Truyền Kì Nước Mắt Máu

Quyển 2 - Chương 1: Lần đầu hai nhỏ vô tư(*) quen biết




(*)hai đứa con trai và con gái thuở nhỏ chơi với nhau hồn nhiên.

--- ------ ---

Trời thu mát mẻ như nước, đêm đen như mực.

Ồn ào náo động của thành thị ban ngày đã lui xuống nhường chỗ cho trầm tĩnh. Mọi người đều tự trở về nhà, sau khi mệt mỏi khắp người tan dần, nhất nhất lâm vào trong hương vị ngọt ngào của giấc ngủ. Nhìn đèn sáng càng ngày càng ít, phạm vi bóng tối càng ngày càng nhiều, mới biết, đêm đã khuya, ngày qua ngày, vòng đi vòng lại, ngày vĩnh viễn nhàm chán như vậy, lại không thể thú vị, bởi vì chúng ta không thể lựa chọn, cho tới bây giờ ông trời chỉ đồng ý cho ta đồ đạc, mà chưa bao giờ cho ta cô lực thay đổi. Có lẽ là trời không muốn, có lẽ là nó.... ...

Trong thành thị, nhà cao tầng san sát, đầy đủ nói cho chúng ta biết nó là đô thị lớn của quốc tế. Chỗ yên tĩnh, nơi thì ồn ào náo động. Tình ảnh ấy ngày qua ngày trình diễn...

Trong con phố phồn hoa nhất, âm nhạc ầm ĩ, náo động ngự trị. Hàng loạt hộp đêm, quán bar, karaoke mở ở đó. Bên trong tràn ngập giọng gầm rú khàn khàn, thân hình điên cuồng lắc lư, nơi nơi tràn ngập bia, rượu đỏ, rượu tây chung một chỗ với loại rượu hỗn tạp, tanh tưởi. Nơi đây đã biểu hiện rõ ràng về thành thị phồn hoa, cũng biểu hiện âm thanh dưới đáy lòng người, biểu hiện bộ mặt thật chất của người đời vô cùng nhuần nhuyễn.

Trong quán bar “Tâm Tình”, cả trai lẫn gái đều điên cuồng lắc lư thân thể mình theo từng giai điệu, say mê trong cuộc sống vàng son. Ở chỗ ngồi trong góc tường, một cái cô gái lẳng lặng ngồi, lông mi dài nhỏ, mắt xếch, mũi không cao lắm, cái miệng khéo léo, mặt trái xoan tiêu chuẩn. Không phải mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, nhưng lại có sức hấp dẫn không giống người thường. Cô không giống người mọi người. Chỉ thấy tay cô cầm một ly rượu, không uống, chỉ là đầu ngón tay tinh tế thưởng thức. Nhìn nhóm người đang hưởng thụ, khóe miệng hơi hơi cong lên, không giống tươi cười, mà tựa như khinh miệt, lại như khó hiểu. Ánh mắt di động theo ánh đèn, chuyển tới một góc khác, thì ánh mắt cô chặt chẽ khóa ở đó. Chỉ thấy gần ngọn đèn, một người ngoại quốc tà tà tựa vào tường, ánh mắt ung dung lười biếng không biết khi nào thì đã lưu ý đến cô, bình tĩnh nhìn, tuy rằng cách nhiều người như vậy, nhưng vẫn dễ dàng cảm giác được ánh mắt cực nóng kia của hắn.

Ở xa nên không thấy rõ mặt mày người đàn ông nọ, chỉ cảm thấy hắn giống như cây tre độc lập khác người, lại giống cao thủ lưu luyến bụi hoa (play boy), hoàn toàn không nhìn thấu. Trong chốc lát, đã thấy người đàn ông kia lướt qua tầng tầng lớp người, đi về phía cô. Dọc theo đường đi còn vẫn duy trì phong độ mỉm cười, liên tiếp gật đầu với phái nữ đang lấy lòng xung quanh.

Đến gần mới thấy rõ, không ngờ hắn lại có mái tóc dài màu bạc, không người Châu Âu nào ngoài hắn có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, không giống như qua dao kéo, nhưng cái mũi này, đôi môi kia, gò má ấy, hòa quyện một chỗ thật tự nhiên. Quyến rũ tự nhiên như thế có lẽ hai chữ ‘quyến rũ’ không đủ để tả, thật sự không đủ để hình dung hắn. Xuất sắc nhất quả thực là đôi mắt hắn, con ngươi màu tím phảng phất nhìn thấu tất cả biến hóa trong cuộc sống, lại giống như say rượu hồng trần, tràn ngập hứng thú, dù nhìn thật sâu nhưng không thấy đáy, lẳng lơ mà hấp dẫn. Đàn ông như vậy, chỉ sợ khiến tất cả phụ nữ trong thiên hạ lạc đường.

“Bồi tôi uống một chén.” Chỉ thấy người đàn ông kia đã đến trước mặt, giơ ly rượu lên, nói với cô gái bằng tiếng Trung tiêu chuẩn. Không thương lượng, không khẩn cầu, chỉ thản nhiên mở miệng, như biết trước cô gái sẽ bồi theo. Cô gái mỉm cười nhìn hắn, chậm rãi giơ ly lên, nghĩ đến cùng là người lưu lạc nơi xa, gặp lại chưa chắc đã nhận ra.

