Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 144




"Thỏa mãn xong rồi , bây giờ em định giải quyết anh đấy sao !"

Lạc Ngạo Thực rút vật cương cứng của mình ra , sau đó đem Vũ Nghê xoay ngược lại , điều chỉnh tư thế để cô quỵ xuống giường , mân mê vuốt ve cơ thể đầy đặn

Hai tay anh dễ dàng khống chế thân thể mỏng manh kia , đem cô cố định lại

Tư thế lúc này càng khiến anh mê muội , thân hình bốc lửa hiện ra trước mắt . Hai bầu ngực trắng noãn lủng lẳng giữa không trung , giống như quả lê chín mộng chờ người ngắt lấy . Nhịn không được đành phải dùng cơ ngực rắn chắc cọ xát trên sống lưng cô , sau đó anh khẽ cúi đầu , mạnh mẽ cắn xuống một cái , lưu lại dấu vết phiếm hồng mang theo cả một dấu răng .

"Đau . . . . . . Anh buông em ra , em không muốn !"

"Nhỏ tiếng một chút , đừng quên cách vách có con nhỏ ——" Anh vỗ nhẹ sống lưng của cô , tốt bụng nhắc nhở

"Lạc Ngạo Thực ——" Cô quả thật không thể tri hô , Hoan Hoan ở ngay phòng bên , nếu cứ thế này , con gái cô sẽ nghe được

Lạc Ngạo Thực hài lòng nâng lên khóe môi . Ha ha , thì ra có một đứa bé trong nhà , đúng là không tệ . Ít nhất cô ấy phải nghe lời mình , chuyên tâm phối hợp động tác !

"Chưa gì đã muốn anh , đừng vội , anh sẽ thỏa mãn em ngay !" Anh không đứng đắn nói , sau đó từ trên người cô đứng dậy , nhẹ nhàng rút ra một chút ——

Ở góc độ này dễ dàng để anh thấy được khung cảnh đẹp đẽ sau lưng ai kia , cơ đùi trắng tuyết mở rộng ra . Hương thơm của cô nhẹ nhàng loan tỏa khắp nơi , khiến anh khẽ nhô người ra . . . . . .

Da thịt mềm mại tinh tế hòa quyện cùng làn da màu đồng , hai màu sắc đối nghịch bao trùm lấy nhau , khiến khung cảnh càng thêm mờ ảo , bòng đèn lan tỏa nhè nhẹ lấp lánh xung quanh bọn họ

~~Một cái động thân sâu vào bên trong , cưỡng bách chất lỏng nóng bỏng chậm rãi chạy ra , thấm ướt thằng nhỏ của anh

Âm thanh hoan ái lại một lần nữa vang lên , khiến người ta có thể mặt đỏ tai hồng ——

Nếu nói vợ chồng đầu giường đánh nhau , cuối giường hòa , thì đây quả là kết thúc mỹ mãn . Mặc dù bọn họ bây giờ đã không còn danh phận như xưa , nhưng là có câu ‘một ngày vợ chồng trăm năm ân tình’

Dù cho phải trải qua bao nhiêu lần ân ái , suy nghĩ trong lòng luôn muốn xé xác ai kia , cũng chỉ có thể nương nhờ sức lực trên giường

"Làm sao anh vào được đây ?!" Cô dùng chăn đắp lên thân thể của mình .

Mùa thu ban đêm rất lạnh , thế nhưng thân thể trần truồng rắn chắc kia vẫn cứ đứng đầu giường hút thuốc . Làn khói trắng phiếu bay lượn trước mặt , anh dùng bàn tay vô thức bóp lấy , sau đó dập tắt điếu thuốc trên cái gạt tàn :"Anh dùng thang máy !"

"Em không muốn cùng anh nói nhảm , anh thích nói hay không thì tùy !" Thân thể của cô dán chặt gần giường , muốn ngăn chặn từng đợt run rẩy . Cô ghét phải thừa nhận chính mình , quả thật khi đó cô có chút kích động , bao nhiêu khoái cảm đều ùa về , cơ thể bây giờ vẫn còn nhói đau .

"Ha ha. . . . . ." Lạc Ngạo Thực cười lớn , phun ra một ngụm khói , động tác vô cùng đơn giản , nhưng lại khiến cho anh ta muôn phần hấp dẫn

Nhìn thấy anh cười , giương mặt cô có chút mê mẫn . Ông trời thật ưu ái anh ta , mặc dù đã ngoài 35 , nhưng là trên mặt chưa thấy xuất hiện dấu hiệu lão hóa . Nhiều năm khinh doanh trên thương trường , gương mặt đó vẫn luôn bình tĩnh độc đoán , cộng thêm vẻ ngoài thu hút , không biết bao lần làm cho phụ nữ mê mệt .

