Tôi nhìn Khoa, không chỉ là sự xúc động mà còn cả biết ơn, giống như tất cả mọi người đều chà đạp, xúc phạm tôi anh lại đứng ra bảo vệ. Ở trong nhà tiếng chị Ngân vẫn đang khóc, Khoa phủi bụi trên áo rồi nói:
\- Vào xem chị ấy thế nào trước đã\.
Tôi gật đầu bước vào, chị Ngân, Sóc, Thỏ đang ngồi thu lu một góc, mặt ai nấy nhem nhuốc, nước mắt chảy dài trên gương mặt. Cô Hiền nhìn tôi thở dài:
\- Vừa gọi cho mấy bát phở ăn sạch rồi\. Khổ gì mà khổ gớm vậy\. Ngày xưa cô nhìn thằng chồng nó đã đoán là loại không ra gì rồi\. Tết xuống còn phải xin tiền em về\, đúng là không còn gì để nói\.
Chị Ngân đưa tay quệt ngang nước mắt thút thít:
\- Anh ta về chưa?
Tôi đưa Sóc Thỏ cho Khoa rồi nói:
\- Anh đưa hai đứa ra xe giúp em được không? Lát em dẫn chúng nó mua ít đồ\, em ở đây nói chuyện với chị ấy chút đã\.
Khoa gật đầu, cúi xuống dịu dàng dỗ hai đứa mấy câu rồi đưa chúng nó ra xe. Khi chỉ còn tôi với chị Ngân trong phòng tôi mới hỏi:
\- Tóm lại có chuyện gì? Thằng chó kia có bồ\, bồ nó có chửa con trai nên nó về đuổi chị đi?
\- Ừ\, chúng nó tằng tịu với nhau lâu rồi\. Chị biết nhưng nhắm mắt cho qua hi vọng gia đình êm ấm\. Nhưng không ngờ nó lại khốn nạn đến mức này\, nó ép chị phải đi tay trắng\, hai đứa con nó và con kia sẽ nuôi\. Nhưng chị thà chết cũng phải mang hai đứa đi cùng chị\.
Tôi nhìn chị Ngân, tận cùng của sự ngu ngốc là đây. Thế nhưng cũng may chị còn biết mang hai đứa bé đi cùng. Chị thấy tôi im lặng lại nói:
\- Duyên\! Chị xin lỗi\. Chị nghe lời anh ta mà hiểu nhầm em\.
\- Nếu như không vì anh ta đuổi chị đi\, liệu chị có tìm đến em không?
\- Chị\.\.\.
\- Anh ta nói thế nào em không quan tâm\, nhưng sao chị có thể tin anh ta chứ không tin em?
Chị Ngân cúi mặt bật khóc đáp:
\- Thực ra khi ấy mẹ chồng chị luôn lấy em ra để chửi mắng chị\.\.\. mà thực ra do chị ngu\, chị vì muốn lấy lòng Việt\, lấy lòng gia đình chồng mà cư xử với em như thế\. Là chị ngu\, chị mù quáng mà tin họ\.\.\. chị cứ ngỡ chị làm vậy họ sẽ\.\.\. sẽ tốt với chị hơn\.
Trên đời này người phụ nữ như chị Ngân không thiếu, chỉ là ở cái xã hội hiện đại này tôi vẫn không thể tin có những người cam chịu đến ngốc nghếch như vậy. Tôi thở dài hỏi lại:
\- Vậy giờ chị định thế nào với thằng chó kia?
\- Nó đuổi chị đi rồi\, dù van xin cỡ nào nó cũng đuổi đi\. Giờ mẹ chồng chị có cháu trai nữa\. Chị không biết phải làm thế nào\.
\- Còn làm thế nào nữa\, bỏ quách đi rồi xuống đây ở cùng thằng Hiếu\. Ba mẹ con xuống đây\.
\- Nhưng chị xuống đây rồi làm gì?
