Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 67: Tấn công trấn Văn Lang (15)




Vừa rồi, hình ảnh hiện lên lệnh bài là Bạch Minh, Hồ Hải thấy hắn đột nhập vào phủ, phóng ra ám khí ám sát Hồ Thiết Mộc và Hồ Diệp Li.

Cả người Hồ Hải run kịch liệt, móng tay bấu chặt nắm đấm đến độ rỉ máu xuống đất, da mặt hắn đỏ lên vì phần nộ.

“Tam gia... Tam gia, đã tìm thấy hung khí...” Một hạ nhân sợ hãi, hai tay dâng lên hung khí cho Hồ Hải.

Hồ Hải cầm lấy viên đạn trong tay, phẫn nộ ném xuống đất, nó lăn đến chỗ trưởng lão cung phụng Li Bân, lão ta vừa nhặt lên, quan sát một giây thì nói: “Là ám khí tam phẩm...”

“Tất cả các ngươi... Bọn vô dụng các ngươi để thích khách đột nhập mà không ai hay biết...” Hồ Hải chỉ vào toàn bộ thị vệ canh gác nơi này, quát: “Toàn bộ mang ra giết...”

“Tam gia, tha mạng...” Một thị vệ quỳ xuống khóc lóc, hắn cũng như những thị vệ kia, không biết thích khách làm sao vào được đây.

“Tam gia... Thuộc hạ còn mẹ già con thơ ở nhà...”

“Tam gia...”

Những thị vệ ở các khu khác không đành lòng, bèn lấy dũng khí ra khuyên can: “Tam gia, đối phương... Tu vi quá cao, bọn họ cũng không thể phát giác...”

Gia quyến Hồ gia thì đổ thêm dầu vào lửa: “Tu vi cao sao, rõ ràng là do các ngươi kém cỏi, vì thế gia chủ mới mất mạng...”

“Nuôi bọn vô dụng các ngươi làm gì nữa...”

“Cho chúng chết tử tế đã là khai ân rồi...”

Nghe gia quyến Hồ gia đổ thêm dầu vào lửa thế này, ánh mắt những thị vệ kia đỏ hoe, trong tâm sinh ra một loại phẫn nộ vô hình. Đây chính là kiếp sống dưới đáy của xã hội.

“Không nỡ giết sao, được...” Sát khí từ Hồ Hải bùng nổ, hắn ta một hơi chụp chết bảy, tám tên thị vệ canh gác nơi này, kẻ định chạy trốn bị xuyên thủng tim.

Giờ phút này, trong mắt đám thị vệ, Hồ Hải chẳng khác nào con quái vật khát máu khiến người ta sợ hãi, nào còn dáng vẻ của tam gia thường ngày.

Việc mất đi quý tử Hồ Tĩnh đã khiến Hồ Hải phẫn hận mấy ngày nay, lúc đó chính gia chủ Hồ Thiết Mộc làm dịu lửa giận của hắn, giờ không còn ai đè nén lửa giận nữa, hắn cứ thế mặc sức giết chóc.

Nhìn cảnh giết chóc ghê rợn thế này, đám gia quyến Hồ gia phải lui nhẹ hai bước, không dám lại gần nhưng ánh mắt nhìn không có nửa phần cảm thông, còn đám thị vệ thì không ai có gan xông lên ngăn cản nhưng trong tâm bọn họ có một loại cảm giác muốn li khai.

Hồ Hải mặc sức giết chóc, hai tay nhuộm đỏ máu, đầu tóc rối bù, khuôn mặt vừa phẫn nộ, vừa thất thần như già đi chục tuổi. Hắn bước tới, cả người đầy máu bước đến nơi Hồ Thiết Mộc ngã xuống, tất cả mọi người đều dạt qua hai bên, không ai dám lại gần.

Hồ Hải quỳ bụp xuống đất trước linh cữu của Hồ Thiết Mộc, đầu dập xuống đất, nước mắt lên láng chảy ra, miệng thở ra một hơi âm trầm: “Bạch Minh... Bạch gia các ngươi phải trả giá...”

