Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 70




Ta nghĩ nghĩ, ta luôn luôn rất nghèo, trong bao quần áo trong hồ lô đều không có cái gì thích hợp làm hạ lễ.

Mà cũng đúng, ta lại không biết Tam Lục sẽ làm chuyện như vậy.

Cái kia, nàng rốt cuộc cũng lộ ra bản sắc nữ yêu.

Nữ yêu thì, phải ngẫu nhiên cướp cướp dân nam nhà lành, mới có thể thể hiện bản tính của yêu a.

Bộ dáng thanh tâm quả dục giống như nàng lúc đầu, làm cho ta tưởng rằng nàng muốn xuất gia chứ.

Cách hai cái sân, có thể nghe được bên trong thổi sáo gảy đàn, trống nhạc huyên náo.

Ta cảm thấy rất không thực, giống như một trò đùa. Cho dù Tam Lục tìm được chuyển thế của Tống thư sinh, Tống thư sinh còn nhớ nàng không? Chưa bồi dưỡng một chút cảm tình liền muốn thành hôn, cái này… có phần không ổn đi?

Hôi Đại Mao phục hồi tinh thần lại, vội vàng hành lễ với Tử Hằng và Phượng Nghi. Hắn cũng rất sợ Phượng Nghi, không biết trong chuỗi thức ăn quan hệ của bọn họ có phải cũng đối lập hay không, bất quá hắn và Tử Hằng nhưng lại rất quen thuộc, vừa thấy vành mắt hắn cũng có chút đỏ hoe, hỏi han.

Chúng ta xuyên qua sân, tiếng trống nhạc càng ngày càng rõ ràng. Bên trong nơi nơi đều giăng tơ đỏ, nhìn thấy lại làm cho người ta cảm thấy rất chói mắt, rất đột ngột, cũng không có cảm giác được không khí vui mừng. Những kèn sáo chiêng trống kia cũng chỉ làm cho người ta cảm thấy vô cùng chói tai, cực kỳ ầm ĩ.

Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy trong sơn trang này còn có nhiều người như thế, đều thay trang phục màu đỏ, đi tới đi lui rất náo nhiệt. Lúc chúng ta đứng ở ngoài sảnh, vừa vặn cửa sảnh một người thoạt nhìn giống con dế mèn kéo cuống họng kêu: “Giờ lành đến… Xin mời tân lang tân nương a—”

Ta bị giọng to của hắn làm cho hoảng sợ, khi lại nhìn hướng đại sảnh, sau tấm bình phong bên phải xoay ra bóng người màu đỏ. Tam Thất mặc một thân đào hồng nhạt, đỡ Tam Lục. Tam Lục một thân quần áo màu đỏ tươi, ta biết nàng lâu như vậy cho tới bây giờ chưa từng thấy nàng mặc màu sắc tươi đẹp như thế, tươi đẹp quả thực… giống như máu tươi. Trên đầu nàng che hồng sa, chậm rãi, từng bước một từ sau tấm bình phong đi ra. Khóe miệng Tam Thất mỉm cười, vừa nhấc mắt lại thấy được chúng ta đứng ngoài cửa sảnh, biểu tình lập tức biến thành ngạc nhiên.

Đây cũng không phải là lúc để ngẩn người.

Cũng may Tam Thất chỉ chốc lát liền hồi phục lại. Cũng không có qua đây chào hỏi trước. Mà là đỡ Tam Lục quỳ xuống trên đệm gấm đặt ngay giữa phòng lớn.

Sau đó chợt nghe có người nói: “Hiền lành chút. Mau đi qua!”

Loại thét to này cùng với bầu không khí hỉ đường bây giờ không thích hợp thậm chí là rất sát phong cảnh. Có người đẩy đẩy một hồng nhân bị trói rất chắc giống như cái bánh chưng to từ bên trái tiến vào. Trên đầu người kia đính khăn hồng. Trên người mặc hồng bào. Trên chân cũng là giày hồng. Hồng giống như Tam Lục. Ngực còn thắt một đóa hoa lụa hồng rất lớn. Thế nhưng hoa lụa thắt trên người không phải lụa hồng mà là… dây thừng!

