Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 81




"Nếu anh đã tốt bụng chuẩn bị mọi thứ cho tôi , tôi đây rất biết ơn anh . Vậy nên , tôi càng không thể quấy rầy công tác của anh . Lạc tổng giám đốc , tôi xin phép đi trước !" Vũ Nghê dùng sức đẩy ngực của hắn , muốn chạy trốn ra

"Muốn đi ?!" Hắn cố định lại thân thể của cô , cúi đầu bắt lấy đôi môi đỏ mọng kia , sau đó dùng sức ‘mút’ nhẹ một cái :"Đồ ăn đã đưa đến tận cửa , anh làm sao có thể bỏ qua dễ dàng đây ?!"

Biểu hiện của Lạc Ngạo Thực trở nên tà quái , trong cơ thể tràn ngập khát vọng Vũ Nghê

"Đừng . Lạc Ngạo Thực , tôi đến đây để phỏng vấn anh , anh không thể giống như một tên biến thái cường bạo người khác như thế , đừng quên anh có thân phận là tổng giám đốc !" Cô cố gắng né tránh nụ hôn nóng bỏng tiếp theo , có nhã ý muốn nhắc nhở hắn

Ánh mắt sâu sắc của Lạc Ngạo Thực gần như kích động , hiên ngang nhìn vào đôi gò má ửng hồng kia . Bàn tay to siết chặt vòng eo mảnh mai của Vũ Nghê "Tổng giám đốc thì sao , anh cũng là đàn ông , đối với người đẹp thì phải khát vọng chứ . Hơn nữa hoàn cảnh bây giờ lại quá tốt , anh sao có thể bỏ qua em được . Phải không bà xã ~~!" Mấy chữ phía sau , hắn nói rất nhẹ

"Tôi bây giờ đã không còn là vợ của anh , anh đừng có cùng tôi dây dưa !" Vũ Nghê kịch liệt giãy dụa thân thể , trong lòng chỉ có một ý nghĩ , đó là không thể để cho hắn được như ý !

Vũ Nghê càng giãy dụa thân thể , toàn thân Lạc Ngạo Thực lại càng nóng bỏng , hô hấp càng trở nên vẩn đục "Bà xã , em nói thật đi , em thật không nhớ anh sao ?!" Hắn cười nhẹ lẩm bẩm , dùng ngôn ngữ câu dẫn gợi lên ham muốn trong cơ thể Vũ Nghê , muốn cho cô từ bỏ chống cự , cùng hắn rơi vào vòng xoáy kích tình

Đúng vậy ~~ Khi hai người bọn họ ở cùng nhau , tất cả mọi việc đều do hắn dẫn dắt . Cô lúc nào cũng bị hắn trêu chọc đến độ phải căng thẳng , cuối cùng lại phải vứt bỏ sự rụt rè , ở dưới thân hắn mà điên cuồng , khi đó trông cô thật đáng yêu !

Hắn quá mạnh mẽ đem lấy thân thể cô trùm lại , đến nổi cô không thể nào ẩn trốn được . Vũ Nghê bình tĩnh cười mỉa mai , đôi mắt trong sáng kèm theo chế giễu "Nhớ anh ?! anh nghĩ rằng anh có gì để tôi phải nhớ ?! Anh đừng quên , tôi là người đã có bạn trai . . . . . . Tưởng Vũ Hàng . . . . . ." Nói đến đây , cô dừng lại "Đối với tôi rất tốt , vì thế mà tôi có thể quên được rất nhiều chuyện , ít nhất là trong quá khứ !"

Lời của Vũ Nghê làm cho Lạc Ngạo Thực khẽ nhíu cái trán lên , giữa hai lông mày lộ ra một loại cảm giác bị người khác phản bội , giống như là đang chỉ trích cô "Quên đi rất nhiều thứ ư ?! Quên cả sự lạnh lùng , ích kỹ , nhẫn tâm của em , có phải hay không ?!"

Ích kỷ ?! Nhẫn tâm ?! Hai cụm từ này khiến Vũ Nghê tức giận nheo mắt "Anh sao lại trách móc tôi chứ. . . . . ."