Hai tay siết chặt nắm đấm, hắn đứng dậy, ánh nắng chiếu rọi khuôn mặt vô thần đã chảy sạch nước mắt. Khí lạnh bên ngoài cũng không thể so được với sự lạnh lẽo lúc này từ Hồ Hải.

“Tập hợp toàn bộ luyện đan sư tới luyện đan phòng cho ta...” Hồ Hải nói rất nhẹ nhàng, nhưng âm thanh khiến người ta cảm thấy sợ hãi, không dám làm trái: “Ta muốn bọn họ, từ giờ cho đến canh tý phải luyện chế được hai trăm viên Thăng Tinh đan.”

“Hai trăm viên, tam ca, cái này có hơi quá sức...”

“Tam thúc, giờ đến một viên cũng phải mất nửa canh giờ...”

“Đừng có cãi...” Hồ Hải bắn ánh mắt hung bạo của mình về phía gia quyến, khiến bọn họ ngậm miệng, nói: “Ta nói gì thì làm cái đó đi, bằng không kết cục sẽ như chúng...”

“Đám các ngươi...” Hồ Hải chỉ về phía các thị vệ phân khu khác, phất tay nói: “Lo hậu sự cho gia chủ đi. Ta muốn mang máu của Bạch gia tế lễ huynh ấy.”

Hồ Hải lê cái thân thể đầy mỏi mệt của mình ra khỏi đây, tuy trải qua cú sốc quá độ, tinh thần hao mòn nhưng ánh mắt kia càng thêm lạnh lẽo, đầy phẫn nộ. Hắn vừa ra khỏi đây liền gọi bồ câu đưa thư ra, viết lên đó vài dòng rồi thả nó bay đi. Người nhận sao, tất nhiên là người của Ngục Môn rồi.

Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, Thanh Liên đều thấy rõ cả, tuy chỉ là màu trắng đen nhưng đại ý rất rõ ràng. Cũng trong khoảnh khắc Hồ Hải tàn sát đám thị vệ, bong bóng nơi truyền thừa bỗng dâng lên vài nấc.

Thanh Liên nhìn vào bong bóng với con mắt thâm sâu, cô bé cũng không hề chú ý đến tà lực đang dao động một cách bất thường trong người mình, ánh mắt xuất hiện một cỗ ma tính mơ hồ.

Mấy ngày nay, sau khi đã luyện tập cách dùng linh khí cải thiện thị lực, thính lực, Thanh Liên đã lao vào suy diễn rất nhiều thứ, bao gồm thu nhập, tổng hợp thông tin của cuộc chiến ba nhà, suy diễn đối sách và cả vấn đề liên quan tới truyền thừa nữa. Tinh thần tiêu hao quá độ, sử dụng liên tục mà không có sự nghỉ ngơi đã làm áp chế với tà khí giảm đi.

Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện trong phòng, là Chí Nam.

“A, giờ mới đúng nơi nè.” Chí Nam vừa xuất hiện, vươn vai một cái đầy thoải mái, cậu không hề cảm thấy bồn chồn, lo lắng gì khi mình mới chấm dứt hai sinh mạng.

Thanh Liên nhìn qua chỗ Chí Nam, cô bé thấy một màu xám tro nhàn nhạt quấn quanh đó.

“A, Thanh Liên, muội dừng nghiên cứu rồi à.” Chí Nam thấy ánh mắt tròn xoe của Thanh Liên nhìn mình chăm chú, không hiểu sao có một loại cảm giác chột dạ khó nói. Cậu cười hỏi qua chuyện khác.

Khuôn mặt Thanh Liên không có cảm xúc gì nhiều, nói: “Ta đã bảo huynh đừng gây chuyện với Hồ gia mà, còn chưa phải lúc.”

“Ta không...” Chí Nam vừa định nói gì đó thì sực nhớ ra mấy ngày trước mình thả trận pháp theo dõi vào Hồ phủ, có lẽ Thanh Liên đã biết gì rồi. Chí Nam hơi gãi đầu, nói: “Xin lỗi, ta chỉ là nhất thời xúc động...”

Cái này là Chí Nam nói thật, bao nhiêu năm chèn ép khiến cậu đã sớm bất mãn với Hồ gia rồi, vào cái ngày tổ chức Bách Hội Luyện Khí, bị Hồ Thiết Mộc đả thương chỉ là giọt nước tràn li.

