Quả Ngọt Năm Tháng

Quyển 2 - Chương 87




Đinh Mật cười toe toét, không giấu được vẻ vui mừng: “Ồ.”

Cô biết mà.

Hôm nay không phải ngày đặc biệt, cục dân chính khá vắng người, song cũng có mấy cặp đôi đang xếp hàng. Lục Thời Miễn lấy số thứ tự xong, điện thoại chợt đổ chuông, anh đưa số cho cô rồi ra ngoài nghe máy.

Đinh Mật khép bằng hai chân ngồi trên ghế, không nhịn được thoáng lắc lư chân.

Ánh mắt đuổi theo bóng lưng Lục Thời Miễn, khóe môi ngập tràn ý cười.

Cô gái bên cạnh nhìn cô rất lâu mới khẽ hỏi: “Chào cô, xin hỏi cô là Đinh Mật phải không?”

Đinh Mật ngẩn ra, nhìn sang cô gái, mỉm cười: “Đúng, là tôi.”

Bởi từng tham gia hai chương trình và xảy ra mấy chuyện kia, tuy Đinh Mật ở giới lồng tiếng, song thi thoảng vẫn có người nhận ra cô, có khi cũng gặp vài người bắt chuyện hỏi han, Đinh Mật đã quen.

Cô gái nhìn sang Lục Thời Miễn đứng cách đó không xa, bóng lưng cao lớn thẳng tắp, cười hỏi: “Hôm nay hai người đến đăng kí à?”

Đinh Mật gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô gái ngưỡng mộ: “Chồng cô đẹp trai thật đấy.”

Đinh Mật ngẩn ra, chồng… ư?

Ồ, đúng, đăng ký xong Lục Thời Miễn chính là người của cô rồi. Chồng của cô!

Đinh Mật lấy làm kiêu hãnh: “Cảm ơn.”

Lục Thời Miễn thật sự rất đẹp trai.

Cô gái mỉm cười, nhìn Đinh Mật: “Tôi đã thấy chuyện của cô ở trên mạng, cô rất kiên cường và cố gắng.”

Đinh Mật nhìn cô gái, đang định nói thì Lục Thời Miễn đã cúp máy quay lại.

Cô gái liếc nhìn quầy giải quyết việc ly hôn, đứng dậy cười với Đinh Mật: “Chúc hai người hạnh phúc nhé.”

Đinh Mật gật đầu: “Cảm ơn cô.”

Ánh mắt không kìm được đuổi theo bóng cô gái, Đinh Mật thấy cô đi về phía một người đàn ông, rồi hai người cùng nhau đi làm thủ tục ly hôn.

Lục Thời Miễn vò tóc cô: “Quen biết?”

Đinh Mật lắc đầu: “Không mà.”

Anh kéo cô dậy.

“Đi đâu vậy?” Đinh Mật nghi hoặc.

“Chụp ảnh.”

“Nghe nói trong này chụp ảnh không đẹp lắm, sớm biết vậy chúng mình nên chụp trước ở ngoài.” Đinh Mật lẩm bẩm, cô nghe Thẩm Giai nói vậy.

Thẩm Giai còn đặc biệt nhắc nhở cô, nếu định đi đăng ký kết hôn, nhất định phải ra ngoài chụp ảnh.

Lục Thời Miễn không bận tâm lắm, nhếch môi: “Không sao, chỉ có hai chúng ta xem thôi.”

Đinh Mật bĩu môi: “Được rồi.”

Một lát sau, Đinh Mật nhận tấm ảnh, mím môi cười: “Đẹp đó chứ.”

Nhất là Lục Thời Miễn, vẫn đẹp trai ngời ngời.

Ừm, cô cũng không tồi.

“Hài lòng chưa?”

Lục Thời Miễn cầm tấm ảnh, khẽ cười thành tiếng.

“Hài lòng.”

“Hài lòng rồi thì đi thôi.”



Điền thông tin, ký tên, ấn dấu vân tay.

Mười mấy phút sau, trên tay hai người có thêm một tấm giấy đỏ.

Tấm giấy rất nhẹ, song Đinh Mật lại cảm thấy nó như nặng nghìn cân, chất chứa cả tương lai của cô. Cô cầm tấm giấy nở nụ cười, còn chưa kịp xem kĩ đã bị Lục Thời Miễn lấy đi. Gương mặt anh mang đầy ý cười: “Cười ngốc gì? Đi thôi.”

