Tư Cách Của Một Con Đĩ

Chương 4:Episode 4




Tôi nằm nghĩ miên man, cuối cùng mệt quá mà thiếp đi. Trong giấc ngủ chập chờn tôi thấy mình vẫn nhỏ, tôi và Hiếu chạy theo chị Ngân trên cánh đồng làng nghe tiếng ba mẹ gọi về ăn cơm. Thế nhưng... giấc mơ đẹp đẽ ấy cũng vội tan biến khi chuông điện thoại của tôi vang lên. Mới độ bảy giờ sáng, sao anh Hùng đã gọi cho tôi? Tôi hơi chột dạ, vừa nhấn nút nghe đầu dây bên kia liền nói:

 
\- Cô Duyên\, cô đến bệnh viện một lát được không?

 
Nghe giọng anh Hùng rất nghiêm trọng, toàn thân tôi cũng run như cầy sấy không nghĩ được gì vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt rồi thay đồ phóng xe đi. Suốt quãng đường trên xe, tôi không dám nghĩ gì, tôi rất sợ... nếu Hiếu có vấn đề gì tôi sợ bản thân không sống nổi mất. Dù cố gắng bình tĩnh nhưng rốt cuộc vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Khi đến bệnh viện, tôi vội vàng chạy lên phòng bệnh của Hiếu trước. Thằng bé nằm im lìm nhưng xung quanh lại không có bác sĩ. Tôi lao vào chưa kịp lên tiếng Hiếu đã mở mắt rồi nói:

 
\- Chị Duyên\, sao chị lại ở đây?

 
Tôi nhìn Hiếu run run hỏi:

 
\- Em có sao không? Em đau chỗ nào?

 
\- Em không sao mà\. Chị sao thế? Sao mắt chị lại đỏ lên thế kia? Em ngủ thôi mà chị\.

 
\- Vậy bác sĩ thăm khám cho em chưa?

 
\- Tối qua anh Hùng sang khám rồi chị ạ\. Sáng nay thì chưa đến giờ mà\.

 
Nghe thằng bé nói tôi mới thở phào một chút, vậy anh Hùng gọi tôi đến viện có việc gì? Tôi đi xuống mua đồ ăn sáng cho thằng Hiếu rồi mới sang phòng của anh Hùng. Vừa thấy anh ta tôi chợt có chút ngạc nhiên, đầu bù tóc rối, đôi mắt thâm quầng trũng lại như thể cả đêm qua không ngủ. Anh Hùng nhìn tôi giọng hơi khàn đi nói:

 
\- Cô ngồi đi\. Xin lỗi vì sáng sớm đường đột gọi cô đến thế này\.

 
Tôi bặm môi rồi hỏi lại:

 
\- Có chuyện gì vậy anh? Hiếu nhà tôi có vấn đề gì sao ạ?

 
\- À\, thằng bé vẫn thế thôi\, tình hình thì cô cũng nắm được rồi đấy\. Tôi biết gia đình khó khăn nhưng thay thận vẫn là phương án tốt nhất cho Hiếu\. Nhưng hôm nay tôi gọi đến là có chuyện khác\.

 
\- Vâng anh cứ nói đi ạ\.

 
\- Cô Duyên\.\.\. vợ tôi mới phát hiện bị ung thư vú\. Cô cũng biết đấy\, bảo hiểm y tế không chi trả hết được\, việc xạ trị thuốc thang rất tốn kém\. Hôm qua vợ tôi cũng mới nói với tôi\. Vậy nên cô có thể thu xếp trả tiền sớm giúp tôi được không?

 
Nói đến đây anh Hùng hơi dừng lại, cúi mặt xuống đầy áy náy. Tôi nhìn anh Hùng, lẽ ra tôi mới phải là người áy náy chứ không phải anh, vậy mà giờ đây trước mặt tôi anh càng khiến tôi cảm thấy mình thật tệ. Thực lòng bản thân tôi nghe anh nói vừa sốc lại vừa day dứt, xấu hổ. Thằng Hiếu mang căn bệnh suy thận, còn vợ anh mang căn bệnh ung thư quái ác. Vậy mà tôi cứ hết tháng này đến tháng kia tôi lần nữa khất của anh. Người ta hay nói bác sĩ giàu, nhưng tôi biết kinh tế gia đình anh Hùng rất bình thường. Vợ anh chỉ ở nhà nội trợ chăm con, còn một mẹ già cũng hay đau ốm bệnh tật. Vả lại anh Hùng là một người bác sĩ thanh liêm, thậm chí đôi khi còn móc tiền túi giúp bệnh nhân. Tôi thường nghĩ tôi bất hạnh, nhưng thực ra trên đời này ai cũng có nỗi khổ riêng. Chẳng qua giống như một câu trích trong đoạn truyện ngắn Lão Hạc đã từng viết

 
"Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa."

 
Tôi nhìn anh Hùng, cố nở nụ cười méo mó nói:

 
\- Số tiền hôm qua tôi đóng tiền viện phí anh đừng đóng nữa\, tôi trả tạm cho anh trước\. Anh yên tâm trong tuần này tôi sẽ thu xếp trả hết cho anh\.