Lần đó nếu không phải Thanh Liên kịp thời điều hòa loạn khí, nương cậu kịp thời sơ cứu e rằng mạng của bản thân đã không còn. Mặc dù Chí Nam không tỏ vẻ thù hằng, muốn báo thù gì nhưng thực chất cậu đã sớm mọc rễ trong lòng rồi, vừa luyện ra vũ khí tam phẩm, máu nóng trong người làm cho bộc phát ra, phát tiết hết cảm xúc vào viên đạn.

Lúc này, không hiểu sao Chí Nam cúi đầu như một đứa trẻ đang nhận sai, chờ bị phạt vậy...

"May mắn là ta kịp biến đổi ảnh chiếu của huynh." Thanh Liên không hề trách móc gì cả, chỉ nói: “Huynh vừa tạo ra một biến số nữa đấy.” Tuy nhiên biến số này hoàn toàn có thể chấp nhận được, bởi sau cùng, mục đích của Thanh Liên cũng là phá đổ nước cờ đã lập của ba thế lực.

“Nói đến biến số, vừa rồi ta dùng nhầm phù truyền tống, đi đến nơi có rất nhiều gã áo đen, tu vi bọn họ đều là linh Sĩ hết, rất mạnh đó. Ta nghĩ rằng họ chính là binh lực của Ngục Môn.” Chí Nam thuật lại những gì mình thấy, tim cậu chợt đập thịch một cái khi nhớ lại hai đạo đao ý suýt nữa cắt đôi mình ra.

“Nơi đó nằm giữa võ quán của Bạch gia và cửa hàng của Bạch Phong Vân, hình như là một sòng bạc thì phải, rất gần với Bạch phủ” Chí Nam tổng hợp lại hình ảnh mà bản thân ghi nhớ trước khi truyền tống, nói.

Khuôn mặt Thanh Liên đầy vẻ suy tư, hỏi: “Trong nhẫn không gian của huynh còn bao nhiêu cây súng?”

Chí Nam kiểm tra nhẫn, nói: “Khoảng mười bảy cây.” Từ khi biết sẽ có một cuộc chiến nổ ra tại trấn Văn Lang này, Chí Nam đã luyện chế rất nhiều súng để phòng hờ.

“Phẩm cấp của súng phải giống như viên đạn, nếu yếu quá lực nổ sẽ làm nát đạn, cao quá sẽ rất nặng, còn đạn có phẩm cấp cao hơn có thể làm nát cả súng.” Chí Nam vừa nói vừa lấy ra khẩu súng mình vừa dùng, chỉ mới bắn ba viên thôi mà nòng của nó đã nức toạc ra rồi.

“Đạn tam phẩm có thể miểu sát được linh Sĩ lục tinh trở xuống, nhị phẩm cao đẳng, trung đẳng có thể giết linh Sĩ ngũ tinh.” Tuy nhiên những kẻ đã chết bởi súng của Chí Nam chỉ là đám luyện đan sư của Hồ gia, một tên Ngục Môn do hắn bất cẩn. Kết quả này cũng chỉ là tương đối thôi.

Chí Nam nhớ lại khoảnh khắc kia, khi cậu bắn về phía tên Ngục Môn to lớn ấy, hắn có thể dùng trường đao đỡ lấy viên đạn của mình rồi. Chỉ sợ rằng gặp phải những tên như thế, ưu thế của súng sẽ giảm đi vài phần.

Thanh Liên suy tư, ở đây chỉ có Phạm Ngọc Châu là linh Sĩ tam tinh, còn lại có một vài bệnh nhân là linh Đồ, phàm nhân quá nhiều. Thanh Liên chỉ sợ bọn họ còn không thể cầm nổi vũ khí nhất phẩm, huống chi là nhị phẩm.

Lúc Thanh Liên đang suy nghĩ thì Chí Nam lo lắng hỏi: “Tại sao muội hỏi thế, chẳng lẽ vì ta nên bọn chúng muốn khai chiến sớm sao?”

Thanh Liên gật đầu, nói: “Hồ Hải muốn động binh, có lẽ là đêm nay hoặc ngày mai.”

