Truyền Kỳ Ẩn Đế 1: Bóng Đêm Của Bình Minh

Chương 72: Tấn công trấn Văn Lang (20)




Bầu trời đêm âm u, mây đen kéo đến che phủ tinh quang, đến ánh trăng cũng không lọt qua được, tạo nên một mảng trời yên tĩnh lạ thường.

Khác với không trung, bên dưới phía đông trấn Văn Lang là sự hỗn loạn diễn ra khắp nơi. Bầy Dạ Khuyển Nanh Giao từ đâu xuất hiện, đánh thức toàn bộ người dân trong cơn say.

Những gã ăn mày nằm ngủ ven đường, những tên say rượu đi lại trong trấn, những căn lều cỏ nhỏ bé đã làm mồi cho đám Dạ Khuyển Nanh Giao trước tiên. Tới lúc những thợ săn tỉnh dậy phản ứng thì nơi này đã bị hơn hai trăm con Dạ Khuyển Nanh Giao xâm nhập, gần trăm người dân bị nó cắn chết.

“Các huynh đệ, cứu ta...” Một thợ săn cầm rìu, mới đánh giết vài con đã bị chúng cắn vào hai chân, lôi đi. Hắn hoảng hốt, sợ hãi kêu la.

Những mũi tên được bắn ra ghim vào hai con Dạ Khuyển đang gặm, kéo chân tên thợ săn kia. Một thợ săn có ý định nhảy lên cứu thì...

Những con khác bất ngờ nhảy vào từ trong bóng tối, quấy nhiễu chia tách toàn bộ đám thợ săn ra với nhau.

Gừ... ừ... ừ...

Hú... ú... ú...

Gà... à...

Những thợ săn thường ngày đều đi thành nhóm, phối hợp với nhau hòng tăng tỉ lệ săn yêu thú thành công, trong bọn họ cũng có vài kẻ đã gặp qua Dạ Khuyển Nanh Giao, cũng có kinh nghiệm đối chiến.

Tuy nhiên dù là điều kiện ban ngày, trong lúc cơ thể khỏe mạnh gặp đám chó này còn phải đi đường vòng, huống hồ là chúng tập kích trong đêm, lúc cơ thể đã rệu rã sau một ngày vận động.

Các thợ săn đã quen với hoạt động ban ngày, ban đêm thế này bọn họ bị hạn chế rất nhiều, lại còn bị bất ngờ tập kích nữa. Những nhóm thợ săn từng đoàn từng đoàn bị chúng chia cắt, xâu xé từng người một.

Tiếng tru vang cả một khu vực phía đông, bao nhiêu nhân mạng, bao nhiêu nhà cỏ bị giẫm nát dưới chân đàn Dạ Khuyển Nanh Giao.

“A...” Gã thợ săn khác bị bốn, năm con Dạ Khuyển cắn xé, muốn trực tiếp ăn sống.

Khắp nơi đều là hỗn loạn, đám chó này không hề bỏ qua bất cứ ai cả, già trẻ, phụ nữ, kể cả thợ săn đều nằm gọn trong miệng chúng.

Máu của người và chó đỏ tươi trên mặt đất, chảy dài tựa như sông, mùi máu như kích thích cuồng bạo bên trong đám Dạ Khuyển, chúng càng giết càng hăng hơn.

“Đừng... Đừng lại đây...” Một phụ nhân bị ba con Dạ Khuyển dồn đến chân tường, trong tay nàng là một đứa bé sơ sinh. Dưới màn đêm, ánh mắt vàng hoe của đám chó như khoét ra sự sợ hãi sâu trong tim của phụ nhân.

Nàng vừa nhìn ba con chó trước mặt vừa khóc, trượng phu vì bảo vệ nàng chết dưới răng nanh của chúng, giờ thì đến lượt hai người. Trẻ con trời sinh mẫn cảm với nguy hiểm, khóc rống lên.

“Oe... Oe...” Tiếng khóc như chọc điên chúng, cả ba con cùng xông lên, phụ nhân sợ hãi, xụi lơ đến mức cơ thể không di chuyển được, chỉ biết bất lực nhắm tịt mắt.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn xuất hiện bên tai, không như bản thân dự đoán, nàng vẫn chưa bị làm sao cả. Ánh mắt từ từ hé ra một góc, trước mặt nàng cả ba con chó đã bị nát bấy, xung quanh còn có mùi khen khét.