Nhìn cô gái uống rượu, người đàn ông ngoại quốc mở miệng “Cô tên gì?”. Giọng nói rất nhẹ, nhưng ngay cả âm nhạc ồn ào cũng không thể lấn át. Cô gái nhìn ly rượu trong tay, chậm rãi đáp “Lạc Trần Quân, còn anh?” Cô gái tên Trần Quân này dường như không phòng bị, tuổi trẻ không có một chút tâm cơ.

Người đàn ông cười cười đáp “Lam Dã Metheus. Lạc Trần Quân, tên rất đẹp, tôi thích. Tôi gọi em là Trần nhé.” Cũng không đợi chủ nhân đồng ý hay từ chối, tự tiện quyết định. Lạc Trần Quân nhìn Lam Dã Metheus còn chưa mở miệng, thì một cánh tay đầy mỡ của thân thể ngăm đen kéo tay cô, xoay đầu lại thì thấy một người trung niên mặt mũi bóng loáng, mập mạp như thùng phi, cầm một chai rượu, nấc một cái rồi nói với Lạc Trần Quân “Em gái nhỏ, đến uống rượu với anh nào.” Vẻ mặt Lạc Trần Quân chán ghét nhìn chăm chăm cái tay kia, đang chuẩn bị rút ra thì thấy Lam Dã Metheus nhanh chóng đưa tay ra, đè lên cái tay mập mạp của lão già nọ, cũng không thấy sử dụng cái gì đã chợt nghe tiếng khóc thét của lão mập, toàn thân đều ông ta bắt đầu run lên, bình rượu cũng rơi xuống, mà tay kia thì đang dùng sức muốn di chuyển tay Lam Dã Metheus.

“Làm người, trước phải học tôn trọng người khác, nếu không cũng đừng trách người khác không tôn trọng mày, hiểu không?” Lam Dã Metheus ôn ôn nhu nhu mở miệng, trên mặt vẫn giữ nụ cười như nãy. Nhưng tay lại càng thêm dùng lực.

Chỉ nghe thấy tiếng gào to kinh thiên động địa của lão mập, hẳn là cơn say cũng tỉnh hơn nửa. Tiếng kêu gián đoạn thỉnh thoảng xen lẫn lời nói xin lỗi Lam Dã Metheus :“Không dám, không dám, là tôi có mắt như mù, không thấy ngài, xin ngài giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ,xin lỗi, xin lỗi.” Ông ta cầu xin, hai thứ tiếng trung - anh lẫn lộn.

Lam Dã hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Trần Quân:“Trần, em thấy thế nào?” Trưng cầu ý kiến Lạc Trần Quân.

Lạc Trần Quân nhìn mắt Lam Dã Metheus, lại nhìn người xung quanh ngày một đông “Quên đi, cũng không phải chuyện to tát gì, chúng ta đi thôi, chỗ này thật khó chịu.”

“Được”. Chỉ thấy Lam Dã Metheus gật gật đầu, buông tay lão mập ra, nương theo ánh sáng thì thấy tay lão mập đã nổi lên màu tím xanh, dựa vào cảm giác, hẳn cánh tay không tốt lên được trong một sớm một chiều. Thừa dịp lão mập chưa gào la, Lam Dã Metheus đã lôi kéo Lạc Trần Quân rời khỏi quán bar ‘Tâm Tình’.

Đêm đã rất khuya, trên ngã tư đường sớm đã không có người đi đường. Há miệng to hít vào không khí mới mẻ, đảo qua khí cacbonic làm tâm tình khó chịu. Sau khi Lạc Trần Quân hít sâu vài lần, nhìn Lam Dã Metheus đứng bên cạnh cười cười nói “Tôi phải về rồi, thật vui khi biết anh, ngày khác có duyên sẽ gặp.” Vừa nói vừa giơ tay làm động tác bye bye, ai ngờ Lam Dã Metheus thuận thế kéo tay Lạc Trần Quân lại. Lạc Trần Quân nhíu nhíu mày, ngẩng đầu chống lại con mắt hắn, mà Lam Dã Metheus chỉ cười, lại không nói được câu nào, Lạc Trần Quân nghi hoặc mở miệng hỏi “Lam Dã Metheus, còn có chuyện gì sao? Ừm, tên thật dài, về sau tôi sẽ gọi anh là Lam Dã”.

“Vì sao gọi tôi là Lam Dã chứ, gọi tôi là Metheus.” Mặt Lam Dã Metheus nhăn nhúm, rốt cục mở miệng hỏi.

“Tôi đồng ý gọi được chưa, anh giữ chặt tôi làm gì? Anh còn muốn đùa giỡn sao?” Lạc Trần Quân nửa nghi hoặc, nửa khẳng định nói.

Chỉ thấy Lam Dã lắc lắc đầu lại gật gật đầu, hồi lâu mới mở miệng nói “Tôi muốn em theo tôi một chút.” Ngữ khí có một chút tư vị làm nũng.