Vừa nghe Thanh Liên nói, khuôn mặt Chí Nam xụ xuống, cậu tự trách mình, lẩm bẩm: “Tại ta... Ta gây họa rồi.”

Bỗng nhiên một ý tưởng lóe lên đầu Chí Nam: “Vậy bây giờ ta đi ám sát Hồ Hải là được rồi, không phải sao?” Từ lâu, Hồ Hải được xưng tụng là bộ não của Hồ gia, hắn quán xuyến sổ sách, giao thiệp và điều hành trên dưới Hồ gia.

Vì thế nên những thị vệ bảo vệ cho Hồ Hải có tu vi còn cao hơn cả lũ thị vệ của gia chủ, tuy nhiên với khẩu súng này, Chí Nam hoàn toàn tin tưởng mình có thể giết được hắn ta.

Thanh Liên có chút ngoài ý muốn nhìn Chí Nam một cái, cách này quả thật là việc ít công to, chỉ cần Hồ Hải ngã xuống, Hồ gia sẽ từ từ bị hai gia tộc kia nuốt chửng. Thế nhưng...

“Cách này không được.” Lời vừa nói ra, không hiểu sao lại có một cảm giác đau đầu kỳ lạ, một loại cảm giác xung đột mơ hồ.

“Hở, tại sao lại không được? Ta thấy rất tốt mà.” Chí Nam hỏi, cậu cảm thấy với cách làm này, có thể nhẹ nhàng giải quyết toàn bộ mâu thuẫn, bố cục của ba nhà. Người được lợi là Trần gia, Bạch gia còn y quán cũng tránh thoát khỏi trận chiến thảm khốc, tại sao lại không được?

Nhìn Chí Nam chăm chú nhìn mình, nói: “Nếu có thể, huynh hãy nói chuyện này cho phu nhân biết đi.”

Chí Nam vừa định nói gì đó thì Thanh Liên ngả lưng vào tường, tay úp vào mặt, nói: “Đừng hỏi gì hết, ta hơi nhức đầu...”

“Ách, được rồi được rồi, muội nghỉ ngơi đi.” Chí Nam vội vàng lui ra để Thanh Liên nghỉ ngơi, cậu ra khỏi phòng, đi tìm nương mình.

Thanh Liên ở một mình trong phòng, nghĩ về bản thân vừa rồi. Trước đến giờ, lần duy nhất Thanh Liên chần chừ đưa ra quyết định là khi chuyển toàn bộ tà khí trên người Chí Nam qua mình. Ngoài lần đó ra, chưa một lần Thanh Liên cảm thấy nao núng, chần chừ cho đến lúc này, cảm giác vừa rồi có hai luồng xung đột, một tiếp tục kế hoạch, một muốn làm theo kế hoạch của Chí Nam.

Cho dù là thông minh như Thanh Liên, cũng không thể lường trước được tương lai, rằng đây là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời Thanh Liên.

Bầu trời tối đêm, toàn bộ trấn Văn Lang bây giờ chỉ là sự tĩnh lặng, yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng ếch ộp ộp kêu vang.

Gió đêm xuân lạnh lẽo lướt qua mặt đường, sương đêm phủ mờ lên không trung. Về đêm, nơi này chẳng khác gì một thị trấn bỏ hoang nếu không phải còn nhìn thấy những ánh lửa đèn dầu lập lờ trong vài căn hộ.

Đêm nay, trăng sáng một cách lạ thường, ánh trăng chiếu qua từng ngóc ngách hiu quạnh của trấn Văn Lang, cũng chiếu lên những bóng đen lén lút phi băng băng trên mái nhà, xuất hiện tại Hồ phủ.

Hồ Hải khoanh tay đứng trong khuôn viên của mình, gió đêm xào xào xạc xạc lướt trên mặt cỏ, kéo lên âm thanh ma mị. Lúc này hắn ta không mặc y phục bình thường mà là hắc thiết giáp của một chiến linh sư thường thấy.

“Tại sao ngài muốn ra tay sớm hơn nữa?” Già La xuất hiện một mình trong bóng tối, âm thanh khàn khàn truyền vào tai Hồ Hải.