Bên cạnh còn có thanh âm đang hô: “Này này! Các ngươi mau thả công tử nhà ta ra! Các ngươi coi trời bằng vung này… Ô ô…” Lời nói phía sau đều bị một miếng vải rách chặn lại.

Lúc này đến phiên ta ngạc nhiên.

Người, người hai trang đinh áp ra, cái bánh chưng đỏ chót bị trói chặt kia, nhưng không phải là Lý thư sinh ta mới quen không bao lâu sao? Người bị áp chặn miệng xem lễ ấy, không phải chính là thư đồng của hắn sao?

Ông trời của ta ơi… Cái này, không nghĩ tới Tam Lục cưỡng đoạt lại là người ta quen biết a.

Điều này nhưng làm cho người ta có chút ý tứ không được tốt.

Dù sao… Dù sao da mặt của ta cũng không dày như thế, nếu là người xa lạ. Ta sẽ không có nhiều cảm giác. Nhưng Lý thư sinh và chúng ta, mới cùng nhau ăn cơm, miễn cưỡng cũng xem như người quen. Nhìn hắn bị trói thành như vậy. Thật sự, ợ… Phượng Nghi sảng khoái tiêu sái đi vào sảnh, ngồi trên ghế xếp bên phải. Bên phải đại sảnh tụ tập hơn phân nửa là tiểu nha hoàn và gã sai vặt trong trang của Tam Lục, quá nửa là sâu biến thành. Chỗ ngồi bên trái cũng có mấy yêu tinh mặc gọn gàng, nhìn qua rất có tu vi xem lễ, có lẽ là Tam Lục mời đến.

Sâu nào lại không sợ chim? Phượng Nghi ngồi xuống bên phải, nha hoàn sai vặt chỗ ấy không khỏi câm như hến, kích động tránh lui, quanh người Phượng Nghi tức khắc trống một mảnh. Tử Hằng cũng đi theo ngồi qua.

Ta nhìn nhìn bên trái. Bên kia ta một người cũng không biết.

Quên đi, ta vẫn là ngồi bên phải vậy.

Ta ngồi chỗ bên cạnh Tử Hằng.

Tam Lục và Tam Thất đều nhìn sang bên này, Lý thư sinh kia cũng nhìn hướng bên này. Ta đang nói hắn sao lại không gọi không gào chứ, lúc này cách gần, trong miệng của hắn cũng bị nhét gì đó. Hai trang đinh đè ép hắn quỳ lên đệm gấm hồng bên cạnh Tam Lục. Hắn rất không muốn, đầu gối kiên cường muốn thẳng dậy. Nhưng hai trang đinh đè một mình hắn chung quy không thể đè không được a, hắn có lại không tình nguyện vẫn là bị ép quỳ xuống.

Chuyện này Tam Lục làm… cũng thật không tốt chút nào.

Ta có chút không được tự nhiên xoay xoay hai bên trên ghế, Hôi Đại Mao cúi tai qua đây, nói với ta và Tử Hằng: “Ngao đại ca. Sư phó, thư sinh kia ngày hôm qua bị chộp tới, lúc đầu không có trói. Hắn buổi tối còn muốn chạy đấy, còn thực sự để hắn trốn thoát ra ngoài, bất quá chưa chạy được bao xa lại bị bắt trở lại, sau đó mới bị trói lên a. Ôi, ta nói Tam Lục sư thúc chuyện này làm… nhưng không tốt chút nào.”

Đại Mao à! Ngươi thật không hổ là đồ đệ ta dạy dỗ ra, cái nhìn cũng giống như ta sư phó ngươi, ta cũng cảm thấy chuyện này làm thực sự không ổn. Tam Lục ngươi trừ trói người cũng không có biện pháp khác sao? Trước thi cái mê hồn chú gì gì đó. Làm cho hắn cam tâm tình nguyện tự mình bái thiên địa. Chuyện sau này thì, dù sao sống qua ngày. Thời gian dài phỏng chừng thư sinh cũng là nhận mệnh, chung quy vẫn thể diện vẻ vang hơn nhiều so với bái đường cùng một cái tân lang bó thành bánh chưng đi?

