Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 192




Chúng ta vào phòng, Phượng Nghi rót nước uống cho mình trước, ta mong chờ nhìn hắn. Chờ lão nhân gia hắn uống nước xong, hồi sức, ngồi xuống, mới nói: “Tử Hằng bây giờ là long vương Đông hải.”

“Hả?” Ta trợn mắt nhìn chờ hắn hạ nốt nửa câu, Tử Hằng là thuộc hạ nào của long vương Đông hải chứ, nhưng miệng hắn đã khép lại.

Phía dưới không còn.

Tử Hằng, là long vương?

“Điều này sao có thể chứ!”

Tử Hằng bản lĩnh thì có, thế nhưng làm quyền mưu, hắn nào có khả năng ấy? Thủ hạ của hắn ngoại trừ tôm thúc e rằng không còn ai khác? Hắn vừa không có nền móng, vừa không có thế lực, lại không có…

Thế nhưng Phượng Nghi ngồi đó chắc chắn, thấy thế nào, cũng không phải là nói đùa.

Là thật sự?

Ta có vẻ 囧 囧 xác định, ta thật sự không nằm mơ, Phượng Nghi cũng không phải nhàn rỗi không có việc gì lấy loại chuyện này đùa giỡn với ta.

Thế giới này huyền huyễn!

Chẳng lẽ Tử Hằng thật ra vẫn giấu tài, ngầm chôn dã tâm, đột nhiên khí bá vương bạo phát, liền đá rớt lão rồng háo sắc xuống tự mình ngồi cái ghế ấykia?

Bên cạnh vang lên một tiếng bịch. Ta quay đầu, được, tôm thúc lão nhân gia hắn lập tức liền quỳ xuống. Không phải hướng về phía chúng ta, là hướng về phía ngoài cửa viện, lệ già ngang dọc: “Ông trời phù hộ, ông trời mở mắt! Đây thực sự là việc vui bằng trời! Ông trời phù hộ…”

Ta ngồi chỗ ấy đưa mắt nhìn Phượng Nghi, nói cho đúng, một mình ta đờ ra, Phượng Nghi vẻ mặt tự nhiên uống trà.

“Điều này sao có thể chứ.” Ta từ trong hàm răng nặn ra một câu.

Tử Hằng hắn sao có thể làm được tới long vương chứ? Sao có thể chứ?

Cho dù ta rối rắm thế nào, chuyện này đã định.

Lại đến Thủy Tinh cung, tâm tình của ta hoàn toàn không giống.

Nơi này có vẻ rất yên tĩnh, người đi lại ít hơn nhiều, người lui tới, cái loại biểu tình hoặc là lười biếng, hoặc là tê liệt, hoặc là ngạo mạn trên mặt, tất cả đều biến thành một loại cẩn thận tận lực, mọi người đều biết, thay đổi triều đại không phải là chuyện nhỏ, tự làm thấp mình chung quy đỡ hơn gặp xui.

Cung nữ mặc áo xanh váy lục vén mành lên, Tử Hằng đứng trước cửa sổ, chậm rãi quay đầu.

Ta cảm thấy có mê muội trong nháy mắt.

Giờ khắc này ta nhớ tới tình hình lúc chúng ta mới gặp gỡ. Hắn khi đó vẫn là bộ dáng hài đồng đáng yêu — thời gian hỗn loạn qua nhanh, ta giống như đứng ở một đầu đường hầm nhìn sang đầu kia, ánh sáng mơ hồ, bóng sáng trùng điệp, dường như đã qua mấy đời.

Ta đứng đằng đó, mặc Phượng Nghi kéo ta vào trong cửa.

Ta không biết nên nói cái gì.

Nên nói chúc mừng sao?

Thế nhưng, vì sao ta không có chút cảm giác vui mừng nào chứ?

“Không vui mừng vì ta à?”

