Con Huyền lúc này mặt tái mét run run lủi ra sau. Đến khi nó đi khuất Khoa quay sang tôi cáu kỉnh quát:
\- Sao bình thường nói chuyện với tôi em cũng ghê gớm lắm mà lại để cô ta dẫm lên chân như vậy?
Tôi nhìn Khoa, dù bị mắng nhưng vẫn thấy anh ngầu kinh khủng. Cái cảm giác được bảo vệ, được che chở khiến trong tim tôi có gì đó len lói không sao nói được thành lời. Anh lại thở dài hỏi:
\- Có đau không?
\- Đau\.
Hai hàng lông mày của Khoa chau lại rồi choàng áo khoác lên người tôi cứ thế bế thốc vào thang máy. Tôi có chút ngại ngùng khi đi qua không biết bao nhiêu người, thế nhưng thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Khoa thì tôi vui thích nhiều hơn là ngượng. Anh đẹp trai như vậy, galang như vậy, tôi cũng... thực sự thấy hãnh diện. Con gái mà, ai chẳng thích được như vậy. Mùi hương trên cơ thể Khoa bay thoang thoảng, tôi hơi rúc vào người anh, cảm giác càng lúc tim càng xốn xang, rạo rực. Cảm giác này là gì tôi cũng không biết. Chỉ biết thực sự muốn bên cạnh Khoa, muốn được gần anh, muốn được bảo vệ che chở. Có lẽ đến giờ phút này Khoa đã dần mở lòng với tôi, nhưng cả anh và tôi đều không ai thừa nhận điều đó. Nhưng việc thừa nhận hay không rốt cuộc cũng không quan trọng, quan trọng ở cạnh đối phương trong lòng thấy thoải mái là được.
Khi lên đến phòng Khoa đặt tôi lên giường rồi cúi xuống nhìn vết thương. Con Huyền cũng ác thật, cái mũi giày nhọn hót như đinh cắm thẳng vào khiến bàn chân tôi vừa chảy máu vừa tím bầm. Khoa không nói không rằng đứng dậy mở cửa bước ra rồi đóng rầm một cái. Tôi đã đau sắp chết mà còn bỏ đi nên trong lòng có chút ấm ức. Cuối cùng tôi đành tháo giày nằm lên giường. Năm phút, mười phút, hai mươi phút sau Khoa vẫn chưa về? Tôi nhìn qua khung cửa kính ra bên ngoài những dãy núi càng thấy tủi thân. Mãi gần ba mươi phút sau tôi mới thấy cánh cửa mở ra. Còn đang định trách móc bất chợt thấy mái tóc Khoa còn nguyên sương đọng lại, đôi môi tái đi vì lạnh, trên tay cầm một đống nào cồn, nào bông, nào thuốc. Khoa bước vào giường ra lệnh:
\- Ngồi dậy\, đưa chân đây tôi xem\.
Tôi có chút áy náy đưa tay chạm lên má anh, hơi lạnh từ da thịt anh phả ra khiến tôi hơi rùng mình hỏi lại:
\- Anh đi tận đâu mua thế? Có lạnh không?
\- Hỏi thừa\, không thấy người tôi sắp đóng băng rồi sao?
Khoa nói đến đâu cúi người kéo chân tôi ra đến đó, anh cẩn thận tỉ mỉ chạm nhẹ lớp bông đã thấm nước sát trùng lên. Khi vừa chạm vào tôi như phản xạ liền rụt chân lại. Anh tưởng tôi liền ngước lên hỏi:
\- Đau lắm à?
Sẵn đang được anh đối xử dịu dàng tôi liền nhõng nhẽo:
\- Vâng\, đau lắm\.
Cứ ngỡ trả lời vậy Khoa sẽ xuýt xoa, không ngờ anh chẳng những an ủi còn mỉa mai:
\- Sao trước mấy lần làm tình thô bạo thế không thấy kêu đau\. Giờ chân xước một chút lại làm bộ làm tịch\.
Tôi đỏ mặt xấu hổ lí nhí chống chế:
\- Hồi đó mà kêu anh cũng có thèm quan tâm đâu\, có khi kêu anh còn coi thường rồi hành hạ tôi đau hơn ý\. Giờ thời thế khác rồi\, tôi phải tranh thủ hơn cao thủ\.
\- Đồ lưu manh\, lươn lẹo\.
\- Quá khen\!
\- Em\!\!\!
Thấy Khoa bất lực lắc đầu tôi liền bật cười. Anh cũng không thèm để tâm nữa cứ thế lau chùi sạch sẽ nhưng bụi bẩn bám trên vết thương. Tự dưng thấy anh tỉ mẩn ngồi bên dưới tôi lại thấy sống mũi cay cay. Lau xong Khoa đứng dậy cởi áo khoác rồi leo lên giường, lúc này người anh cũng đã khô ráo. Tôi đưa tay qua ôm lấy bờ ngực anh, thói quen ôm anh đi ngủ từ khi có bầu đến giờ tôi vẫn không thể bỏ. Khoa vuốt vuốt mái tóc trên gương mặt tôi không nói gì. Thấy vậy tôi liền chủ động hỏi:
\- Anh còn lạnh không?
\- Còn\.
\- Điều hoà hai chiều\, đắp cả chăn to thế nào vẫn lạnh sao?
\- Lạnh chứ\, lạnh từ bên trong chứ không phải bên ngoài\.
\- Thế giờ phải làm sao cho anh hết lạnh\.
\- Hôn tôi một cái\.
Sặc! Cái gã này, mồm nói tôi lưu manh nhưng anh thì chắc có kém. Tôi chẹp miệng nhướn người chạm nhẹ môi lên môi anh rồi nói:
\- Rồi nhé\, anh đỡ lạnh chưa?
