Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 87




Đau đớn khiến Vũ Nghê nhíu mày , cảm giác sợ hãi mới vừa xảy ra , làm cô không còn hơi sức cải cọ với hắn

Lạc Ngạo Thực dùng tốc độ nhanh nhất , chạy đến bệnh viện gần đó . Sau khi bác sĩ kiểm tra xong , chỉ là bị thương ngoài da , không ảnh hưởng gì nhiều , hai người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vũ Nghê thật sợ cánh tay mình bị gảy xương , nếu như thế thì sẽ khó khăn trong công việc của cô !

Hai người đi khỏi bệnh viện , Vũ Nghê dừng bước "Cám ơn anh đã đưa tôi tới bệnh viện , tôi còn ——"

"Em còn muốn đứng chờ xe trước cửa bệnh viện , để tiếp tục bị cướp nữa , đúng không ?!" Lạc Ngạo Thực dắt tay trái của Vũ Nghê kéo đi , không cho cô cơ hội trốn tránh "Đi thôi , anh tiễn em về nhà . Anh dám bảo đảm , sẽ không ‘khi dễ’ em nữa , yên tâm đi !"

Vũ Nghê nửa tin nửa ngờ , chần chừ không muốn bước

Nhìn nàng bộ dạng đề phòng của Vũ Nghê , Lạc Ngạo Thực lắc đầu cười , giống như ám chỉ cô đang làm điều thừa . Điên cuồng mở miệng nói , cũng không sợ kích động cô "Yên tâm đi , thật ra thì anh không cần nhiều lời , em cũng có thể biết được , anh bây giờ ~~" Nói đến đây , hắn dùng ánh mắt ra dấu tiếp lời "Vẫn là đang đeo đuổi một cô gái , vóc dáng của cô ấy cũng không tệ !"

Lời nói giống như gia vị thêm dầu vào lửa , trực tiếp đâm sâu vào lòng cô , lỗ mũi cũng trở nên chua xót . Chỉ là cô bây giờ đã hai mươi bảy tuổi , những trở ngại của xã hội cô đã trải qua nhiều kinh nghiệm , dù có gặp chuyện gì sợ hãi , vẫn có thể nâng lên khóe môi , trên miệng mỉm cười "Chúc mừng anh , có thể để cho Lạc tổng giám đốc chủ động theo đuổi , nói vậy cô gái này rất đặc biệt !"

Lạc Ngạo Thực ngưng mắt nhìn vẻ đẹp diễm lệ trên gương mặt Vũ Nghê , cố ý chê bai mà nói :"Cũng bình thường thôi , nữ nhân xinh đẹp không phải anh chưa từng gặp qua , chỉ là dáng vẻ của cô ấy so với những người phụ nữ khác , đúng là khí chất hơn người . Gương mặt thanh thoát , vóc người khá chuẩn , trình độ học vấn hơi cao một chút ! Em nói cũng đúng , anh bây giờ cũng đã lớn tuổi , nên ổn định lại thôi , chắc phải tìm một người mẹ cho con mình !"

Vũ Nghê suy nghĩ mông lung , căn bản không nghe hết lời hắn nói . Nếu ngẫm lại một tý , cô chắc hẳn phải biết , người hắn đang nói tới là ai , chỉ có điều cô lại không để ý . Hơn nữa , câu nói tìm ';một người mẹ cho con mình'; , cô càng không thấu hiểu "Không tệ , anh là nên có một gia đình , tự nhiên sẽ có con thôi !"

Nhắc tới con , trong lòng Vũ Nghê như vỡ đau , con của cô

~Rõ ràng là đủ tháng tuổi , thế mà lại phải chết non , loại đau đớn này chỉ sợ cả đời cô không quên được

Thất bại sau hôn nhân , thời gian sáu năm cũng không chữa lành vết thương lòng . Đến cả nỗi đau mất đi đứa bé , vẫn còn là một ký ức mới mẻ khó trôi qua

Suốt cuộc đời này cô cũng không còn sinh con được nữa !

"Đó là điều tốt , chúc anh hạnh phúc !"

Lạc Ngạo Thực chủ động giữ cánh tay cô , siêu cấp vô hại thanh thản nói :"Cho nên em cứ yên tâm , lần này anh đã xác định là yêu cô ấy . Vả lại cô ấy rất ghen tuông , lại có thể cuốn hút anh , thế nên anh bảo đảm , sẽ không gây rối với em lần nữa , lên xe nhé !"

Lời hắn nói chắc như đinh đóng cột , thật khiến cho bất kỳ nữ nhân nào cũng có thể nguyện ý gật đầu hạnh phúc . Hơn nữa ý ngoài thâm sâu cũng nói cho cô biết là cô gái mà hắn đang theo đuổi tài sắc vẹn toàn , hắn cần gì phải làm loạn với cô ?!

Mặc dù đây là điều mà cô hi vọng , nhưng lối nói chuyện của hắn , làm cô càng khó chịu hơn !