“Nếu như ngươi vui mừng, ta đương nhiên mong muốn chia sẻ niềm vui với ngươi.” Ta lắc đầu: “Tử Hằng, ta cho rằng… Ta cảm thấy ngươi sẽ không thích cung điện này, cũng sẽ không thích làm long vương này.”

“Có một số việc, không thích cũng phải làm.” Hắn giống như một trưởng bối, xoa xoa tóc ta: “Ngươi sẽ hiểu.”

Ta hiểu.

Có lẽ, chính là vì không muốn lại bị vận mệnh sắp đặt, cho nên Tử Hằng luôn luôn thanh bạch, mới có thể biến thành bộ dáng trước mặt ta hiện giờ.

Vận mệnh của chính mình, chỉ có thể nắm giữ trong tay chính mình.

Vẻ mặt tôm thúc phức tạp, thế nhưng, hắn vẫn là vui sướng. Không cần người nói, hắn đã bọc quần áo, sách vở còn cả những vật khác của Tử Hằng cõng đến đây.

Tôm thúc là thủy tộc, danh phận long vương của Tử Hằng này đối với hắn mà nói ý nghĩa tuyệt đối khác biệt.

Ta cảm thấy long vương chính là một nhiệm vụ phiền phức, một gánh nặng, cuộc sống như thế không thích hợp với Tử Hằng. Thế nhưng đối với tôm thúc mà nói, tình cảm của hắn càng phức tạp hơn.

Hắn nhất định cũng biết, Tử Hằng không thích cuộc sống như vậy, thế nhưng, hai chữ long vương này, với hắn mà nói lại là tôn quý. Hắn một mặt đang lo lắng, một mặt lại cảm thấy vinh dự và tự hào vì Tử Hằng.

Cảm giác vinh dự ta không có, ta chỉ lo lắng.

Rất nhiều chuyện, là như thế.

Chỉ có thể đi tới, không thể lui về phía sau.

Tử Hằng hắn hiểu rõ hơn ta, hiểu rõ hơn bất kỳ ai, hắn vì chính mình lựa chọn con đường thế nào.

Một người thoạt nhìn bộ dạng giống tổng quản cung kính xin ý kiến tôm thúc, sau đó an bài gian phòng cho chúng ta — xem, chúng ta đã không thể quay về tiểu viện tử ấy, giống như Tử Hằng không thể trở lại thân phận và cuộc sống trước đây.

Thủy Tinh cung cung cấp cũng là món ăn lạnh, thế nhưng càng thêm tinh xảo ngon miệng. Ta ăn một ít viên không biết là thịt gì, có chút ăn không biết ngon. Phượng Nghi đưa tay qua, đè trên mu bàn tay ta.

Lòng bàn tay hắn ấm áp như thế, ta trở tay cầm tay hắn không buông ra. Trong Thủy Tinh cung tại đáy biển lạnh giá này, ta cảm thấy, phần ấm áp này quý giá đến thế.

Quý giá, khiến ta cảm thấy có chút xót xa.

Ta chẳng qua là tạm lưu lại, hơn nữa, ta có Phượng Nghi làm bạn, lại vẫn cảm thấy nơi này quá yên tĩnh, quá quạnh quẽ.

Tử Hằng hắn, phải vượt qua thời giờ dài dằng dặc ở trong này như thế nào đây?

Có lẽ, hắn sẽ giống như trước đây, tiếp tục ẩn nhẫn, cuộc sống yên bình tiếp tục.

Ta cảm thấy nơi nào đó trong ngực, bị níu chặt, không thể tiêu tan.

“Đừng căng thẳng.” Phượng Nghi nhíu chân mày, vẫn còn cố gắng tận chức tận trách an ủi ta: “Tử Hằng ứng phó được.”

“Sao có thể chứ, hắn lại không có thế lực gì.”

