Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 135




"Nhưng cũng không thể thay đổi được thực tế , mối quan hệ giữa hai người đã vượt quá tình bạn , anh ta cũng không cách nào quên cậu , trong lòng chỉ có mình cậu ~ Sự lựa chọn của anh ta , không phải là tớ . . . . . ." Quan Tĩnh đau đớn nhìn bạn tốt .

"Không đâu. . . .Có lẽ về sau anh ta sẽ quên thôi. . ." Vũ Nghê kiên cường bác bỏ

"Quên ?! Đã cố chấp sáu năm rồi , còn có thể quên sao ?!" Ánh mắt sưng đỏ lộ ra cương quyết , nói rõ thực tế :"Vũ Nghê , miễn là cậu chưa kết hôn , anh ta vẫn sẽ lưu luyến . Cậu quen anh ta lâu rồi , chẳng lẽ không rõ tính cách ?! Chỉ cần một chút hi vọng , anh ta sẽ không từ bỏ !"

Lời nói của Quan Tĩnh khiến Vũ Nghê nặng nề suy nghĩ . Đúng vậy , Tưởng Vũ Hàng là thế

"Vũ Nghê. . . . . . nếu cả đời này cậu không kết hôn , anh ta nhất định chờ cậu !" Quan Tĩnh nói xong , đau khổ nhắm mắt lại . . . . . .

************************************************

Mới sang ngày mới , trong đài truyền hình đã bàn tán xôn xao , mọi người huyên thuyên chuyện ngày hôm qua .

Vũ Nghê đi vào công ty , đã thấy toàn thể nhân viên nhốn nháo , không ngừng nhìn màn hình ~ lướt qua chỉ thấy bọn họ chăm chú xem clip . Nhìn vào nhãn hiệu chiếc xe , cũng biết xe của ai . Cửa kính được bao bọc bởi một màu đen , không thể nhìn rõ hình ảnh bên trong , chỉ thấy chiếc xe lắc lư liên tục , ngoài ra không thể hình dung được gì

"Wow , chiếc xe rung chuyển đến 39 phút lận . Chậc chậc , Lạc tổng không những có tiền , thể lực còn rất tốt nha !" Biên tập viên la lớn

"Người ta là dân có tiền , ngày ngày đều ăn đồ bổ , dĩ nhiên sức khỏe cường tráng rồi . Còn như chúng ta , làm việc kiếm tiền , đôi khi đến ăn còn không đủ no !" Tiểu Lý ngồi ở một bên , ghen tỵ nói.

"Ha ha , Vũ Nghê chắc sung sướng lắm. . . . . ." Biên tập viên mập mờ cười to

"39 phút , thoải mái đến chết à nha !" Tiểu Lý cũng cười hùa theo

"Chết tiệt , tiểu Lý , cậu dám quay hình tôi ?!" Vũ Nghê tức giận hô to đồng thời dùng tay tắt nhanh màn hình :"Không được , tin này tuyệt đối không thể truyền ra !"

Biên tập viên và tiểu Lý nhanh chóng lấy tay che miệng , sau đó cố gắng khuyên nhủ , không để Vũ Nghê lấy clip cướp đi :"Vũ Nghê , đừng gây khó khăn cho tôi . Tin này phải được phát sóng vào giờ ngọ hôm nay , trưởng đài cũng đồng ý rồi !"

Tin tức liên quan đến Lạc Ngạo Thực sẽ rất thu hút mọi người , nhất định đạt tỉ lệ cao , không thể nào bỏ qua được ——

Vũ Nghê giận đến điên người , trên mặt đỏ bừng :"Cái gì , tôi là nhóm trưởng bộ thông tin , các người làm vậy. . . . . ."

"Chị , chị cứ yên tâm . Tin này truyền ra sẽ không nhắc đến tên chị , chỉ nói về việc Lạc tổng đang quen với một cô gái !" Tiểu Lý lập tức giải thích ——

Điện thoại bỗng reo lên , cô chậm rãi bắt máy

~"Sao không liên hệ trực tiếp nhờ anh ?! Ha ha , Vũ Nghê , có phải em nhầm người không . Đáng ra phải tìm anh chứ ?!" Âm thanh của Lạc Ngạo Thực truyền tới.