 
Anh Hùng lắc đầu đáp:

 
\- Tiền hôm qua cô đóng thì tôi vẫn đóng cho\. Lát tôi ra lấy hoá đơn luôn\.\.\.

 
Sự tử tế của anh Hùng càng khiến tôi thấy mình thêm vạn phần áy náy.

 
\- Anh Hùng\! Giờ gia đình anh đang cần gấp\, tôi lại nợ anh\, anh cứ dùng số tiền ấy đi\. Tôi sẽ có để đóng mà\, thực ra tôi cũng có mấy người thân\, tôi còn chị gái nữa\, chị em tôi sẽ có thôi\, anh không phải nghĩ ngợi áy náy đâu\.

 
\- Nếu cô không đóng viện phí lần này viện sẽ trả bệnh nhân về đấy\. Cô cứ để tôi đóng\.\.\.

 
\- Anh yên tâm\! Tôi nói có là có\, tôi biết anh tốt nhưng mà gia đình anh đang cần như vậy\. Mọi chuyện vẫn trong khả năng của tôi anh cứ dùng đi\. Tôi thu xếp trong tuần này sẽ trả cho anh\. Thực ra ứng mấy tháng lương là đủ ý mà\.

 
Anh Hùng dường như cũng khó khăn thực sự, anh không từ chối nữa mà gật đầu:

 
\- Vậy được\. Cô về thăm Hiếu đi\, tôi qua viện K với vợ tôi một lát\. Đêm qua khám cho Hiếu rồi\, thằng bé cũng vẫn thế thôi\. À cô nhớ dinh dưỡng của Hiếu không được sai lệch theo hướng dẫn đâu nhé\.

\- Dạ vâng cảm ơn anh\.

 
\- Mà\.\.\. mặt cô\.\.\. sao tím bầm thế kia?

 
Tôi hơi giật mình, sáng nay đi vội không trát phấn vào giờ mới nhớ ra hôm qua bị đánh vẫn còn nguyên những vết tím liền đáp:

 
\- À tôi bị ngã\.

 
\- Cô cầm ít thuốc này về bôi cho mau khỏi\.

 
\- Cảm ơn anh\.

 
\- Không có gì đâu\, chờ tôi lấy thêm cho mấy thuốc này nữa mà bôi\.

 
\- Dạ vâng\!

 
Đợi anh Hùng lấy thuốc xong tôi cũng bước về phòng bệnh. Hiếu đang nằm đọc sách, nhìn thấy tôi tự dưng thằng bé ngập ngừng nói:

 
\- Chị ơi\.\.\. chị cho em về nhà đi\.

 
\- Sao vậy? Bao giờ khoẻ chị sẽ đón em về\.

 
Thằng bé chợt đỏ hoe mắt đáp:

 
\- Chị làm gì có tiền? Nãy em đi vệ sinh nghe được chị với anh Hùng nói chuyện rồi\. Chị ơi em không sao đâu\, em không cần chạy thận nữa\, em về rồi đi làm giúp chị\.

 
Nghe Hiếu nói tôi cũng cay xè sống mũi. Về ư? Mang em về khác gì rút sợi dây ống thở của một người hấp hối? Về ư? Tôi đành lòng nhìn em tôi phải chết sao? Thế nhưng tôi không dám khóc, nhẹ nhàng nói:

 
\- Em cứ yên tâm ở đây\, đừng nghĩ ngợi nhiều như vậy\. Chị sắp tìm được thêm việc mới rồi\. Mấy nữa chị với chị Ngân tiết kiệm tiền cho em thay thận\, em khoẻ rồi đi làm được chưa?

\- Chị Ngân làm gì có tiền? Tết năm ngoái xuống còn xin tiền của chị\, đi chợ thì mẹ chồng ghi từng củ hành\, củ tỏi\. Em thừa biết\.

\- Đó là mẹ chồng chị ý thế thôi\, chứ anh Việt thương chị Ngân lắm\. Anh ý với chị Ngân có khoản tiền nho nhỏ đấy\, hôm trước chị lên thăm còn cho chị xem sổ tiết kiệm cơ\.

\- Thật không chị?

\- Thật mà\. Nên em cứ ở đây\, phải lạc quan vào\. Em không thấy anh Hùng nói mình vui vẻ là chiến thắng hết bệnh tật sao? Ngoan\, vui vẻ chị mới yên tâm đi làm được chứ\.

\- Vâng ạ\. Vậy em sẽ vui\.

\- Ừ mai chị mượn của thằng Tú cho mấy quyển truyện rồi chị mang vào cho đọc nhé\.

\- Dạ\. Mà chị nhớ bôi thuốc anh Hùng cho khỏi nhé\. Mặt chị tím bầm cả\, sao chị lại ngã thế? Ngã chỗ cầu thang ý à? Chỗ đấy tối lắm chị đi phải cẩn thận chứ?

\- Ừ ừ\, chị biết rồi\. Em nằm nghỉ đi\, chị về đi làm nhé\.

\- Vâng ạ\.

Nói chuyện với Hiếu xong tôi không về phòng trọ mà đi thẳng ra quán bar.