Nàng run rẩy lê thân thể ra ngoài, tuy trời tối đêm nhưng vẫn nhìn rõ có rất nhiều người xuất hiện, phóng ra những công kích nguyên tố đánh về phía đám Dạ Khuyển.

“Linh sư, là linh sư của Trần gia...” Một thợ săn mừng rỡ, không nhịn được la lên.

“Trần gia tới cứu chúng ta rồi...”

“Các đại nhân, ở đây còn người...”

“...”

Những thợ săn, những người còn sống sót kia vui mừng ra mặt, như trong tuyệt vọng nắm được sợi dây cứu mạng. Những thợ săn tinh nhuệ đều đã chết dưới vuốt sắc của chúng, tưởng chừng như những người còn lại đều sẽ bị ăn thịt thì linh sư Trần gia đã xuất hiện.

Lực lượng của linh sư hoàn toàn vượt xa thế giới phàm nhân, chỉ có linh sư mới có thể đánh với đám chó này.

Hỏa cầu, lôi điện, phong nhận... Bao nhiêu công kích nguyên tố bắn ra khiến đám chó phải lui lại.

“Tại sao đám Dạ Khuyển Nanh Giao này lại có thể xâm nhập vào khu vực dân cư được chứ?” Một linh sư chỉ huy đứng trên chỏm đá cao, chỉ đạo những linh sư khác đánh lui đám chó khát máu.

Hắn không hề tỏ ra vui mừng vì những người còn sống đang hò reo, trái lại càng dâng lên sự cẩn trọng. Phàm là linh sư hoặc thợ săn có hiểu biết sẽ biết được sự lợi hại của đám chó này, là Đồng Tâm.

Thể chất Đồng Tâm của Dạ Khuyển Nanh Giao, mỗi con trong loài đi chung với nhau có thể chia sẻ sát thương khỏi những công kích nguyên tố, linh lực... Chỉ có thể cầm cự, không cho chúng xâm nhập vào trấn sâu hơn, không thể đánh giết như những loài khác.

Khi thuộc hạ cấp báo, hắn đã lập cho người báo tin cho gia chủ Trần Hạo về việc đàn Dạ Khuyển Nanh Giao tập kích, còn nhanh chóng huy động linh sư chạy đến quan sát tình hình nữa.

Lúc đến nơi, hắn không ngờ lại bắt gặp khung cảnh khủng khiếp thế này, toàn bộ khu vực này đều bị phá hủy, xác người lẫn chó vươn vãi khắp nơi, máu tươi nhiễm đỏ đường, thịt thối bốc lên không khí.

Hắn đã từng đụng độ Dạ Khuyển Nanh Giao rất nhiều, nhưng chưa lần nào thấy đàn chó này lại đông đảo đến thế, cũng chưa từng thấy chúng tấn công vào khu vực dân cư.

“Nhanh lên, hộ tống những ai còn sống rút lui.” Hắn chỉ huy những linh sư khác tấn công liên tục hòng ngăn chặn bước tiến của đám chó, đồng thời chặn hậu để những phàm dân rút lui khỏi đây.

Trước khi làm rõ tình hình, lí do vì sao đám chó này lại hoạt động bất thường thế này, trước khi gia chủ tới thì những linh sư này chỉ được phép phóng công kích cầm chừng.

“Chỉ hi vọng trong chúng không có con biến dị.” Vì sở hữu thể chất Đồng Tâm mạnh mẽ, nên gần như Dạ Khuyển Nanh Giao chỉ có sức mạnh thể chất, không thể cảm ứng với nguyên tố chi lực, dù cho tu vi tăng lên bao nhiêu.

Tuy nhiên luôn có một thứ gọi là biến dị, giống Dạ Khuyển Nanh Giao biến dị xuất hiện cũng không ít, chúng có thể cảm nhận và điều động được sức mạnh nguyên tố. Vừa có Đồng Tâm, lại vừa có công kích nguyên tố, giống biến dị là những cá thể nguy hiểm nhất mà không ai muốn chạm trán.

“Thủ lĩnh, còn có tới bảy, tám người bị kẹt lại trong căn nhà kia, có nên cứu họ không?” Một thuộc hạ vội vàng hỏi.