Hì hì, tiếng cười tràn ra trong miệng Lạc Trần Quân. Cô cười nói:“Đây là biểu tình gì thế, nhìn rất buồn nôn.” Nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn sắc mặt Lam Dã lúng túng, mặt đỏ tai hồng, tâm tình Lạc Trần Quân không khỏi khoan khoái dễ chịu, vui sướng. Chỉ cảm thấy dường như đã quen Lam Dã từ rất lâu, rất quen thuộc, vì thế càng thêm không để ý hình tượng thoải mái cười ha ha. Lam Dã Metheus thẹn quá hóa giận, cuối cùng sắp bùng nổ thì Lạc Trần Quân ở bên cạnh nói:“Được rồi, tôi đi cùng anh”. Sau khi nghe lời nói nhẹ nhàng của Lạc Trần Quân, vẻ tức giận vừa rồi của Lam Dã Metheus trong chốc lát đã biến mất không bóng dáng, cao hứng kéo tay Lạc Trần Quân đi trên đường.

Ban đêm, phố im ắng, trừ bỏ một vài chiếc xe ngẫu nhiên lao qua thì không còn gì cả, giống như thế giới này đều chìm vào giấc ngủ, không một tiếng động. Lẳng lặng đi ở trên đường, hai người ai cũng không nói chuyện, cứ im lặng mà đi. Dường như không đành lòng đánh tan hài hòa trong im lặng này.

Cuối cùng vẫn là Lam Dã mở miệng trước “Trần, cùng đi xuống về tôi, nhé.” Lam Dã vừa nói vừa dừng bước, quay đầu, nhìn ánh mắt Lạc Trần Quân cẩn thận nói.

Nghe thế Lạc Trần Quân bình tĩnh nhìn Lam Dã Metheus, một lát sau mở miệng nói “Vì sao lại nói như vậy, Lam Dã”. Ngữ điệu giống như nghi hoặc, lại giống như khó hiểu, phảng phất còn mang một chút may mắn.

“Không biết.” Lam Dã Metheus vừa nói vừa lâm vào tự hỏi, chắc là suy nghĩ lí do. Mà mắt của hắn khi đang trầm tư phát ra một cỗ hào quang yêu diễm màu tím, chậm rãi lưu động quanh Lạc Trần Quân, giam cầm cô. Khiến cho sau khi Lam Dã Metheus thoát khỏi trầm tư, cúi đầu chỉ thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Lạc Trần Quân, và dòng khí màu tím lưu động quanh cô. Lam Dã Metheus cả kinh, hào quang màu tím trở về cơ thể hắn trong nháy mắt, mang theo tâm tình bất an không yên nhìn Lạc Trần Quân đang được giải thoát, mặt không đổi đối mặt với cô.

“Trần, em.......” Hồi lâu cũng không thấy Lam Dã Metheus giải thích. Miệng lưỡi lưu loát, phong lưu tiêu sái thường ngày của hắn đã không biết bay đến chốn nào. Mặt đối mặt, ấp úng hồi lâu, một câu cũng chưa nói, Lam Dã không khỏi âm thầm sốt ruột.

“Đó là gì vậy? Là pháp lực sao?” Không nghe thấy lời nói khó nghe, cũng không thấy bóng dáng chạy trối chết, chỉ nghe thấy giọng nói dạt dào hứng thú của thiên hạ trước mặt, Lam Dã Metheus nhìn gương mặt xinh đẹp mà đơn thuần này, trong lòng dần dần trào ra dòng nước ấm không tên, đong đầy ngực.

“Nếu tôi nói mình hút máu, em sợ không?” Lam Dã Metheus thật cẩn thận nhìn Lạc Trần Quân nhẹ nhàng nói, không nghe thấy Lạc Trần Quân trả lời, trán hắn dần đổ mồ hôi, trái tim không chịu thua kém đập như trống trận, hết sức vang dội trong ban đêm yên tĩnh. Lam Dã âm thầm trách cứ chính mình:“Vì sao hôm nay mình lại nói ra điều này? Là nguyên nhân gì nội tâm bình tĩnh hơn hai trăm năm nay gợn sóng?”. Không biết vì sao, chỉ là không muốn lừa cô.

“Là ma cà rồng hả? Vì sao tôi phải sợ? Thật không nghĩ tới trên đời này còn có nha, hôm nay tôi thật sự là may mắn, cư nhiên có thể đụng phải, ha ha, tôi muốn đi theo anh.” Vẻ mặt Lạc Trần Quân hưng phấn lôi kéo tay Lam Dã Metheus lớn tiếng nói, còn đâu hình tượng cao ngạo, thanh quý trong quán bar, hận không thể là bạch tuộc bò lên thân thể Lam Dã Metheus.

Lam Dã thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác như trút được gánh nặng. Đồng thời tự nhủ :“Sao lại có cảm giác này chứ, cho dù sợ bí mật bị tiết lộ, giết là được, làm sao có thể để ý suy nghĩ của cô ấy như vậy. Không nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra.” Lam Dã lắc lắc đầu, buông tha khả năng nghĩ thông suốt. Gấp rút thực hiện điều cô muốn.