Khó trách vì sao Diêu Hân lại si mê anh ta đến thế , cho dù cô ta nhỏ hơn đến 11 tuổi

"Anh nhờ Quan Tĩnh mở cửa !" Người nào đó rốt cuộc cũng lên tiếng

"Sao chứ ?!"

"Nhấn chuông cửa của Quan Tĩnh , sau đó nhờ vả !" Lạc Ngạo Thực tiếp tục lặp lại

Nghe xong lời anh nói , trong lòng cô chợt không thoải mái :"Anh và Quan Tĩnh rất thân sao ?!"

"Bởi vì em , nên có vài lần gặp mặt . Hơn nữa , cô ấy bây giờ cũng là nhân viên của anh còn gì !" Người nào đó nhíu mày , đồng thời tỏ ra giễu cợt , giọng nói đầy châm chọc

Anh ta quả thật có tài , một bước dễ dàng trở thành đệ nhất cổ đông ở MBS . Thực lực quá đáng sợ , làm cho người ta khó có thể trở tay kịp

"Chỉ đơn giản như vậy ?! Đây là lần thứ hai cô ấy mở cửa dùm anh rồi đấy !" Vũ Nghê ngày càng cảm thấy nghi ngờ . Quan Tĩnh giúp đỡ anh ta thế này , lý nào cũng biết được việc anh ta đến đây tìm mình ?!

Vì sao Quan Tĩnh không chút tò mò chuyện này với cô ?!

Ánh mắt Lạc Ngạo Thực khẽ nheo lại , thân thể hướng tới gần Vũ Nghê , sau đó nhả ra một hớp khói trắng :"Em cho rằng còn có thể mờ ám hơn ?! Bí mật tin đồn giữa hai chúng ta , không phải là ở công ty đều biết hết sao ?! Ai có thể không mong đợi cho mối quan hệ vụng trộm này ?! Tất nhiên , Quan Tĩnh là người thông minh , đương nhiên cô ấy bắt buộc làm theo lời anh"

Âm điệu của anh khiến cô khó chịu , cứ như lòng dạ của Quan Tĩnh rất xấu xa

Tuy nhiên điều cô muốn chất vấn ở đây là một việc khác :"Lạc Dật , em muốn sống cùng Lạc Dật . Anh đã giấu em thằng bé sáu năm , ít nhất bây giờ phải để cho em nuôi dưỡng chứ !"

Câu hỏi vừa mới tuôn ra , đã thấy Lạc Ngạo Thực hút xong điếu thuốc . Không nói không rằng , anh quay mặt đi , sau đó đứng dậy , nhặt lên những thứ quần áo dưới đất .

Cô kéo chăn ngồi dậy , theo dõi động tác mặc quần áo của anh :"Lạc Ngạo Thực , thật ra anh muốn cái gì ?!" Mỗi lần cô nhắc đến vấn đề này , anh ta liền muốn đi ngay !

Anh quay mặt sang , mập mờ nhìn cô một cái :"Thế nào , em chưa dứt bỏ được anh , muốn anh chạm vào cho đến trời sáng ?!"

"Lạc Ngạo Thực , em đang nói tới chuyện khác , vì sao anh cứ cố ý vặn vẹo lời nói của em ?! Nói cho anh biết , con trai là của em , em là mẹ của nó !"

"Chuyện này để sau hãy nói . Anh rất mệt mỏi , không có tâm tình giải thích !"

"Anh. . . . . ." Cô đem chăn vứt sang một bên , cơ thể trần truồng mềm mại liền nhảy xuống giường , tiến đến trước mặt anh , ngẩng cao khuôn mặt quan sát , sau đó dùng đúng giọng điệu của anh :"Lạc Ngạo Thực , bây giờ không phải là anh muốn hay không muốn , mà là điều kiện ở em , em muốn sống cùng Lạc Dật , anh nghe rõ chưa ?!"

Lạc Ngạo Thực nhặt lên áo khoác tây trang , nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng vì tức giận , lông mày hơi nhướng lên , rất lãnh đạm mà nói :"Ừhm , Anh hiểu rồi . Sáng nay Lạc thị có một hội nghị thường kỳ , anh phải qua sớm một chút . Đi trước !"

"Em muốn sống cùng Lạc Dật , anh có nghe không ?!" Cô thốt lên tuyệt vọng

"Tùy em , anh không ngăn cản !" Người nào đó đưa lưng về phía cô nói.

Anh chợt lãnh đạm , khiến cô thụt lùi mấy bước . Anh ta vì sao như vậy ?! Luôn luôn tạo ra áp lực với mình ——

Nhìn theo bóng lưng của anh , trong lòng cô luôn tự nhủ 'không sao , không sao' , chỉ cần có đứa con trai là đủ !