"Em có thật sự quan tâm về những gì anh nói không ?!" Hắn nhướn mày , cực kỳ khiêu khích . Chính cô đã làm chuyện gì , cô còn không nhớ sao ?! Còn lớn tiếng giả vờ hỏi ngược lại hắn . Xem ra cuộc sống hiện tại của cô thật tốt đẹp , đem tất cả những chuyện ấy xóa bỏ sạch sẽ !

"Cũng không hẳn , anh bây giờ là đối tượng để tôi phỏng vấn , đương nhiên là tôi sẽ quan tâm chứ !" . Vũ Nghê bực bội tiếp lời "Mời anh buông tôi ra , nếu không tôi nhất định sẽ đi kiện anh , hoặc là đem hành động vô liêm sỉ này , đồn đại ra ngoài !"

"Tùy ý thôi , em cứ tự nhiên làm điều em muốn !" Lạc Ngạo Thực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ , dùng thân thể của mình , gắt gao áp trụ cơ thể ở phía dưới . Sau đó cầm lấy hai cổ tay trắng muốt kia , từ từ đem đặt lên đỉnh đầu Vũ Nghê

"Anh. . . . . . Buông tôi ra , tôi là người đã có bạn trai . . . . . ." Gương mặt Vũ Nghê lúc này xám xịt như tro tàn , nhìn phòng khách trống trơn , không cách nào tìm được biện pháp chạy trốn

Lạc Ngạo Thực chê cười một cái , trên khuôn mặt tỏ vẻ ngạo mạn . Đối với lần này , thật dễ như trở bàn tay "Phó Vũ Nghê , tốt nhất là em nên quên đi , bởi vì anh muốn em ngay tại đây !"

Nói xong , hắn bá đạo cởi quần cô ra . . . . . . Tiếng thét chói tai vang lớn trong phòng khách , đồng thời là hình ảnh nóng bỏng khi hắn dùng sức đâm vào nơi sâu kín của cô !

Hô hấp của hắn trở nên lạ thường , cộng với động tác như một con mãnh sư oai hùng ra sức gầm nhẹ , biểu thị công khai việc công thành chiếm đất thắng lợi !

Vũ Nghê uất ức đến chảy nước mắt , còn Lạc Ngạo Thực lại vui vẻ đắc ý thấy rõ !

Cô không ngừng lắc lắc thân thể hướng về sau , tránh né những động tác càn rỡ chủ động lần lượt đưa vào cơ thể mình

Hắn không ngừng tiến sâu lên phía trước , cố ý ép cô không có đường thối thui . Hai tay bám trụ vào mông cô , tiến hành giai đoạn điên cuồng nhất , độc đáo nhất , dùng sức mạnh kinh khủng nhất để làm cho hai cơ thể va chạm nhau đến kịch liệt ——

Thân thể phía dưới của Vũ Nghê bị hắn tra tấn liên tục , làm cho thanh âm rên rỉ yêu kiều từ trong cánh môi tràn ra bên ngoài . Cơ thể mỏng manh ngày càng bị đẩy cao hơn ——

"Thích không ?! Nói cho anh biết , thích không ?!" Hắn nhẹ giọng thấp hỏi bên tai cô . Bảo bối cương cứng không chút kiêng nể đẩy vào lúc nhanh lúc chậm , dùng phương thức chín cạn một sâu dày vò hoa viên bí mật kia

Vũ Nghê quay mặt đi chỗ khác , không muốn nhìn tới gương mặt tà ác kia

"A. . . . . . Xem ra. . . . . . Bạn trai của em cũng không thường sử dụng ~~ đàn ông phải nên hưởng thụ ~ Haha , đây là quyền lợi mà . Cái người này , chỗ kín của em thật chặt , tựa như là xử nữ vậy . . . . . ." (xử nữ : gái còn trinh)

Vũ Nghê thật muốn dập tan sự kiêu ngạo của hắn , tại sao lại đắc ý như vậy . Vừa chịu đựng sự xâm phạm của hắn , vừa lạnh lùng châm chọc "Xử nữ ư ?! Ha ha , nhắc cho anh nhớ , anh từng chạm qua lần đầu tiên của tôi sao ?!"

Tâm tình tự đắc của Lạc Ngạo Thực nhất thời biến mất , trên mặt dường như cứng ngắc lại , dùng sức mạnh bạo lực hơn để trả thù câu nói của Vũ Nghê

"Ưm ...Đừng..." Vũ Nghê cố gắng đè nén , nhưng đau đớn đó làm cô không khỏi kêu lên một tiếng , âm thanh liên tiếp vang lên trong phòng khách . . . . . .

