Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 121




"Con đưa điện thoại cho dì ấy nói chuyện !" Lạc Ngạo Thực kìm chế tức giận , cố gắng bình thản nói ~

Vũ Nghê nhìn điện thoại Lạc Dật đưa tới , vội vàng khoát tay , nhỏ giọng nói :"Thôi , không cần đâu . Sau này con đừng gây ra phiền toái là được , tiền này dì cũng không cần !"

"Như thế không được , con nhất định phải để ba hoàn trả !" Lạc Dật gấp gáp nói , trong lòng kích động , vô tình vuột tay làm bay chiếc điện thoại di động ra khỏi bàn tay nhỏ bé

Chiếc điện thoại bay ra tạo thành một đường vòng cung , phịch một tiếng , lọt vào trong khe nước (ĐTDĐ gì dỏm vậy nhỉ , đụng nước rồi không sài được nữa =.=")

Tầm mắt ba người cùng nhìn vào rãnh nước phía dưới

"Tiếc thật !" Hoan Hoan đau lòng nói

"Đúng xui xẻo !" Cặp mắt cậu bé gần như ngấn lệ , không phải đau lòng vì làm hư điện thoại , mà là không có cơ hội cho ba trò chuyện cùng dì ký giả ——

Nhìn điện thoại tắt ngúm , Lạc Ngạo Thực nhíu mày :"Xảy ra chuyện gì ?!" . Hắn vội vàng nhấn số điện thoại trường học

"Lạc Dật , con không thể đi theo dì , mau trở lại trường học , chờ người thân tới đón , ngoan !" Vũ Nghê khẽ vuốt hai gò má của cậu bé

"Dì . . . . . ."

Đúng lúc này thì thầy tổng giám thị hấp tấp chạy lại , nhanh chóng bắt được Lạc Dật :"Thật là . . . Ba của con vừa mới gọi điện , bảo rằng lát nữa sẽ có người tới đón !"

"A , không được . Con muốn đi cùng dì . . . . . ." Lạc Dật giãy dụa thân thể , muốn thoát khỏi sự trói buộc của thầy tổng giám thị

Nhìn thấy thầy tổng giám thị , cuối cùng Vũ Nghê cũng thở phào nhẹ nhõm :"Thầy à , cậu bé này giao cho thầy ! Lạc Dật , nếu sau này con rãnh , cứ tới nhà dì chơi , gặp lại con sau !" Vũ Nghê sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé , sau đó dắt tay Hoan Hoan đi tới một chiếc taxi. . . . . .

Còn Lạc Dật thì bị thầy tổng giám thị dắt vào trường học !

****************************************************

"Anh tìm em có việc gì ?!" Vũ Nghê đi vào phòng làm việc , nhìn người ngồi trên ghế

Vừa về tới đài truyền hình , Vũ Nghê được trợ lý cho hay , Lạc tổng cần gặp . Dù biết đây chỉ là cuộc gặp lấy lệ , nhưng cô cũng không được phép vắng mặt

"Em ngồi đi !" Lạc Ngạo Thực đứng lên , sau đó đi về ghế sa lon , chào hỏi Vũ Nghê

"Không cần phải như thế , có gì thì anh cứ nói . Xế chiều hôm nay em còn có việc !" Trên mặt Vũ Nghê lộ rõ chán ghét , đã xem là kẻ thù , cần gì phải khách sáo

Khóe môi Lạc Ngạo Thực nâng lên , dựa vào bàn làm việc , nhìn chằm chằm người trước mắt ~ nhạo báng nói :"Ha ha , em cứ yên tâm , anh kêu em tới đây , không hẳn là muốn em đến vậy !"

Mặc dù muốn Vũ Nghê thả lỏng tinh thần , nhưng lời nói lại rất chói tai . Cô âm thầm hít thở thật sâu , ngẩng mặt nhìn về phía hắn :"Chẳng nghĩ gì cả , chỉ là muốn biết , anh tìm em có chuyện gì ?!"

"Em quả không tồi , hiệu suất làm việc ngày càng nổi bật , tỉ lệ người xem của hai ngày nay , thành tích thật đáng kể !" Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn Vũ Nghê , mỏi cười khen ngợi

"Đúng vậy , càng có đối thủ cạnh tranh , biểu hiện sẽ thêm hoàn hảo . Cho dù anh có ủng hộ Diêu Hân đến mấy , cũng chỉ uổng công !" Vũ Nghê nhíu mày cười một tiếng , chấp nhận lời khen

"Thế ý của em là , Diêu Hân không phải đối thủ của mình ?!"

"Đương nhiên không !" (Vũ Nghê nhà ta quá tự tin kaka)

"Cho nên , em nghĩ rằng mình có thể giữ được vị trí này , hay bởi vì em còn có ‘Tưởng Vũ Hàng’ nâng đỡ ?!" Sau khi nói xong , ý cười trên mặt đã chuyển biến thành một loại giễu cợt.

