Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 66




"Vâng , chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho sản phụ !" Bác sĩ vội vàng mượn cớ chạy đi.

"Con điên rồi , mẹ khổ cực phục vụ cô ta gần một năm trời , cuối cùng lại như thế sao ?!" Chu Hân Lan tức giận đỏ bừng con ngươi , nắm áo Ngạo Thực mà hô "Đứa bé chẳng có bệnh tật gì , mỗi lần kiểm tra đều khỏe mạnh , bây giờ con lại đồng ý bỏ đi như vậy , không cần ư ?! Không được , mẹ muốn có cháu , cháu là cháu của mẹ !"

"Chuyện đã như thế rồi . Mẹ , mẹ dặn dò bà Vương nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt . Cha , lát nữa con còn một cuộc họp , nên phải đi trước !"

"Công việc quan trọng , con cứ đi đi !" Lạc Phong cảm thấy kỳ quái , nhưng mà hắn luôn không quản được con trai

Lạc Ngạo Thực như có điều suy nghĩ , liếc nhìn cửa phòng sanh , sau đó quay đầu hướng đến thang máy

"Cái gì chứ ?! Nó không phải là người thân sao ?! Tại sao nó không ở lại đây , mà bắt tôi phải chăm lo ?! Đứa bé không còn , tôi cũng đi đây !" Chu Hân Lan tức giận , cầm túi xách chuẩn bị rời đi

Lạc Phong thấp giọng trách cứ :"Các người đi rồi , Vũ Nghê phải làm sao ?! Bà ở đây cho tôi , bà nên nhớ bà là mẹ chồng đấy !"

"Tôi không phải , bọn chúng cũng sắp ly hôn rồi . Cứ gọi Phó gia đến đây mà chăm sóc , chúng ta cần gì phải quan tâm ?! Đã mấy tháng rồi , tôi không có đánh mạt chược , tôi đi tìm bạn bè đánh đây !"

"Ly hôn ?! Cho là bọn chúng muốn ly hôn , thì đó cũng là chuyện sau này ! Người ngoài nhìn vào , khác nào sẽ bị chế giễu ?! Sản phụ sanh xong , người thân bên cạnh cũng không có ?!" Lạc Phong bình tĩnh nói

"Đứa bé đâu , có đứa bé thì tôi sẽ ở lại , không phải là không có sao ?!" Chu Hân Lan giận đến hừ lạnh nói

Đang lúc ấy thì cửa phòng sanh đẩy ra , y tá ôm một đứa bé đang khóc đi ra "Vị nào là người thân của sản phụ ?!"

Hai vợ chồng ngẩn người ra , còn chưa hiểu chuyện gì , đã thấy vô cùng hoang mang

*************************************

Vừa mới phẫu thuật xong , Vũ Nghê gần như mệt mỏi trợn tròn hai mắt . Thuốc mê gây tê làm bụng cô liên tục đau đến không ngừng , gương mặt sớm đã gầy yếu , giờ còn trắng bệch hơn

Nhìn chung quanh trong phòng bệnh , chỉ thấy có một mình mình . Vũ Nghê dường như thất kinh . Đứa bé đâu rồi ?! Nhanh như vậy đã bắt đi sao ?! Còn chưa cho mình nhìn nó một cái ?!

Hai tay của cô dùng sức chống lên mặt giường , nhưng dù có dùng sức thế nào , cô cũng không thể nhúc nhích nổi , hai chân tựa như không phải là của mình "Y tá , y tá đâu rồi ——"

Đang lúc ấy thì bác sĩ cùng y tá đi vào :"Chị à , sản phụ không nên kích động , để tránh vết mổ bị xé ra !"

Vũ Nghê không quan tâm những việc này , gấp gáp đến độ bộ mặt rơi lệ mà hỏi :"Bác sĩ , con của tôi ở đâu , có phải là do bọn người đó ôm đi rồi không ?! Đứa bé là con trai hay con gái ?! Có khỏe mạnh hay không . Nói cho tôi biết , có được hay không ?!" Cho dù không để cô nuôi nấng đứa bé , thì cũng nên ~~ cũng nên để cô nhìn đứa bé một chút chứ ?!

Bác sĩ đỡ lấy tay của Vũ Nghê , than thở một hơi :"Chị à , chị hãy nghe tôi nói , nhất định chị phải bình tĩnh ——"

"Bác sĩ , bác sĩ cứ nói đi . Đứa bé , đứa bé có phải không khỏe mạnh ?!" Vũ Nghê dẫu môi , mở to hai mắt nhìn bác sĩ

"Không phải , mà là thời gian sanh đẻ quá dài , cho nên đứa bé bị thiếu oxy ~~ cuối cùng vẫn không giữ được !" Bác sĩ nhỏ giọng nói . "À , còn có một chuyện nữa . Chị cũng phải thật bình tĩnh , do tử cung chị bị tổn thương nghiêm trọng , về sau mang thai sẽ rất khó khăn"

Vũ Nghê không tin trợn to cặp mắt , thật lâu sau mới phục hồi tinh thần lại "Không , các người , là các người đang gạt tôi , con của tôi không có chết , không có chết"

Những giọt nước mắt đau buồn lăn trượt xuống