Tôi trợn mắt nhìn chị Ngân quát lên:
\- Chị đừng nói với em lấy chồng xong bị nó hành hạ mụ hết cả đầu đi nhé\. Con Thỏ năm nay cũng ba tuổi rồi\, Sóc năm tuổi\, hai đứa lớn cả rồi cho chúng nó đi học\, Hiếu ở nhà cơm cháo cho chị đi làm\, em còn một ít tiền hỗ trợ được chút nào hay chút ấy nhưng chị cũng phải tự thân vận động đi chứ\. Trước chị ở kia bao nhiêu năm hầu hạ nhà chúng nó còn làm được\, xuống dưới này thiếu gì việc cho chị làm?
\- Nhưng\.\.\. ý là chị sợ Việt lại xuống rồi đòi hai đứa mang về\. Không có hai đứa chị không biết phải sống sao\. Còn làm việc\, chị sẽ cố gắng\.
\- Chị không phải lo\, thằng chó ấy không dám đụng vào chị đâu\. Yên tâm\.
Chị Ngân nhìn ra ngoài rồi nói:
\- Cậu ta là ai mà hình như Việt rất sợ\.
Tôi biết chuyện này cũng chẳng giấu được chị Ngân nữa, đằng nào cũng phải nói cho chị và Hiếu biết nên kể qua loa đại khái lại mọi chuyện. Chị Ngân nhìn tôi cúi đầu nói:
\- Thế cũng là may mắn rồi\, gặp được người như vậy cũng coi như em có phúc có phần\.
Tôi bỗng thấy trong lòng chua xót, những đau khổ tôi trải qua chị chưa từng chứng kiến, khi ấy chị còn đang lấy lòng gia đình chồng mà khinh rẻ tôi. Đến giờ đây chị chỉ nhìn thấy Khoa tốt với tôi, cuộc sống của tôi cũng sáng sủa hơn nên cho rằng đó là may mắn.
\- Việt ép chị kí vào đơn ly hôn\.
\- Thế chị kí chưa?
\- Chị kí rồi\.
\- Tốt\!
\- Nhưng chị sợ nó tranh giành nuôi con\.
\- Không phải lo chuyện này\. Giờ chị ngồi đây đi\, em đưa hai đứa nhỏ đi mua quần áo với ít đồ cho chị\. Chị lên phòng dọn dẹp đi\, phòng này cô Hiền mới sửa lại\, lát em mua hai cái đệm mới cho chị với Hiếu\. Mai em đón Hiếu ra viện về đây luôn\.
\- Duyên\.\.\.
\- Sao vậy?
\- Chị\.\.\. chị xin lỗi em\. Chị\.\.\. chị tệ quá\.
Tôi thở dài không đáp mà đi ra ngoài xe. Hai con bé Sóc, Thỏ mặt mũi ban nãy còn nhem nhuốc giờ đã sạch sẽ. Con Sóc không còn khóc nữa mà hớn hở nói:
\- Dì Duyên ơi\, chú Khoa vừa lau mặt cho bọn con đấy\. Lau bằng khăn giấy thơm ơi là thơm\. Xong chú còn cho con với em Thỏ kẹo nữa\.
Tôi nhìn Khoa tự dưng bật cười, tôi biết anh rất thích trẻ con, hôm trước trên bản Cát Cát anh cũng mua rất nhiều quà bánh cho đám trẻ con nghèo trên ấy, còn ngồi kể chuyện cho chúng nó nghe.
Anh chẳng ngần ngại khi mặt mũi tay chân chúng nó lấm lem, ôm từng đứa ngồi vào lòng phát quà, phát kẹo. Khoa cũng cười rồi giục tôi:
\- Lên xe đi\, anh chở ba dì cháu đi mua quần áo luôn\.
\- Hay anh cứ đi về trước đi\, em dẫn chúng nó ra chợ mua rồi về\, anh còn nhiều việc phải làm về đi\.
\- Giờ về anh cũng có làm gì đâu? Ở nhà với bốn bức tường chán chết\, vả lại mua quần áo cho người lớn thì sao cũng được nhưng mua cho trẻ con thì mua đồ đẹp chút chứ da dẻ bọn nó mỏng manh mặc vào ngứa ngáy thì khổ\.