Đinh Mật nắm tay anh, nhác thấy người khác đăng ký xong đều đi chụp ảnh, cô lại kéo Lục Thời Miễn: “Chúng mình cũng đi chụp mấy tấm.”

Hai người không có nhiều ảnh chung, hồi cấp Ba chất lượng camera điện thoại rất tệ, Đỗ Minh Vy có máy ảnh, khi tụ tập hoặc đi chơi sẽ chụp cho mọi người, sau đó rửa ra đưa cho tất cả.

Nhưng cũng không nhiều.

Lục Thời Miễn bình thường không thích chụp ảnh, lúc Đinh Mật đòi chụp, anh sẽ phối hợp chụp vài tấm.

Bên trong có hai đôi vợ chồng mới cưới đang chụp ảnh cho nhau.

Đinh Mật cầm điện thoại đi tới thương lượng với một cô gái, nhờ cô lát nữa chụp giúp họ vài tấm.

Cô gái kia nhìn cô rồi lại nhìn Lục Thời Miễn sau lưng cô, vui vẻ đồng ý: “Được chứ, tôi thích chụp ảnh cho trai xinh gái đẹp nhất đấy.”

Chụp ảnh lưu niệm xong, hai người ra khỏi cục dân chính.

Lên xe, Đinh Mật lấy giấy chứng nhận kết hôn ra chụp, lại kéo tay anh đến, hai người nắm tay nhau, da người đàn ông hơi màu lúa mạch, khớp xương rõ ràng, da cô gái trắng như tuyết, ngón tay thon dài.

Lục Thời Miễn đặt tay trái trên vô lăng, chống cằm nghiêng đầu nhìn cô, mặc cô cầm tay anh nghịch ngợm.

Một lát sau, anh cười lắc đầu: “Đinh Tiểu Mật, chụp chán chưa?”

Đinh Mật buông tay anh ra, ngẩng đầu cười: “Được rồi.”

Lục Thời Miễn lái xe đi: “Em muốn đi đâu?”

Đinh Mật đang chỉnh sửa bài đăng, không ngẩng đầu: “Về nhà chứ?”

Cô đăng một tin chia sẻ với bạn bè, khoe giấy chứng nhận kết hôn.

Chẳng mấy chốc đã nhận được rất nhiều like và vô số bình luận chúc phúc.

Đỗ Minh Vy: Đinh Tiểu Mật của tôi cuối cùng cũng gả đi rồi.

Thẩm Giai: Oa oa oa oa, chúc phúc! Đăng kí rồi! Đợi hôn lễ thôi.

Tưởng Tân Tử: Hâm mộ ghen tị hận.

Từ Dịch: Chúc mừng hai cậu.

Tần Dạng: Tối nay có nên mời nhau bữa cơm không nhỉ? Tao chọn địa điểm, nhà hàng của Bành Oánh nhé?



Lục Thời Miễn liếc nhìn, khóe môi cong cong, lái xe về nhà.

Về đến nhà, Lục Thời Miễn cầm giấy chứng nhận vào phòng sách, cất trong tủ, khóa lại.

Đinh Mật theo sau anh: “Sao phải khóa lại?”

Lục Thời Miễn liếc cô một cái, anh cất chìa khóa vào ngăn kéo, cười: “Giấy tờ quan trọng, không nên khóa sao?”

Anh nắm tay kéo cô đến trước mặt.

Đinh Mật tựa lưng vào bàn, ôm cổ anh, kiễng chân hôn anh, cô không có quy tắc gì, cứ hôn lại ngừng, ngẫm rồi lại hôn tiếp.

Chơi vui ghê.

Lục Thời Miễn cười khẽ, ấn cô lại, cúi đầu nhìn cô: “Hôn lễ tổ chức vào Quốc khánh năm nay được không?”

Đinh Mật gật đầu không có ý kiến, cười hì hì: “Chú rể là anh là được.”

Lục Thời Miễn phì cười, hơi khom lưng, Đinh Mật tựa vào bàn, không nhịn được ngả về phía sau ngẩng đầu nhìn anh.

Cô hỏi: “Vậy… tuần trăng mật?”

Chắc là có tuần trăng mật chứ?