Động tác liên tục dồn lại thành một , làm cho cơ thể cả hai đung đưa ác liệt hơn . Khi cao trào lên đến điểm chót , thì đôi nam nữ kia đã tiến sâu vào thiên đường. . . . . .

"Anh muốn một lần nữa !" Đỉnh cao của sự phấn khích vẫn còn vây quanh cơ thể của Vũ Nghê ~ Bảo bối bên trong lại mơ hồ thức tỉnh , trở nên cứng rắn hơn . Hắn cầm hai chân của cô tiếp tục yêu cầu

Giọng nói đầy ý hỏi thăm vẫn chưa được sự đồng ý của chủ nhân , đã trực tiếp tiến sâu vào bên trong cơ thể cô . Lại một lần nữa hắn vùi dập cô không thương tiếc . Thân thể dường như không còn sức lực , cô làm sao có thể cự tuyệt đây ?! Giờ đây cô chỉ biết ngây ngô để cho hắn được toại nguyện mà thôi . . . . . .

Lạc Ngạo Thực ăn mặc chỉnh tề , khuôn mặt đắc ý nhìn về phía người phụ nữ trong phòng rửa tay đi ra . Hắn cầm một hộp thuốc đưa tới cho cô , nhẹ nhàng nói :"Ừm , em uống đi , hy vọng có thể ngăn lại ! Tuy nhiên em không muốn uống cũng được , lần này anh nhất định sẽ gánh lấy trách nhiệm , Haha !"

Vũ Nghê không để ý tới hắn , cầm ví da trên ghế salon cùng tư liệu muốn đi !

Bỗng dưng Lạc Ngạo Thực ôm chặt từ phía sau Vũ Nghê , môi mỏng ghé sát đôi tai đáng yêu kia , mạnh miệng nói :"Vũ Nghê , đừng giận , có được không ?! Làm bạn gái của anh đi , anh so với Tưởng Vũ Hàng phải mạnh hơn chứ ?! Hắn có thể cho em , anh cũng có thể . Hãy tin anh , Tưởng Vũ Hàng không thích hợp với em !"

Giọng nói của hắn khàn khàn mang chút tình cảm , khi nghe xong có lẽ sẽ cảm động , khiến nhiều cô gái tim đập thình thịch , nhưng lại không cách nào lay động Vũ Nghê "Anh buông tôi ra . Nói cho anh biết , tôi đối với anh đã hết yêu mến , cũng chẳng còn một chút hứng thú rồi ! Hơn nữa , tôi nhớ năm đó Lạc tổng giám đốc cũng đã nói , nhìn tôi có mà sởn-gai-ốc , chúng ta tuyệt đối sẽ không phiền nhiễu vấn vương tơ lòng với nhau ! Cho nên , anh đừng làm điều vặt vãnh này , đây cũng không phải là phong cách của anh !" (Phiền nhiễu vấn vương tơ lòng : ý là đã đoạn tuyệt rồi thì khi gặp lại cũng đừng nên tiếp tục mối quan hệ)

"Không đúng , anh không có nói rằng sẽ không được tiếp tục mối quan hệ này , đấy là do em nói !" Hắn tỉnh táo nhắc nhở . Đúng vậy , lời nói đó hắn nhất định chưa từng nói qua ——

"Điều đó chứng minh được gì ?! Cho dù anh không nói , nhưng là anh vô cảm đến lạnh lùng với tôi ! Hơn nữa , anh cũng đã nhìn thấy cuộc sống của tôi bây giờ rồi , không chỉ có công việc phong phú , còn có thêm cả một bạn trai ưu tú , anh cho rằng tôi còn muốn đòi hỏi gì thêm ?! Trâu già tính gặm cỏ non ư ?!" [Haha , Vũ Nghê sốc thật (^O^)/]

Sắc mặt Lạc Ngạo Thực chợt thay đổi , ung dung nỉ non "Trâu già gặm cỏ non ?!"

Chính vì không nhìn thấy sắc mặt của hắn , cô thành thực mà nói "Anh năm nay đã ba mươi lăm tuổi rồi , còn trẻ sao ?! Đừng tưởng rằng Tưởng Vũ Hàng nhỏ hơn anh tám tuổi , thì sự nghiệp của hắn sẽ không bằng anh . Ít nhất hắn vẫn còn có nhiều thời gian để rèn luyện hơn trong việc kinh doanh !"