Lúc này tôi bỗng thấy Khoa chẳng những đáng yêu, còn chu đáo, tử tế. Tôi cũng không từ chối nữa mà cùng Khoa ra trung tâm thương mại. Hai đứa trẻ con thích lắm, tôi chọn cho mỗi đứa năm sáu bộ quần áo, váy vóc, tiện mua cho chị Ngân vài bộ quần áo với đồ dùng gia dụng cũng đến mấy tiếng đồng hồ. Lúc ra tính tiền Khoa đưa thẻ cho nhân viên rồi nói:
\- Quẹt giúp tôi\.
Tôi có tiền, số tiền chữa bệnh cho Hiếu vẫn còn dư khá nhiều liền giữ tay anh rồi lên tiếng:
\- Để em trả cho\.
Khoa nhìn tôi, rồi hơi cúi xuống nói nhỏ vào tai:
\- Đống này hết mười mấy hai mươi triệu đấy\.
Nghe đến con số mười mấy triệu tôi cũng rụt lại. Ờ vốn dĩ tôi trong mắt anh là đứa vì tiền bất chấp nên thôi, tôi cứ bất chấp tiếp đi. Nghĩ vậy tôi cười hì hì nói:
\- Thế thôi anh thanh toán đi\.
\- Đồ mặt dày\.
\- Dày lắm đâu\, bằng đường bê tông chứ mấy\.
\- Em\!\!\! Thật không còn gì để nói\.
Thanh toán xong tôi với Khoa đi về, ban nãy anh có đặt hai cái đệm mang đến phòng trọ rồi nên khi chị Ngân dọn dẹp xong nhân viên cũng vác đệm lên. Phòng này từ lúc tôi đi lấy chồng cô Hiền đã sửa lại rất sạch sẽ, còn lắp cả nóng lạnh nữa nên gần như đầy đủ tiện nghi. Sau khi dọn dẹp xong xuôi Khoa cũng đưa mọi người đi ăn rồi mới về. Tôi cũng dặn dò chị Ngân nếu thằng Việt đến làm phiền cứ gọi cho tôi. Bản thân tôi không làm gì được nhưng mà chồng tôi thì có. Khi tôi với Khoa về đến nhà trời đã chiều rồi, vừa về đến sân đã thấy con xe Mẹc đỗ ở đó. Ban đầu còn tưởng là con Dương về nhưng vào nhà mới biết không phải. Cô Trung vừa gọt hoa quả vừa nói:
\- Mấy ngày cậu mợ đi ông chủ tịch thu xe của cô Dương luôn\. Tiền trong tài khoản ông ấy cũng khoá hết\, hôm qua ông còn mang quần áo của cô Dương cho mấy bà đồng nát làm từ thiện\, tôi cũng được ông cho một ít mà đồ cô ấy toàn hàng hiệu nên tôi bán cả rồi\. Ông chủ mấy hôm nay ở nhà suốt\, cứ đi làm về lại vào phòng\, tối uống đống rượu vào\, tôi khuyên nhủ thế nào ông cũng nhất định không nghe\.
Khoa nhìn cô Trung hỏi lại:
\- Thế cái Dương có đến đây không cô?
\- Lúc mang xe đến thì đến thôi\. Cô ấy khóc lóc van xin mà bị ông chủ đuổi với doạ nên không thấy xuất hiện nữa\.
\- Bố cháu vẫn ở trong phòng à?
\- Ừ vẫn ở trong phòng\. Tôi sợ ông ấy ốm\, cơm nấu không ăn toàn uống rượu thôi\. Gầy sọp đi rồi\.
Nghe cô Trung kể tôi lại thấy thương thương bố chồng. Tối tôi với cô Trung nấu cơm xong gọi mãi bố chồng tôi mới ra ăn. Nhìn thấy ông tôi thấy còn hơn cả lời cô Trung kể, mái tóc bạc hẳn đi mấy phần, nếp nhăn trên gương mặt cũng nhiều hơn hẳn. Thấy tôi với Khoa ông cũng chẳng nói gì chỉ lâu lâu thở dài thườn thượt. Đến tối Khoa với bố chồng tôi nói chuyện gì đó rất lâu dưới phòng khách. Mãi đến muộn Khoa mới lên, tôi cũng không tò mò mà chỉ giục anh đi tắm rồi ngủ. Khoa nằm lên giường ôm lấy tôi, anh cũng không nói gì chỉ lặng lẽ như vậy rồi cứ thế cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.