Con dế mèn kia nói một chuỗi câu may mắn: “… Ngày tốt cảnh đẹp, duyên trời tác hợp, tình chắc hơn vàng, ngọc thành nhân duyên! Nhất bái thiên địa, ba kiếp đều có duyên! Quỳ!”

Hai người trên đệm đều quỳ xong, dế mèn lại hô tiếp: “Dập đầu một cái —”

Tam Lục dịu dàng bái xuống, hai trang đinh kia cũng ấn Lý thư sinh dập đầu. Lý thư sinh rất bướng bỉnh, không muốn cúi đầu. Ta ở bên cạnh nhìn sức hung hãn của hai trang đinh ấy cũng cảm thấy đau thay Lý thư sinh.

Ôi, Lý thư sinh cũng có ngốc đâu, tránh voi chẳng xấu mặt nào, ngươi cứ bái thì làm sao? Đỡ phải chịu tội này.

Xương cổ đừng bị gẫy luôn a… Phượng Nghi lại thấp giọng cười hì một tiếng.

Chim này ấy à… Cho dù lỗ tai có trì độn, cũng có thể nghe ra ý châm chọc của hắn, bất quá Tam Lục đương nhiên biết hắn không dễ chọc, chính mình hiện tại lại là tân nương tử, khó mà nói cái gì, Tam Thất thì… nàng đương nhiên càng không nói cái gì. Nhưng tiếng trống nhạc lúc này cũng ngừng, tiếng cười lạnh này của hắn ta phỏng chừng mọi người trong sảnh đều nghe thấy được.

Dập đầu ba lần, bái lần hai.

“Nhị bái nhật nguyệt, vạn vật luôn luôn lưu tình ý — “

Mạc Thư tiểu tử kia bị cứng rắn ấn một bên xem lễ, tiểu hài tử đáng thương. Ánh mắt trừng tựa như chuông đồng, mắt thấy con ngươi cũng sắp rơi ra. Có một từ nói như thế nào nhỉ? Đúng, khóe mắt muốn nứt ra… Ừ, thực dữ tợn, thực không có mỹ cảm… Ánh mắt của hắn bỗng nhiên chống lại ánh mắt của ta, đầu tiên là sửng sốt. Sau đó lộ ra vẻ mặt lo lắng cầu khẩn, thân thể không ngừng giãy giụa, trong cổ họng phát ra thanh âm gào khóc mơ hồ không rõ.

Ta hiểu rõ ý tứ của hắn, cái này cũng không cần lòng có linh thông gì.

Hắn là khẩn cầu ta giúp đỡ ngăn cản hôn lễ này.

Việc này… mặc dù có câu nói làm theo công lý chứ không bao che giúp đỡ người thân.

Thế nhưng ta cũng không thể làm như vậy. Giao tình Tam Lục với ta, việc này… Khụ, ta sao có thể phá hỏng chuyện tốt của nàng chứ.

Bái thứ hai cũng xong rồi, bái thứ ba.

“Phu thê đối bái — “

Tam Lục chuyển một hướng, Lý thư sinh cũng bị ép chuyển hướng sang Tam Lục.

Tân lang tân nương đối diện nhau quỳ xuống, một tân nương vui mừng mang không nói ý xấu hổ. Một cái bánh chưng… Quên đi, không nói cũng thế.

“Dập đầu một cái! Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Bạch đầu giai lão. Cùng hội cùng thuyền!”

Lý thư sinh giãy dụa càng kịch liệt, cảnh ấy ta cũng, ta cũng quay đầu không đành lòng xem.

“Dập đầu hai cái! Phu thê ân ái, nâng khay ngang mày (1). Sớm sinh quý tử, tương kính như tân (2)!”

Ta nhìn nhìn Tử Hằng, Tử Hằng nhìn nhìn ta.

Lúc này ta cũng không có nhìn kỹ biểu tình của Tử Hằng.

Sắc mặt của hắn nặng nề, tựa hồ… tựa hồ như có tâm sự gì vô cùng ưu phiền.