Cái loại mỉa mai thường thấy này , khiến Vũ Nghê run sợ , dự cảm không tốt cứ lùng bùng trong đầu :"Lạc Ngạo Thực , lời này của anh , là có ý gì ?!"

Lạc Ngạo Thực thu hồi nụ cười , cầm lên một chục văn kiện trên bàn đưa cho Vũ Nghê :"Mở ra xem , anh không thích dông dài !"

Dự cảm bất an ngày càng mãnh liệt , tay Vũ Nghê khẽ run , mở ra từng trang giấy

Khi nhìn thấy dòng chữ ‘chuyển nhượng cổ phần’ , lại còn có những dòng ký tên của các cổ đông , bao gồm cả ngày tháng năm sở hữu chủ quyền ——

Vũ Nghê không chịu nổi đả kích , nặng nề lui về mấy bước , trong mắt tràn đầy tức giận , nhìn con người ma quỷ trước mắt :"Tại sao phải như vậy ?! Lợi nhuận ở Đài Truyền Hình , căn bản anh không cần , cớ sao cứ muốn làm thế ?!"

Lạc Ngạo Thực bỏ ra ba ngày , mua sạch cổ phần của những người trong công ty , ngoại trừ phần của ‘Tưởng Vũ Hàng’ (Nghi lắm mà , bữa Cỏ có giải thích chỗ này cho mọi người đó , mình đoán quả không sai =.=")

Nói cách khác , hắn bây giờ chính là cổ đông lớn nhất ở MBS ! (Tức là người có quyền quyết định cao nhất)

Lạc Ngạo Thực đi qua quầy rượu nhỏ trong phòng , rót thêm một ly rượu đỏ , nhẹ nhàng lắc lắc :"Muốn em hiểu rằng , em căn bản không thắng nổi anh . Cho dù là ‘Tưởng Vũ Hàng’ , cũng giống như vậy !" Thấy nét mặt bây giờ của Vũ Nghê , hắn tỏ ra rất hài lòng !

"Anh thật hèn hạ , anh có biết MBS là tâm huyết lớn nhất của Tưởng Vũ Hàng không ?!" Khi bắt đầu tiếp nhận MBS , anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức , chính vì lẽ đó , MBS mới có ngày hôm nay !

"Ở lập trường kinh doanh , em đừng nên nói đến vấn đề tình cảm ! Bản thân hắn ta không có năng lực , em đừng đổ lỗi cho anh !" Lạc Ngạo Thực lạnh lùng nói ra , trong quan niệm của hắn , điều này chẳng là gì cả "Vũ Nghê , nếu em vẫn còn thích vị trí này , hãy về bên cạnh anh đi . Nếu không , dù em có cố gắng thế nào , trưởng nhóm chủ trì ở kỳ tiếp theo , người đó chắc chắn không phải là em !"

Hắn muốn đẩy cô vào ngõ cụt , để cô phải trở về bên cạnh hắn . Nếu như muốn trách , thì hãy tự trách mình . Nhớ lại cái ngày hôm đó , chính cô đã đuổi hắn đi , bởi vì Tưởng Vũ Hàng , cô tuyệt nhiên vứt bỏ hắn . Chuyện này đối với hắn mà nói , quả thật vô cùng nhục nhã . Không cướp được thứ quý giá nhất của Tưởng Vũ Hàng , trong lòng hắn sẽ vô cùng khó chịu

Vũ Nghê tức giận nhìn Lạc Ngạo Thực , sau đó nghẹn ngào mà hỏi :"Em đáng giá để anh hao tâm tốn sức như thế này sao ?! Dạng người khinh thường phụ nữ như anh , chẳng lẽ lại đi thích thân thể của em đến vậy ?! Khi mới bắt đầu , vì sao không giữ em lại ?!"

Cầm ly rượu đỏ trong tay , có phần hơi cứng ngắc :"Đừng nhắc chuyện trước kia . Anh thích em của bây giờ , chỉ đơn giản là thế !"

"Anh muốn nên tìm đến , nếu không sẽ chẳng cần ?!" Cô dây dưa hỏi tới

Lạc Ngạo Thực không trả lời ngay , sau đó quay mặt đi :"Tùy em suy nghĩ thế nào , anh cũng không phản đối !"

Vũ Nghê căm hờn nhìn bóng lưng Lạc Ngạo Thực . Nếu như trước kia là không yêu không hận , bây giờ cô đã cảm giác được , mình hận hắn thật rồi . Hận hắn quá hèn hạ , quá ích kỷ , quá lạnh lùng nhẫn tâm .

"Lạc Ngạo Thực , cám ơn vì đã tốn công với em như vậy . Nhưng dù mất đi công việc , mất đi tất cả , suốt đời này , cũng sẽ không về bên anh !" Nói xong , Vũ Nghê tính xoay người rời đi

Lời nói vừa ra , khiến Lạc Ngạo Thực không thể tin được . Chẳng lẽ cả vị trí này , cô ấy cũng không cần sao ?!