\- Chưa\! Nụ hôn nhạt nhẽo\, lạnh lẽo hơn cả chưa hôn\.
Thấy vậy tôi liền ngồi hẳn dậy cúi xuống dí sát môi lại môi anh, thế nhưng Khoa vẫn không hài lòng, làm lại cả chục lần anh vẫn chê ỏng chê eo. Cuối cùng tôi đành bất lực đề nghị:
\- Tôi không biết hôn\, anh dạy tôi đi\.
Nghe tôi nói Khoa chợt bật cười, kéo tôi xuống. Chiếc lưỡi ướt át của anh từ từ tách môi tôi ra rồi tiến vào trong. Tự dưng người tôi cũng nóng bừng bừng, nụ hôn của Khoa quá điệu nghệ và nồng nhiệt, một tay ôm chặt lấy tôi, một tay chạm nhẹ lên bầu ngực mân mê. Thế rồi còn đang đê mê trong sự cuồng nhiệt ấy Khoa lại từ từ nhả ra, cả người tôi bỗng bị hẫng lại, phía thân dưới cũng ướt át cả rồi. Khoa nhìn tôi cười gian xảo:
\- Sao thế? Em khó chịu chỗ nào à?
\- Tôi\.\.\.
\- Biết cảm giác của tôi chưa?
Hu hu, bị kích thích đến mức này rồi lại dừng lại thực sự là rất khó chịu. Khoa vẫn nhơn nhơn, đôi tay thi thoảng còn đụng chạm vào chỗ nhạy cảm rồi buông ra. Anh lại cười nói tiếp:
\- Kể ra không phải kiêng cữ thì hôm nay buổi tối tôi đã có một món ngon để ăn rồi\.
Tôi nhìn Khoa, từ lúc có bầu tới giờ anh đều nhất mực kiêng cữ cho tôi. Trước kia bị anh bạo dâm cứ nghĩ anh là gã đàn ông bất chấp mọi thứ để thoả mãn giờ mới biết không phải. Đơn giản vì khi ấy anh ghét tôi, muốn hành hạ cho tôi bõ cơn tức giận, căm ghét mà thôi. Càng ngày càng hiểu anh lại càng nhận ra hoá ra người đàn ông này lại tử tế đến vậy. Tôi cũng không biết tương lai tôi và Khoa thế nào, nhưng tôi cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ biết rằng giây phút này thực sự muốn cùng anh nắm tay nhau đi qua bão giông. Tôi rúc rúc đầu vào người anh hỏi vu vơ:
\- Trước đến nay anh từng quen bao nhiêu cô gái rồi?
\- Em muốn tôi trả lời là bao nhiêu?
\- Tôi muốn bao nhiêu anh trả lời bấy nhiêu à?
Khoa kéo sát tôi lại gần nghiến răng nói:
\- Đến giờ vẫn còn xưng tôi sao? Em có thấy tôi đổi cách xưng hô mà em vẫn cứ nhạt nhẽo như thế không?
Tôi nghe vậy bụm miệng cười nhắc lại câu khi nãy Khoa hỏi ngược lại:
\- Anh muốn xưng hô thế nào?
\- Duyên\!\!\! Dạo này thấy tôi bắt đầu dễ tính là không coi ai ra gì phải không?
Tôi bị doạ lắc đầu đáp:
\- Không phải\.\.\. tôi\.\.\.
\- Tôi cái gì mà tôi\.
\- Em\.\.\. xưng em được chưa?
\- Ngoan\! Từ nay cứ thế mà xưng hô\, em có thấy xưng hô như vậy nghe vừa dễ thương\, vừa tình cảm không?
Phải, thực ra mấy lần tôi cũng muốn đổi nhưng cảm thấy gượng gạo nên đành thôi. Lần này Khoa muốn tôi đổi, nghe xong tôi cũng thấy ngọt ngọt kiểu gì ấy. Đêm ấy tôi ngủ rất ngon, đến khi có ánh nắng chiếu vào trong kẽ rèm tôi mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã thấy Khoa đang đứng nhìn mình chằm chằm, tôi xấu hổ đỏ mặt hỏi:
\- Sao anh không ngủ nhìn em kinh thế?
\- Em tự nhìn mình đi xem có kinh không? Con gái con đứa gì ngủ chảy dãi ra\, định mang cái cốc vào hứng xem được đầy cốc không\.
Tôi bật dậy quệt ngang miệng rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Đàn ông đàn ông gì mà thô thiển, soi mói người ta. Đánh răng xong ra ngoài cũng thấy Khoa đang kéo rèm lên, trên đỉnh núi mây sà xuống tận phòng tôi. Tôi thích thú không kìm được trước cảnh vật này liền nói:
\- Anh chụp ảnh cho em được không? Đẹp quá\.
Khoa gật đầu, chụp cho tôi rất nhiều bức hình. Người ta hay nói đàn ông chụp ảnh rất tệ nhưng xem ra tay nghề của Khoa khá lắm. Tôi nhìn mấy bức hình rồi hỏi anh:
\- Anh chụp hình đẹp nhỉ\, chắc có kinh nghiệm chụp cho nhiều cô gái rồi\.
Khoa cầm cốc trà uống một ngụm đáp lại:
\- Cũng không nhiều lắm\, chỉ có một người thôi\. Chụp năm sáu năm nên cũng quen tay rồi\.
Tự dưng Khoa nói đến đây tôi lại có chút ghen tị với cô gái kia. Năm sáu năm chứng tỏ là tình cảm phải sâu đậm lắm. Thà là quen nhiều cô gái mỗi cô vài tháng còn thấy đỡ đỡ hơn là quen một người trong khoảng thời gian lâu như vậy. Tôi biết mình không có quyền gì ghen mà vẫn có cảm giác chạnh lòng.