Tên thủ lĩnh nhìn đám Dạ Khuyển Nanh Giao dày đặc như thủy triều, đang bao quanh cả căn nhà kia thì nắm chặt nắm đấm, khó khăn nói: “Bỏ họ lại đi.”

Đột nhiên khí huyết trong cơ thể hắn dâng cao, kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm cho biết hắn đang bị thứ nguy hiểm nào đó nhìn chằm, cả lông tơ đều dựng hết cả lên.

Tên thủ lĩnh nhìn xuyên qua đàn chó, nhìn đến con đang đứng trên mái nhà kia. Nó đứng với khí thế ngạo nghễ, được những con khác xung quanh bảo vệ.

“Con đầu đàn.” Sắc mặt tên thủ lĩnh âm trầm, lạnh đi, cơ thể bất giác lui lại. Dạ Khuyển Nanh Giao bình thường đi theo bầy, không có con đầu đàn thì khá vô hại.

Nhưng có con đầu đàn thì khác, nó có trí tuệ vượt bậc chẳng khác nào nhân loại, có thể điều động cả đàn đi đánh giết khắp nơi, tổ chức chiếm địa bàn, săn mồi... Một đàn Dạ Khuyển có Đồng Tâm, lại có con đầu đàn chỉ huy chiến lược, sợ rằng ngay cả linh Sĩ thập tinh, thậm chí là Tướng lĩnh cũng phải tránh đi.

Từng ánh mắt khát máu tàn nhẫn, phát quang trong đêm tối nhìn về phía tên thủ lĩnh làm hắn kinh hãi, lạnh đến sống lưng, trực giác mách bảo hắn đang gặp nguy hiểm, là cực độ nguy hiểm.

Tử quang lóe lên, mạn phải tên thủ lĩnh, một lôi cầu khổng lồ đã tiếp cận rất gần với bản thân hắn. Không kịp né tránh rồi...

Đùng... Tiếng nổ kinh thiên động địa.

Lôi quang làm tất cả lóa mắt trong khoảnh khắc, lúc tan đi thì toàn bộ xung quanh chỉ còn đống đổ nát, một cái hố lớn xuất hiện giữa đường cùng với những xác thịt rải rác.

Hú... ú...

Con đầu đàn tru lên một tiếng, những con khác đồng thanh cất tiếng, không còn kẻ cản đường, chúng tiếp tục tiến sâu hơn vào trong lòng trấn Văn Lang, hướng về phía phát ra yêu hạch nồng đậm kia.

Chúng gieo rắc từng tiếng hét kinh hoàng, tiếng tuyệt vọng trên đường. Mùi máu tươi bốc lên không trung, mùi xác thịt để lại nơi chúng đi qua.

Hú... ú...

Tại y quán Từ Tâm, xung quanh là đống đổ nát, ánh lửa tro tàn phập phùng. Phạm Ngọc Châu ngồi trên đất, thẫn thờ nhìn đống đổ nát, nhìn những bệnh nhân đã mất.

Tuy là người xa lạ nhưng chung sống, sinh hoạt cùng nhau lâu đến thế đã nảy sinh những tình cảm thân thương với họ, bà đã coi họ như một phần của y quán, là thân nhân của mình.

Hai hàng lệ chực rơi ra bị bà đem nuốt lại, một cảm giác chua xót khó nói nên lời, thương hải tang điền quấn quanh. Bà quỳ hai chân, dập đầu lạy ba cái, vừa là cảm tạ vừa là đưa tiễn.

“Nương...” Những đứa trẻ lúc này mới dám ló mặt ra, nhìn cảnh tượng này, chúng ngây thơ bất giác khóc lên.

“Nương...” Chí Nam đặt tay lên vai bà an ủi, tâm trạng của cậu cũng không dễ chịu gì. Những phụ nhân, đại thúc sống ở đây lâu đến mức Chí Nam cũng đã coi họ trở thành một phần trong gia đình.

Tuy cảm xúc không mãnh liệt như Phạm Ngọc Châu nhưng Chí Nam có thể thấu hiểu cảm giác ấy. Cảm giác có người tốt với mình, có người thân thuộc với mình lại bất giác ra đi... thật khó chịu.

Chí Nam chợt nhớ tới hình bóng mạnh mẽ cương trực trên ngọn núi thứ năm ở Quang Huy tông, khi chứng kiến người ấy chết, hình như cả cậu và Thanh Liên cũng đã như thế này nhỉ.

