Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 101




Khi Quan Tĩnh ngã nhào người vào Lạc Ngạo Thực , một sức mạnh bất ngờ làm Vũ Nghê phải nhích qua một bên

"Lạc tổng , ly rượu này anh phải uống hết !" Quan Tĩnh đem ly rượu đưa đến khóe miệng Lạc Ngạo Thực , toàn thân ngồi trên người hắn , động tác cả hai tương đối thân mật.

"Ha ha , người đẹp mời rượu , làm sao tôi lại không uống !" Lạc Ngạo Thực khẽ mở ra môi mỏng , thưởng thức rượu vang

Nhìn hành đông mập mờ của bọn họ , thật chịu không nổi , khiến Vũ Nghê không kìm được tức giận , cô đứng lên rôi nói "Thật xin lỗi , mọi người cứ ở lại , tôi hơi mệt , muốn về nhà nghỉ ngơi !"

"Vũ Nghê , ở chơi một lát đi . Đợi tý nữa chúng ta cùng nhau về nhà !" Quan Tĩnh chưa hiểu vấn đề để cái ly xuống

Nhìn biểu tình ‘vô tội’ của bạn tốt , Vũ Nghê càng thêm giận bản thân , cô sao phải uất ức so đo với Quan Tĩnh chứ , đều do người đàn ông kia cả

Sau khi suy nghĩ thông suốt mọi việc , Vũ Nghê mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười , giọng nói chậm lại "Mọi người cứ ở lại đây vui chơi đi , thật sự trong người có chút khó chịu !"

"Vũ Nghê , vậy để anh đưa em về !" Tưởng Vũ Hàng đứng dậy mà nói

Giờ phút này ai cô cũng chẳng muốn gặp cả , thế nên người nào đó trực tiếp từ chối "Không cần đâu anh , đừng vì chuyện của em mà làm mất vui với mọi người , em có thể tự về mà !"

"Làm thế anh sẽ không yên tâm đấy !" Cùng Vũ Nghê nói xong , Tưởng Vũ Hàng quay sang Quan Tĩnh và Lạc Ngạo Thực :"Vậy hai người cứ ở chơi , tôi đưa Vũ Nghê về nhà xong sẽ trở lại !"

Quan Tĩnh quay đầu nhạo báng Tưởng Vũ Hàng :"Tưởng tổng đối với Vũ Nghê thật tốt , vẫn chưa tới chín giờ nhưng vẫn không yên tâm để cô ấy về một mình . Ha ha. . . . . . Tưởng tổng , anh tính như vậy mà ném em cho Lạc tổng sao ?! Dù sao thì em cũng là một Đại Mỹ Nhân của MBS nha , nói thế nào thì cũng là nhân viên của anh , anh nói xem , làm thế nào anh lại có thể chịu trách nhiệm cho sự an toàn của em đây ?!"

Tưởng Vũ Hàng cười khẽ một tiếng , giọng nói nửa đùa :" Quan Tĩnh , nếu như Lạc tổng thật sự phải lòng em , chẳng hay em đã vô tình trở thành người nổi tiếng ở đài MBS rồi !"

"Ha ha , như thế có gì là tốt chứ ?!"

"Xin lỗi , làm phiền đã ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người" Lạc Ngạo Thực từ trên ghế salon đứng lên , tìm lại chiếc áo khoác lúc nãy đã nhét vào ghế "Nếu như tất cả mọi người đều có việc , vậy nên chúng ta cứ kết thúc ở đây đi ! Hôm nào có thời gian , hẹn lúc khác tụ họp !"

Hắn nhìn sang Vũ Nghê một cái , sau đó lại di chuyển tầm mắt qua phía Quan Tĩnh "Quan Tĩnh , em đừng làm kỳ đà cản mũi người khác chứ , anh đưa em về !"

Những lời nói này thật giống quả bom nổ chậm , khiến trong đầu Vũ Nghê cuồn cuộn rối rắm liên hồi . Là do cô ư ?! Hắn hận không đá được cô , ý nói cô cũng là kỳ đà sao ?! (Kỳ đà : người thứ 3)

Cần phải dùng những lời lẽ thâm sâu như vậy , hắn mới chịu được chăng ?! Đơn giản là người đàn ông đó nhìn thấy người đẹp cũng chẳng muốn buông tay , bằng không khi hắn nhìn vào Quan Tĩnh , ánh mắt chưa bao giờ dời sang hướng khác . Bọn họ đã từng là vợ chồng , lý nào cô lại không hiểu hắn —— Dối trá , thú tính , bừa bãi (Vũ Nghê nhà mình còn câu nào chửi hay không trời )

Không biết sức mạnh từ đâu tới Vũ Nghê đi về phía Quan Tĩnh , dùng sức kéo cánh tay cô , ngẩng bộ mặt giận dữ nhìn Lạc Ngạo Thực , thanh âm có chút run "Ai nói cô ấy là kỳ đà cản mũi ?! Quan Tĩnh là bạn tốt của tôi , cô ấy sẽ về cùng chúng tôi , không cần Lạc tổng bận tâm !"

Nói xong Vũ Nghê quay sang Quan Tĩnh :" Cậu , phải về chung với bọn tớ !"