“Đâu, chúng ta chính là giống như huynh đệ giống như bạn tốt mà,” trong nụ cười của Phượng Nghi có bỡn cợt: “Sự ủng hộ của phượng vương, còn có sự tương trợ to lớn của Bàn Ti đại tiên, nàng nói xem, đây không tính là một cỗ thế lực sao?”

“Xí, chàng đừng cười nhạo ta.”

Ta cũng sắp quên mình còn có cái biệt hiệu này.

Nhưng, có lẽ… ừ, thật ra Phượng Nghi nói không sai.

Long vương còn có nhiều, mỗi người quản hạt khu vực khác nhau, long vương Đông hải là có quyền thế nhất.

Thế nhưng phượng vương, lại chỉ có một, vua của tất cả chim chóc thiên hạ.

Mặc dù mỗi người một bay trên trời, một bơi trong nước, có vẻ như không dính dáng đến nhau, nhưng sự ủng hộ của Phượng Nghi, không thể nghi ngờ là một quả cân cực kỳ quan trọng trên cán cân quyền lợi.

Được rồi, nếu như thật sự có thể giúp hắn, ta đây cũng nguyện để cho người khác đều biết ta là một, ờ, Bàn Ti đại tiên rất lợi hại.

“Phượng vương, có vị khách nhân muốn…”

Vị khách nhân kia đã đứng ở ngoài cửa.

Ta đã gặp hắn, chính là người ngồi ghế ngay trước Tử Hằng trên yến hội đêm trước.

“Không mời tự đến, chỗ mạo muội, còn xin Phượng huynh và tẩu phu nhân thứ lỗi.”

“Đừng lo.” Phượng Nghi đứng dậy, ta đứng lên theo. Hắn giới thiệu cho ta: “Vị này chính là Dục Phong, đây là phu nhân của ta.”

Ta có chút lo nghĩ chào hỏi người kia.

Cách gần, có thể thấy rõ ràng càng nhiều thứ, là thứ tối hôm yến hội không chú ý tới.

Hắn thoạt nhìn bộ dáng chỉ là thiếu niên, nhưng khí thế ấy không thua gì Phượng Nghi hay Tử Hằng, có thể nói lực lượng ngang nhau. Hơn nữa, trên người hắn táản ra khí tức rất yên lặng, khiến ta cảm thấy, người này cơ hồ giống như một cái giếng sâu cổ xưa, không chút sức sống và gợn sóng.

“Chúng ta có việc thương nghị, nàng nếu như nhàm chán, đi dạo xung quanh ngay trong cung là được.”

“Ợ, các chàng đi đâu.”

Người nọ, lai lịch gì?

Ta không rõ ràng, nhưng có thể chờ Phượng Nghi quay về hỏi hắn.

Người này hẳn là đứng bên chúng ta, ta biết điểm này là đủ rồi.

Ta giúp tôm thúc thu xếp đồ, thật ra thực sự không có gì để thu xếp, chính là mấy quyển sách, còn có thể là ghi chép của Tử Hằng. Suy cho cùng đống quần áo này, Tử Hằng sau này có lẽ là sẽ không lại mặc nữa — bất kể hắn có thích hay không, hắn về sau cũng phải mặc hợp với thân phận một long vương mới được.

“Ôi, ta thật đúng là…” Tôm thúc lại lâm vào trong cảm xúc hoảng hốt có phần kích động: “Ta thế nào cũng không nghĩ tới, công tử có thể có ngày hôm nay. Lúc trước, ai cũng có thể bắt nạt chúng ta, công tử từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, tủi thân cũng không nói, ta cũng không giúp được hắn, ôi…”

Hắn thở dài, ta hỏi: “Tôm thúc, ngươi có biết Dục Phong vừa rồi tìm đến Phượng Nghi, hắn là ai không?”

“À, hắn ấy à…” Tôm thúc sờ sờ râu: “Ngươi nếu hỏi người khác, bọn họ thật đúng là chưa chắc đã biết. Còn ta, sống lâu, nhưng thật ra còn biết một chút.”