Hồi năm nhất, năm hai đại học, Lục Thời Miễn đi thăm cô, vào kỳ nghỉ dài, hai người thường đến những thành phố du lịch lân cận chơi, nơi xa nhất họ từng đi là Đại Lý và Lệ Giang vào kỷ nghì hè năm nhất.

Lục Thời Miễn nhướng mày: “Em muốn đi đâu?”

“Em nghĩ xem nào…” Đinh Mật vẫn chưa nghĩ kỹ, “Đi biển nhé? Được không?”

Biển thì đơn giản.

Lục Thời Miễn: “Em thích là được.”

Đinh Mật cười rộ lên.

Lục Thời Miễn nhìn cô, cúi người. Đầu tiên, anh hôn đôi lúm đồng tiền bên má cô, sau đó lấp kín môi cô.

Lúc làm chuyện nào đó trong đêm tối, Đinh Mật gọi tên anh xin tha, tính xấu của đàn ông bộc lộ, Lục Thời Miễn giày vò cô, cố ý dụ dỗ: “Đinh Tiểu Mật, đổi cách gọi xem nào?”

Mặt Đinh Mật đỏ bừng, đôi chân mảnh khảnh quấn quanh eo anh, có phần… không cất thành tiếng.

Cô cắn môi, mắt long lanh nước nhìn anh.

Hồi còn đi học, mọi người đều quen gọi nhau bằng cả họ lẫn tên, nó đã trở thành thói quen suốt bao năm qua, cách Lục Thời Miễn gọi cô thân mật nhất là Đinh Tiểu Mật.

Đinh Mật bị anh đâm đến độ muốn khóc, cắn môi, không thể gọi ra nổi.

Run rẩy cao trào mấy lần, cô ứa nước mắt.

Kết thúc, Lục Thời Miễn nhét cô vào lòng mình, thấp giọng nói: “Em phải được chỉnh đốn.”

Đinh Mật đánh anh một cái, mắng: “Khốn kiếp.”

Yếu ớt như gãi ngứa.

Lục Thời Miễn nhếch môi.



Sau khi biết chuyện họ đã đi đăng ký, Chu Thanh gọi điện tới quan tâm hỏi han chuyện hôn lễ của hai người, Đinh Mật kể đầu đuôi ngọn ngành cho bà hay.

Chu Thanh yên tâm, vui mừng: “Vậy ai giúp tụi con chuẩn bị hôn lễ? Mẹ cậu bé ở Bắc Kinh phải không? Có gì cần mẹ giúp thì nhất định phải nói với mẹ đấy…” Bà ngừng giây lát, “Mẹ chỉ có một đứa con gái là con, mẹ biết con có khúc mắc với mẹ, nhưng kết hôn là chuyện lớn, con xem hay là bảo Lục Thời Miễn sắp xếp một chút, để mẹ và bố mẹ cậu bé gặp mặt bàn bạc chuyện hôn lễ?”

Đinh Mật ngẫm nghĩ: “Để con nói lại với Lục Thời Miễn.”

Chu Thanh đắn đo, lại hỏi: “Hai đứa tính khi nào có con? Cũng lớn cả rồi.”

Khi nào có con ư…

Đinh Mật chưa hỏi Lục Thời Miễn, nhưng anh thực hiện các biện pháp tránh thai rất cẩn thận, ngoại trừ mấy ngày an toàn, anh chưa từng quên một lần nào. Dù là lúc ý loạn tình mê hay địa điểm không đúng, anh cũng không quên.

Song thân thể cô hiện tại thực sự không tốt lắm, vẫn đang uống thuốc Đông y điều dưỡng, không vội.

Thật ra cô giống anh, rất muốn hưởng thụ thế giới hai người hiện tại.

Đinh Mật ấp úng: “Qua hôn lễ rồi tính ạ.”

Chu Thanh nghĩ cũng đúng, ít nhất cứ đợi tổ chức hôn lễ xong đã.

Tháng Tám, Thẩm Giai sinh con trai, nặng ba cân rưỡi.

Đinh Mật và Đỗ Minh Vy đến bệnh viện thăm cô, Thẩm Giai giục Đinh Mật: “Cậu cũng mau sinh một Tiểu Tiểu Mật đi, rồi cho con cậu làm con dâu nuôi từ bé nhà tớ.”