Quan Tĩnh gạt cánh tay người nào đó ra , lúng túng cười :"Vũ Nghê , cậu làm sao vậy ?! Lạc tổng chẳng qua tốt bụng , muốn đưa tớ về thôi mà ! Hơn nữa , tớ quyết định không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người được . Cậu và Tưởng tổng cứ về trước đi , tớ đi xe của Lạc tổng là được rồi !"

"Quan Tĩnh , cậu ——" Vũ Nghê không dám tin mở to hai mắt , chẳng lẽ ——

Cô ấy tiếp nhận sự giúp đỡ của Lạc Ngạo Thực . Bọn họ ăn nhịp với nhau hồi nào vậy ?!

"Vũ Nghê , đừng lề mề nữa mà !" Quan Tĩnh đẩy đẩy thân thể Vũ Nghê , biểu tình muốn đem ‘những người không lên quan’ đuổi đi !

"Quan Tĩnh , cậu biết mình đang làm gì chứ ?!" Một người là chồng trước , một người là bạn tốt , chẳng lẽ bọn họ muốn phát triển quan hệ ——

Cảm giác ghen tuông ùa về , mãnh liệt chua xót cùng đau đớn khiến cô thật muốn khóc to , lồng ngực phát đau đến khó thở

"Vũ Nghê , cậu làm sao vậy , tớ là người trưởng thành , dĩ nhiên biết mình đang làm cái gì !"

Cô hoàn toàn không muốn nghe đến lời nói của bạn tốt , tức giận nhìn về phía Lạc Ngạo Thực "Lạc tổng , cô ấy là người tốt , anh đừng … nên nghĩ bậy !"

Lạc Ngạo Thực giơ áo khoác lên , khóe miệng mỉm cười khẽ lắc đầu một cái "Anh đã làm gì mà như thể em đem anh so sánh với những kẻ thông dâm ?! Ánh mắt em nhìn anh , thật giống như anh phạm tội . À. . . . . . Nếu như anh nhớ không lầm , thì cương vị của em là nữ phát thanh viên , chứ không phải cảnh sát ?!"

"Nhưng Quan Tĩnh là bạn của tôi , tôi có trách nhiệm nhắc nhở anh , tốt hơn là anh hãy thu hồi tư tưởng xấu lại !" Ánh đèn đột nhiên nhấp nháy khiến cho đôi mắt Vũ Nghê càng thêm long lanh

Quan Tĩnh nâng lên khóe môi , ánh mắt tràn đầy quyến rũ gợi ý :"Vũ Nghê , cậu làm sao vậy ?! Đừng kích động như vậy . Không cần lo lắng cho tớ , tớ là hạng người gì , cậu còn không rõ sao ?! Cậu cùng Tưởng tổng về trước đi"

Tưởng Vũ Hàng nhìn Lạc Ngạo Thực một cái , sau đó nắm lấy cánh tay Vũ Nghê , nhỏ giọng mà nói :"Vũ Nghê , đi thôi . Quan Tĩnh sẽ tự chăm sóc chính mình ! Đừng quên , Lạc tổng giám đốc còn độc thân , Quan Tĩnh lại chưa kết hôn , đều có quyền lợi hẹn hò !"

Lời nói của Tưởng Vũ Hàng giống như một cây gậy gộc đem cô kích động gõ tỉnh . Đúng vậy , bọn họ vẫn còn độc thân , họ nghĩ thế nào đều là quyền tự do riêng tư của họ , tại sao cô lại quan tâm , ngăn cản đến vậy ?!

Ánh mặt tức giận trong nháy mắt được dập tắt , lưu lại chỉ là một đống đổ nát . Vũ Nghê miễn cưỡng bật cười , sau đó nhìn sang bạn tốt "Quan Tĩnh , cậu tự chăm sóc bản thân , tớ phải đi trước !"

Nói xong cô xoay người hướng về cửa lớn , cũng không nhớ mà chờ Tưởng Vũ Hàng !

Vũ Nghê một mình chạy ra phía bên ngoài , trên mặt đã ngấn đầy lệ , nước mắt không kiểm soát được mà chảy ra ngoài . Tự nhủ thầm tức giận để cái đau ngưng lại , mặt khác lại nói với chính mình "Tại sao phải tức giận , hắn ta là người nào . Cuộc hôn nhân trước đó mình cũng chưa từng giận qua , bây giờ thì vì cái gì mà phải sinh chuyện ! Buồn cười , mình thật đáng thương và hận thù đến vậy ư . Phó Vũ Nghê , sao mày có thể làm chuyện nực cười thế này ?! Người đàn ông xấu xa , hắn đối với mày tệ bạc như vậy , mày tránh còn không kịp nữa là ...!"

Sau khi liên tiếp oán trách bản thân , Vũ Nghê từ từ ngồi chồm hổm xuống lề đường "Mình không có ghen , chỉ là mình không muốn để cho Quan Tĩnh chạm phải vết xe đổ năm xưa . Mình cứ nghĩ rằng sẽ không quan tâm đến hắn , nhưng trong lòng thật ra rất để ý ——"