“Tử Hằng, ngươi làm sao vậy? Có phải có cái gì hay không…”

Hắn nhìn ta, dường như muốn nói lại thôi. Lại quay đầu nhìn Lý bánh chưng.

“Dập đầu ba cái — “

Tử Hằng bỗng nhiên đứng lên, thanh âm trong trẻo nói: “Chậm đã!”

Ta sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn hắn.

Đại sảnh đầu tiên là tĩnh lặng, sau đó ồ lên. Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Tử Hằng.

Tam Lục giật mình, tay Tam Thất đỡ nàng, chính mình đi nửa bước hướng bên này: “Ngao công tử, hôm nay là ngày vui của sư muội ta, Ngao công tử đến đây xem lễ, vốn là chúng ta cầu còn không được. Bây giờ chính là giờ lành. Ngao công tử có chuyện cũng xin đợi sau khi bái xong đường rồi hãy nói, để tránh lỡ canh giờ.”

Tử Hằng sao có thể làm chuyện chen vào một cái gậy như thế chứ? Chẳng lẽ hắn đồng cảm với tình cảnh của Lý thư sinh, không ưa hành vi cưỡng hôn của Tam Lục các nàng? Thế nhưng, vừa rồi cũng nghe nói, đây là nhân duyên kiếp trước, kiếp này đoàn tụ… Cái này, Tam Lục cũng không xem như cưỡng đoạt đi?

“Tử Hằng…”

Tử Hằng khoát tay, ý bảo ta đừng lên tiếng: “Ta nghe nói vị tân lang quan này, chính là người yêu kiếp trước của tân nương tử sao?”

Tam Lục ngẩng đầu dưới hồng sa. Thanh âm trong trẻo: “Đúng là như thế. Kiếp trước chúng ta hữu duyên hữu tình lại vô phận gần nhau. Kiếp này ta cuối cùng cũng tìm được hắn, đương nhiên là muốn trường tương tư thủ (3) với hắn. Ngao công tử đối với việc này. Lại có chỉ giáo gì?”

Thanh âm lười biếng của Phượng Nghi: “Tử Hằng, ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác. Thường nói, thà phá mười ngôi miếu, không phá một cửa hôn. Ngươi không sợ có ác báo sao?”

“Ta sợ hôn này muốn kết thành, có ác báo thì chính là người khác. Chưa nói một bên là yêu một bên là người, phân tình này vốn cũng không dung cho hậu thế. Tam Lục cô nương, thành thân luôn phải lưỡng tình tương duyệt, trói buộc không thành vợ chồng, dưa hái xanh không ngọt.”

Tam Lục không thoái nhượng chút nào: “Ngày tháng dài lâu hắn tự nhiên có thể sáng tỏ tâm ý ta, ta cũng có thể tìm canh luân hồi cho hắn uống, để cho hắn nhớ lại tình kiếp trước. Ngao công tử, ta kính ngươi là khách, thỉnh ngươi xem lễ một bên, đừng nhiều lời nữa!”

Ta cuối cùng cảm thấy chuyện này có điểm kỳ hoặc, cảnh trước mắt thực sự xấu hổ kỳ lạ, ta đứng lên, kéo kéo tay áo Tử Hằng: “Tử Hằng, chúng ta xem lễ một bên đi, chuyện… chuyện này…” Một bên là tỷ muội tốt của ta, một bên là bằng hữu tốt của ta, bảo ta làm sao bây giờ đây? Với Lý thư sinh, khụ, giao tình giữa hắn và ta thật sự không quan trọng gì.

Ta muốn nói Tử Hằng ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác, chỉ là khó mà nói trắng ra như thế. Hôi Đại Mao cũng lại đây phân ưu thay ta: “Ngao đại ca, đến đến, chúng ta ngồi trước, để cho bái xong đường liền mở tiệc, chúng ta lâu như vậy không thấy mặt, ta nên mời ngươi mấy chén rượu!”

Chú thích

(1) chỉ vợ chồng tôn trọng nhau (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày) ↑

(2) tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau như khách ↑

(5) trường tương tư thủ: gắn bó, bảo vệ cho nhau lâu dài ↑