“Nương à... Đừng buồn nữa...” Bàn tay nhỏ bé của Kim Bảo vỗ vỗ lên người, an ủi.

Những đứa trẻ khác cũng chạy đến ôm lấy bà. Nhìn những ánh mắt thơ dại hồn nhiên kia, tang thương như dịu đi, bà lấy tay quẹt nước mắt, cười xuề xòa nói: “Ta không sao.”

Phạm Ngọc Châu nhìn quang cảnh đổ nát xung quanh, những vụn gỗ, mảnh đá, từng cái ghế, cái bàn... ngay cả biển hiệu Từ Tâm cũng tan nát. Ánh mắt bà mang theo thổn thức khi nhìn đến nơi mình sinh sống, trong khoảnh khắc tất cả đều sụp đổ, hủy diệt.

“Nương à... Mặt đất.” Một đứa trẻ cảm nhận gì đó phía dưới, nói.

Cả bà cùng Chí Nam nhìn xuống đất, thấy những viên sỏi vụn nhảy múa, đất bằng rung lắc.

Hú... ú... ú...

Hú... ú...

Tiếng tru phát ra trong đêm tối, ám ảnh kéo dài vang vẳng khoảng không.

“A... Chạy đi chạy đi...”

Rất nhiều người dân xuất hiện trên đường lớn, dù mạc áo ngủ không chỉnh tề nhưng họ không để ý mà chạy rầm rộ khỏi thứ gì đó.

“Mọi người, chạy mau lên...”

“Thú triều...”

“Là thú triều...”

Những bước chân giẫm đạp lên nhau tạo thành những cơn rung chấn. Phạm Ngọc Châu phóng tầm mắt mình ra xa, thấy những bóng đen đuổi theo phía sau dòng người, vô cùng đông đảo.

Những người chạy chậm phía sau đã bị nó cắn chết, liên tục trở thành con mồi.

“Là Dạ Khuyển Nanh Giao... Số lượng thật khủng khiếp” Khuôn mặt bà biến sắc, bà chưa từng thấy đàn chó này đông đảo đến vậy, thật sự là thú triều. Bà quay sang đôn thúc lũ trẻ: “Nhanh, chạy đi...”

Mặc dù bà rất muốn ở lại liệm xác cho bọn họ, nhưng lúc này tính mạng của những đứa trẻ, của Chí Nam, của bà còn quan trọng hơn.

Phạm Ngọc Châu ôm năm, sáu đứa trẻ lên chạy, Chí Nam theo sau ẵm theo Kim Bảo, vắt chân lên chạy.

Hú... ú... ú...

Đàn chó đông đảo, khát máu. Chúng giết những gì trước mắt, chúng giẫm đạp lên tất cả mà đuổi theo đoàn người. Những con nhanh nhẹn chạy trên nóc nhà phóng xuống, những con trong hẻm tối bay ra...

Khắp nơi đều là Dạ Khuyển Nanh Giao, như thủy triều vô tận ập đến, muốn bao phủ, quét trôi cả trấn Văn Lang. Khắp nơi là một mảng hỗn loạn, là hủy diệt, là máu tanh, là tuyệt vọng.

Tại không gian kín, nơi mà Thanh Liên đã truyền tống Già La và An Phi vào, xung quanh đâu đâu cũng là bóng tối.

Già La và An Phi sử dụng thần thức, quét được thân nhiệt của Thanh Liên.

“Tên nhãi, giả thần giả quỷ...” Già La bộc phát linh lực.

“Ngục Môn Tứ Thụ – Hạ.” Xung quanh Già Là, bốn khối cây mọc ra từ hư không. Hắn đưa hai tay tạo pháp quyết: “Mộc Long.”

Bốn khối cây dung hợp xoắn vào nhau tạo ra lục long to lớn, đánh về phía Thanh Liên.

“Phong Thiết.” An Phi không chịu thua, nàng ta tế ra phong chi lực, tạo thành vô số lưỡi dao gió xoáy, tập kích Thanh Liên.

Đứng trước hai đạo công kích mãnh liệt, Thanh Liên không hề có chút hoảng hốt, bồn chồn mà vẫn bình tĩnh giữ tư thái quan sát.

Khi mộc long, lưỡi lê gió xoáy cách người Thanh Liên mười tấc, cô bé bắt đầu di động.