thế, rồi quay người vội giấu đi giọt nước mắt tràn mi, nàng lấy khăn tay ra che miệng ho một tiếng, lần này là máu thật chứ không phải chu sa nữa.
Ta không định sẽ nói với Uyển phi toàn bộ chân tướng, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Mấy năm nay sức khỏe của Nghi quý phi cũng không được khả quan là bao, họa vô đơn chí, chẳng đợi đến lúc đưa tang hoàng đế nàng ta đã nhắm mắt buông tay.
Ta bắt tay vào công cuộc dọn dẹp lại giang sơn của Lý Thừa Mục. Không thể không thừa nhận hắn thật sự là một vị hoàng đế rất tốt, mọi việc đều được xử lý trật tự ổn thỏa, thậm chí đến cả mối nguy cơ mà ta có thể gặp phải hắn cũng có cách mở đường tìm biện pháp giải quyết. Diệp đại nhân chính là trợ thủ đắc lực mà hắn để lại cho ta, ta triệu ông ấy về kinh đô, dành cho ông một sân khấu lớn hơn để thể hiện tài năng của mình.
Diễn Cẩn lớn lên từng ngày, càng lúc càng có dáng dấp của tiểu hoàng đế. Đáng sợ hơn đó là Tiêu Thu Quân một lời thành sấm, thằng bé càng lớn lại càng có vài phần bóng dáng của Thừa Du.
Ngọc Trù tuổi còn nhỏ đã được phong trưởng công chúa, không có Lý Thừa Mục tranh giành, con bé rốt cuộc cũng bị Uyển phi độc chiếm, nàng nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương bao nhiêu cũng không đủ. Trái ngược với anh trai mình, Ngọc Trù lại giống Lý Thừa Mục, mặc dù sống trong yêu chiều che chở nhưng tính tình y hệt ông cụ non, tâm tư khó dò.
Uyển phi oán giận như thế là không tốt, sau đó lại cưng con bé nhiều hơn.
Mồng tám tháng hai năm Thuận Ninh thứ nhất, ta đến chùa Chiêu Nhân dâng hương cho Thừa Mục.
Trên đường về ta không ngừng thúc giục thị vệ cưỡi ngựa nhanh hơn.
Tựa như làm vậy thì sẽ ta có thể lấp đầy được nỗi tiếc nuối chưa bao giờ nguôi ngoai.
Thâm tâm ta chất chứa rất nhiều lời muốn nói cho Lý Thừa Mục, nhưng hết lần này đến lần khác bị ngăn lại, kìm nén, nuốt chửng. Chúng ta luôn nghĩ rằng tương lai vẫn còn rất dài, rất lâu, đủ để chúng ta chờ đợi và trì hoãn.
Mà những việc chúng ta quyết định sau này sẽ làm, phần lớn đều sẽ không làm, hoặc đúng hơn là chẳng còn cơ hội làm.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng cả đời này, kết cục mà chúng ta nhận được chỉ có bỏ lỡ.
Mồng một tháng bảy năm Thuận Nguyên thứ mười hai, lần đầu tiên Diễn Cẩn tuyển tú.
Cậu chỉ tay vào một cô thiếu nữ có búi tóc lả lướt thanh tú, ghé sát vào bên tai ta thì thầm: “Mẫu hậu xem xem vị đó được không.”
Ta bỗng nhớ lại ngày mình tiến cung nhiều năm về trước, nhớ lại Phùng quý nhân nằm co quắp trong quan tài, nhớ lại Nghi quý phi đoan trang tôn quý, nhớ lại Vinh quý phi danh xấu vang xa, nhớ lại Uyển phi bảy bệnh tám tật, nhớ lại Thận tần lạnh lùng xa cách, nhớ lại tất thảy giả dối và chân thật…
Một thoáng hoảng hốt, ta còn nhìn thấy Lý Thừa Mục, khoảnh khắc ấy ta đã thổ lộ với hắn điều mình giấu trong lòng bao năm nay.
Ta nói, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều.
Hắn giữ chặt tay ta, nói cho ta biết, vậy thì từ nay về sau, bắt đầu từ giây phút này, chúng ta sẽ không bỏ lỡ nữa.
Ta nói, được.
“Mẫu hậu.” Diễn Cẩn khẽ gọi ta.
“Tốt, tốt.” Ta mỉm cười gật gật đầu.
Đêm đó quay về ta đã mơ một giấc mộng rất dài rất dài, ta mơ thấy mình của năm mười sáu tuổi, Mai Lạc Tích xin cưới trưởng nữ Đồng Dục Nhi nhà đô hộ Đồng Úy cho Lý Thừa Mục, khi hắn vén tấm khăn voan trùm đầu của ta lên, trong nháy mắt đó, chính là một đời một kiếp một đôi người…