Đem cô phong tỏa hết mọi mặt , Hắn thật sự quá thông minh . Nếu như cô không lên xe , khác nào tự khẳng định cô đang bị hắn mê hoặc , tưởng ai cũng yêu mình

Cuối cùng , cô vẫn phải bước vào xe của hắn

Khi chiếc xe chạy được khoảng mười phút , Lạc Ngạo Thực bắt đầu khoái trá , phá tan không khí im lặng tronng xe "Tại sao em không sắm xe riêng ?! Đừng nói với anh là em không có tiền mua ?!" Cho dù cô không nghĩ đến việc này , nhưng với cuộc sống bây giờ , ít nhiều cũng ảnh hưởng đến công việc

"Chỉ là không muốn lái xe thôi , mỗi ngày làm việc đã mệt chết rồi , lái xe càng thêm mệt nhọc !" Giọng điệu cô bình tĩnh , khiến người nghe dễ chịu vô cùng

Lạc Ngạo Thực trầm mặc , lắc đầu cười một cái "Ừ , em là một MC , cổ họng luôn quan trọng nhất , cho nên phải chăm sóc tốt một chút . Quả đười ươi , em nhớ phải dùng đấy !"

Vũ Nghê phản ứng nghẹn lại , im lặng thật lâu , mới chậm rãi hỏi "Tại sao ?!"

Lạc Ngạo Thực không hiểu nhìn sang Vũ Nghê , ánh đèn ngoài cửa sổ thoáng mập mờ , bắt đầu phản chiếu vào gương mặt của hắn và cô , khiến không khí lúc này lộ vẻ thần bí hơn

"Tại sao anh lại gửi cho tôi những thứ đó ?!" Cô lặp lại một lần nữa , lần này chi tiết hơn trước "Chúng ta không còn quan hệ ——"

Lạc Ngạo Thực tiếp tục nhìn sang Vũ Nghê một cái , sau đó quay đầu về phía trước , làm bộ lơ đãng nói :"Hai ngày nay cổ họng của anh bị viêm , thư ký có cho mua mấy bao đười ươi . Chợt nghĩ đến công việc của em , nên tiện thể nhờ thư ký gửi đi , về phần dép bông vải thì lúc đó anh đang ở trong siêu thị , nhìn thật đáng yêu ——"

"Cám ơn quà tặng của anh !" Dẫu là thế nào , cô cũng rất biết ơn hắn !

Rốt cuộc xe cũng dừng ở phía dưới nhà trọ . Lạc Ngạo Thực chủ động cởi thắt lưng an toàn cho cô . Động tác của hắn rất lịch sự , không có bất kỳ ý đồ xấu xa nào .

"Cám ơn anh đã tiễn tôi về !" Cô tự động mở cửa xe rời đi !

Hắn vẫn ung dung ngồi trong xe , ánh mắt vững vàng khóa chặt bộ dáng của cô , tầm mấy giây sau , hắn đột nhiên hỏi :"Em có ghen không ?!"

Người mang giày cao gót màu trắng bước chân dừng lại , xoay người nghi hoặc nhìn hắn "Ghen , tại sao tôi phải ghen ?! Anh cho rằng tôi thích anh ư ?!"

Nhìn hắn dưới ánh trăng lại vô cùng anh tuấn . Ông trời thật không công bằng , sáu năm rồi trên gương mặt của hắn vẫn không lưu lại bất kỳ dấu vết thời gian nào , ngược lại cả người còn lộ ra trưởng thành và kiêu ngạo

Cho dù bây giờ hắn ăn mặc lôi thôi , nhưng vẫn không ảnh hưởng đến uy nghiêm của hắn

Hai mắt sắc bén khẽ cong lên nhìn như xuyên thấu . Khóe môi nâng cao tạo cảm giác sống mũi luôn thẳng tắp , bao gồm cả hàm răng trắng noãn . Gương mặt trước giờ nghiêm túc cộng thêm ngạo mạn , nhìn có vẻ du côn , nhưng lại làm cô cảm thấy so với sáu năm trước , hắn ngày càng gần gũi , đáng yêu !

Vô tình cô đã rất tự nhiên mang hắn so sánh cùng Tưởng Vũ Hàng . So với hắn , Tưởng Vũ Hàng khác xa một trời một vực , khí thế không bằng , chững chạc cũng không có . . . . . .

Lẽ nào đây chỉ là vấn đề phụ thuộc vào thời gian !

"Chẹp , chồng cũ sắp tái hôn , em nói điều này , thật làm anh mất mặt đấy ?!" Cánh tay Lạc Ngạo Thực khoác lên cửa xe , tự giễu cười cười

"Chẳng lẽ Lạc tổng giám đốc muốn tôi phải ghen , thì mới không mất mặt hay sao ?! Đừng chọc tôi cười , như thế khác nào tôi tự tìm lấy buồn phiền cho mình , càng tự tạo ra nếp nhăn trên mặt chứ !" Vũ Nghê vừa cười lại vừa nghiêm mặt ——