"Cho nên. . . . . ." Hắn cắn răng nghiến lợi hỏi , tay từ từ buông ra.

Vũ Nghê đẩy hắn , bước một bước về phía trước "Không có gì cho nên cả . So với anh , hắn tôn trọng tôi hơn , bất kỳ cô gái nào cũng sẽ lựa chọn nam nhân nghiêm túc với mình !"

"Tôn trọng ?!" Lạc Ngạo Thực xì mũi coi thường (sao hành động này giống y chang Lạc Dật vậy ta) , vẻ mặt khinh bỉ , khóe miệng nở lên nụ cười châm chọc , giống như hắn vừa mới nghe chuyện nực cười

Chỉ là hắn không muốn bận tâm để tranh luận cùng cô

Vũ Nghê lấy lại được tự do , đang tính chuẩn bị đi thì âm thanh ngoài cửa vang lên

Cốc cốc cốc —— "Thưa tổng giám đốc , anh Tưởng Vũ Hàng đến rồi !"

Vũ Nghê sửng sốt , trong lòng hoảng hốt vô cùng . Sao hắn lại đến đây ?!

Trên mặt Lạc Ngạo Thực nở lên nụ cười thản nhiên , ở bên tai Vũ Nghê nhẹ giọng trêu đùa "Haha , hắn tới thật đúng lúc . Nếu đến sớm một chút , thì làm sao chúng ta có thời gian chỉnh đốn xong đây ?!"

"Anh câm đi !" Cô hạ thấp giọng , cắn răng nghiến lợi nhìn hắn

Lạc Ngạo Thực khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Nghê , tà ác uy hiếp nói "Ngay bây giờ , em phải hôn anh !"

"Anh nghĩ cái gì vậy ?!" Thật là trò cười mà

Hắn nhìn ngoài cửa một cái , lại nhíu mày hướng về phía cô . Cho dù không có nói rõ , nhưng ý nghĩ của hắn rất rõ ràng . Nếu như cô không chủ động hôn hắn , thì hắn nhất định không mở cửa

Bọn họ không ai nhường ai , cứ thế đối mặt nhau ——

Năm giây. . . . . . Mười giây đồng hồ. . . . . . Ba mươi giây. . . . . .

Cốc cốc cốc , tiếng gõ cửa lần nữa vang lên

Nụ cười trên mặt của Lạc Ngạo Thực đồng thời gia tăng , Vũ Nghê thu hồi ánh mắt , đầu ngón chân nhón lên , vội vã ấn lên một nụ hôn trên đôi môi mỏng kia

Lạc Ngạo Thực thừa cơ hội ôm lấy Vũ Nghê , dùng lực hôn càng sâu hơn . Hai tay cố gắng bóp cái mông đáng yêu kia một cái , sau đó mới từ từ buông ra

Vũ Nghê lau môi của mình , gắng sức xóa đi mùi vị ghê tởm còn lưu lại trong miệng

Cửa phòng khóa chặt rốt cuộc cũng được mở ra , Tưởng Vũ Hàng mang theo nghi ngờ nhìn về phía Vũ Nghê.

Vũ Nghê sắc mặt trắng bệch , tránh né cúi đầu

"Tưởng tổng giám đốc ghé thăm , đáng ra tôi nên xuống nghênh đón mới phải . Nhưng là mới vừa rồi có chút bận bịu , vì vậy hơi chậm trễ , thật xin lỗi !" Lạc Ngạo Thực nồng nhiệt chào đón khách quý , trên mặt không hề biểu hiện khác thường , thẳng thắn vô tư làm cho Tưởng Vũ Hàng không còn ý nghĩ xấu xa !

"Có thể là tôi đến sớm rồi , không có quấy rầy cuộc phỏng vấn chứ ?!" Tưởng Vũ Hàng áy náy hỏi

Lạc Ngạo Thực nhìn chằm chằm Vũ Nghê , cố ý chậm rãi mở miệng :"Quấy rầy ư ?! Thật ra thì tôi và cô Vũ Nghê mới vừa rồi gặp chút rắc rối. . . . . ."