"Anh chết đi , rõ ràng cố ý pha trò , nhưng là đang muốn phá hư danh tiếng của em !"

"Ha ha , như vậy đi , em trở về bên cạnh anh , anh hứa không truyền ra ngoài !" Anh trêu chọc nói điều kiện.

"Quên đi , tùy anh đấy ——"

"Cho anh một cơ hội , không được sao ?! Chẳng lẽ , em không muốn làm lại từ đầu ?!" Chợt Lạc Ngạo Thực nghiêm túc hỏi . "Em cùng Tưởng Vũ Hàng quen nhau đã lâu , tại sao còn chưa kết hôn ?! Có phải trong lòng vẫn còn . . . . . ."

Trái tim bỗng nhiên khó chịu , cảm xúc đau nhói chợt ập đến :"Không rãnh cùng anh hồi tưởng chuyện xưa !" Nói xong , Vũ Nghê trực tiếp cúp điện thoại.

Kết thúc cuộc trò chuyện , cô lập tức rời khỏi chỗ làm , một mình leo lên sân thượng .

Gió lạnh thổi vào bên tai , khơi lên quá khứ phiền muộn chôn dấu đã lâu ——

Cô và Lâm Hiên ——

Chuyện này , chuyện này không cách nào quên , thật sự không thể xóa tan ——

"Chị. . . . . . chị thật giỏi nha !" Vừa mới quay lại chỗ làm , đã thấy Tiểu Na chạy tới , đưa ly nước cho cô :"Chị , uống cho thấm giọng !"

Mới vừa trở lại phòng làm việc , nhìn thấy trợ lý nịnh hót , Vũ Nghê nhíu chặt đôi mi :"Thế nào ?! Hôm nay em đạo đức giả gì đây ?!"

"Ầy , chị , đừng nói em như vậy . Em lúc nào cũng ngoan ngoãn theo chị , luôn nghe theo lời chị còn gì !" Tiểu Na cười hì hì nói , thản nhiên thừa nhận nỗ lực của mình

"Tiểu Na , em và mọi người đừng nên đồn bậy . Chị và Lạc Ngạo Thực không có gì cả , biết không ?!" Vũ Nghê nhắc nhở trợ lý

Tiểu Na hư hư lên tiếng :"Em hiểu rồi ạ !" Mặc dù ngoài miệng nói thế , nhưng cô gái nhỏ vẫn cứ tỏ ra vui mừng .

Hì hì , trước đi theo Diêu Hân lăn lộn , toàn bị cô ta đè đầu cưỡi cổ . Hừ , cứ cho là ông chủ mới đang để ý đến cô ta , nghĩ rằng sẽ có tương lai tươi sáng . Ai dè thời thế thay đổi , bây giờ ông chủ lại quay sang thích chị Vũ Nghê , vị trí này chắc tốt lắm đây .

"Oa , lại có người đưa buổi trà sáng đến nha !" Cả văn phòng mừng rỡ , sau đó kêu người đem vào bộ thông tin . Các đồng nghiệp theo thói quen cũ , quay sang Diêu Hân :"Cám ơn , đều nhờ cô cả !"

Tiểu Na vội vàng lấy một phần , đưa đến bên bàn Vũ Nghê :"Chị , nghỉ ngơi đi , ăn thử một miếng !"

"Là ai đưa tới ?!" Bưng lên tách trà nóng hổi , cô húp một ngụm , thật là ấm lòng .

"Em cũng không biết , nhưng chắc không phải vì Diêu Hân rồi !" Tiểu Na bĩu môi.

Cùng lúc ấy thì có một người đem đến bó hoa bách hợp thật to :"Chị , có người tặng hoa , mau ký tên nhận đi !"

"Oa , thật đẹp quá , hâm mộ chị thật !" Tiểu Na vội vàng cầm lấy hoa tươi , đồng thời bắt lấy tấm thiệp đang kẹp trong đó :"Hãy mau chóng hồi phục . Biết em sẽ không dùng đến bữa sáng , hi vọng đồ ăn nhẹ này , sẽ hợp khẩu vị của em , Lạc. . . . . ."