Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 65




"Bác sĩ , nói nhanh một chút , đứa bé rốt cuộc có thể giữ được hay không ?!" Chu Hân Lan nắm lấy y phục bác sĩ , lo lắng hỏi

Khó sanh , sinh không được , có dấu hiệu xuất huyết

"Tình huống bây giờ rất khẩn cấp , sản phụ và đứa bé , chỉ có thể giữ lại một , người thân nên quyết định nhanh một chút , phải giữ ai ?!" Bác sĩ gấp gáp hỏi

"Bảo vệ đứa bé , đương nhiên là phải bảo vệ đứa bé !" Chu Hân Lan không chút suy nghĩ trả lời.

"Vậy thì người thân của sản phụ mau chóng ký tên , trì hoãn lâu nữa thì cả sản phụ cũng không giữ được , chồng của sản phụ vẫn chưa tới sao ?!" Bác sĩ lo lắng hỏi

"Bác sĩ , tôi là mẹ chồng của sản phụ , tôi có thể ký tên không ?!" Chu Hân Lan vỗ vỗ mình

"Không được , người ký tên chỉ có thể là chồng hoặc cha mẹ ruột mà thôi !"

"Ông Lạc , ông nên gọi con trai mình đến đây đi !"

Lạc Phong từ trong túi móc ra điện thoại , đang chuẩn bị ấn số

"Không cần gọi nữa !" Đột nhiên một âm thanh trầm thấp vô cùng nam tính vang lên , người mặc bộ tây trang màu xanh đậm chậm rãi đi tới trước mặt bác sĩ , gương mặt không biểu hiện một tý cảm xúc nào , làm cho bộ dáng của anh ta càng thêm anh tuấn . Vẻ mặt thâm trầm cùng hai tròng mắt sâu thẳm lộ vẻ bình tĩnh dị thường , môi mỏng cong lên kèm theo là nụ cười mờ nhạt

"Con trai , làm sao con biết chúng ta đang ở đây bệnh viện ?!" Chu Hân Lan kinh ngạc khi thấy con trai mình xuất hiện

Lạc Ngạo Thực nhìn mẹ mình một cái , sau đó hướng phía bác sĩ :"Sản phụ sẽ gặp nguy hiểm sao ?!"

"Nếu như bảo vệ đứa bé , thì sản phụ sẽ gặp nguy hiểm . Giữa hai người , chỉ có thể chọn một , cậu nên suy tính cẩn thận một chút !" Bác sĩ giải thích lần nữa

"Giữ lại người mẹ đi , tôi sẽ ký tên !" Lạc Ngạo Thực không chút do dự , hời hợt nói , sau đó nhận lấy hiệp nghị trong tay bác sĩ

"Con trai , con điên rồi à ?! Đứa bé quan trọng hơn chứ !" Chu Hân Lan dắt ống tay áo Ngạo Thực , không cho ký tên

"Mẹ , chuyện này tự con quyết định !" Thật ra thì làm sao dừng lại được chuyện này , hắn mới là người được quyền quyết định

Nhẹ nhàng gạt tay mẹ mình xuống , Lạc Ngạo Thực nhanh chóng ký tên . Chữ còn chưa kịp ký xong , đã nghe giọng hắn ra lệnh "Nhất định phải giữ được sản phụ !"

"Việc này cũng không dám chắc , đúng là mức độ an toàn của sản phụ sẽ rất cao . Nhưng tục ngữ có câu : Người đàn ông sa sút trong công việc là người đàn ông thất bại nhất . Người đàn bà trước và sau khi sinh là thời kỳ nguy hiểm nhất . Phẫu thuật đúng là không có rủi ro , nhưng không đảm bảo rằng sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn . Giả thiết nếu sản phụ sau khi sanh mà xuất hiện triệu chứng chảy máu , đôi khi cũng bình thường" Bác sĩ đem trách nhiệm giải thích rõ ràng

Giọng điệu trốn tránh trách nhiệm của vị bác sĩ , khiến Lạc Ngạo Thực hiện rõ không hài lòng , cau mày lại "Tôi không muốn nghe những lời này , đứa bé đã không giữ được , sản phụ cũng chưa chắc giữ được ?! Vậy các người thuộc nhóm thầy thuốc chỉ biết ăn lương sao ?! Tạo ra cái bệnh viện để làm gì hả ?!"

Bản thân của Lạc Ngạo Thực bẩm sinh đã uy nghi khiếp người , bây giờ lại còn nổi cơn thịnh nộ , khí thế gần như áp bức , nuốt chửng luôn cả vị bác sĩ hơn ba mươi tuổi kia , làm ông ta không khỏi rùng mình "Thật xin lỗi , tôi chỉ là nói theo lý thuyết thôi . Tôi xin hứa , sản phụ sẽ không gặp nguy hiểm đâu !"

"Tôi muốn cô ta phải bình an trở ra , nếu như có gì sơ xuất . Tôi nhất định , nhất định sẽ đem cái bệnh viện này , phá hủy tan tành !" Lạc Ngạo Thực nheo lại con ngươi , uy hiếp nói