Đỗ Minh Vy cười: “Con dâu nuôi từ bé? Thế cũng phải được Lục Thời Miễn đồng ý đã!”

Thẩm Giai hỏi Đinh Mật: “Bây giờ hai cậu có tính toán gì chưa?”

Đinh Mật: “… Còn chưa tổ chức hôn lễ mà.”

Hôn lễ đã bắt đầu được chuẩn bị từ tháng Ba. Phù dâu là Đỗ Minh Vy, ngoài ra còn có Bành Oánh, Tưởng Tân Tử. Giang Nhị nói cô cũng muốn nhập đội… song Đinh Mật vẫn đang do dự. Một minh tinh lớn như thế đến làm phù dâu cho cô, có phải không hay lắm?

Phù rể do Lục Thời Miễn quyết định, chắc chắn sẽ có một chân của Tần Dạng, Từ Khiên chắc cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Thẩm Giai vừa nhìn đã biết: “Hai cậu chưa định có con phải không?”

Đinh Mật: “Ừa, để năm sau…”

Cô nghĩ như vậy.

Nhưng cô chưa nói với Lục Thời Miễn.

Đỗ Minh Vy nhìn bé con chăm chú: “Giống Trương Luân ghê.”

Đinh Mật gật đầu: “Tao cũng thấy vậy.”

Hai người ở viện tán gẫu với Thẩm Giai một lát, song sản phụ cần nghỉ ngơi, họ ở không lâu lắm thì đi.

Đỗ Minh Vy tiện đường đón Đinh Mật đến nên Đinh Mật không đi xe, lúc ra thì Lục Thời Miễn vừa hay tan làm, anh lái xe đến đón cô. Đinh Mật lên xe xong, cười nói: “Con trai Thẩm Giai giống Trương Luân lắm.”

Lục Thời Miễn ừ.

Đinh Mật: “Lục Thời Miễn, anh thích con trai hay con gái?”

Lục Thời Miễn liếc cô một cái, đang lái xe, anh thờ ơ đáp: “Con gái.”

Giống Đinh Tiểu Mật, răng vừa trắng vừa nhỏ, có hai lúm đồng tiền.

Cười ngọt lịm, thương không nỡ buông.

Đinh Mật nở nụ cười, nhìn ra ngoài cửa xe: “Lục Thời Miễn, tối nay em muốn ăn bít tết.”

“Được.” Anh nói.

Hai người đến nhà hàng Tây, họ không đặt bàn trước, nhưng cũng may còn một vị trí sát cửa, có thể ngắm cảnh đêm.

Đinh Mật rất vui, kéo Lục Thời Miễn đi tới.

Chạm mặt hai người phụ nữ, Đinh Mật nhận ra họ, một trong số đó là biên đạo của tổ chương trình lần trước, đồng nghiệp của Đỗ Minh Vy.

Nữ biên đạo mỉm cười, nhìn cô: “Đinh Mật, khéo ghê.”

Đinh Mật cười: “Vâng ạ.”

Nữ biên đạo nhìn sang Lục Thời Miễn, đương nhiên biết anh là bạn trai của Đinh Mật, có điều chưa gặp bao giờ. Tổ chương trình của họ chuẩn bị làm một kỳ về đàn ông thành đạt, người được mong đợi nhất chính là anh, dù sao ngoại hình cũng thế kia, nhưng họ gọi điện đã bị từ chối.

Cô cười: “Không giới thiệu một chút sao?”

Tiếp xúc từ phía Đinh Mật, chắc là có cơ hội?

Nhưng cô nghĩ sai rồi, Lục Thời Miễn sẽ không tham gia bất cứ chương trình nào.

Đinh Mật ngừng giây lát: “Ừm…chồng… em, Lục Thời Miễn.”

Dứt lời, tai cô ửng đỏ.

Kết hôn rồi?

Nữ biên đạo vội chúc mừng.

Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn Đinh Mật, khóe môi cong lên, không phải không chịu gọi ư?

Ngồi vào chỗ, anh nhàn nhã tựa trên ghế, nhìn cô, cười trêu chọc: “Vừa nãy em bảo anh là gì của em?”

Đinh Mật quẫn bách: “Anh nghe thấy rồi còn gì?”

Ngừng thoáng chốc, cô cười rộ lên, hàm răng trắng nhỏ, lúm đồng tiền ngọt xinh.

“… Chồng em đấy!”