Tân Diệu vừa phấn khởi vừa cố gắng giữ bình tĩnh.
Phấn khởi vì nàng rất có khả năng đã gặp được tỷ tỷ của Hạ di, nhưng dù lòng có cuộn trào bao nhiêu thì tất cả cảm xúc ấy vẫn phải bị giấu kín trong lòng.
Nàng không biết tỷ tỷ của Hạ di là người thế nào, đã trải qua những gì, liệu có còn nhớ đến người muội muội Hạ di này không.
Cho dù mọi câu trả lời đều tốt đẹp, nàng cũng không thể lộ ra thân phận.
Tâm trạng Tân Diệu như dòng nham thạch sục sôi, thiêu đốt trái tim, nhưng giọng nàng lại trong trẻo như dòng suối thu, không hề để lộ chút nôn nóng nào:
"Quế di."
Quế di nghe giọng nói ngọt ngào, dịu dàng của thiếu nữ, bỗng dưng thấy lòng chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt, vội vàng đáp lại một tiếng.
"Không biết vì sao, nhưng vừa gặp Quế di đã cảm thấy rất hợp ý." Tân Diệu mỉm cười nói, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Dù không thể để lộ thân phận, nàng cũng phải xác định xem người phụ nhân này có thật là tỷ tỷ của Hạ di hay không.
"Ta cũng vậy. Vừa gặp Khấu tiểu thư đã thấy hợp ý." Quế di nhìn Tân Diệu, ánh mắt tràn đầy nhiệt tình.
Có thể đây chính là vị hôn thê tương lai của hầu gia.
Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến Quế di cảm thấy hồi hộp. Dù sao nàng chưa từng lấy chồng, trong lòng luôn coi hầu gia như con ruột mà đối đãi.
"Quế di nếu không bận, hay là uống chén trà nghỉ ngơi một lát?" Tân Diệu thử thăm dò.
Quế di cầu còn không được, mong có thể hiểu thêm về vị Khấu cô nương này, liền đáp ứng ngay.
Tân Diệu trầm ngâm.
Nàng chủ động tiếp cận vì muốn tìm hiểu thân phận của người phụ nhân trước mắt, nhưng đối phương lại nhiệt tình không kém, vậy là vì lý do gì?
Dù hợp ý thật sự, cũng đâu phải trẻ nhỏ, không đến mức vừa gặp đã thân thiết như vậy.
Tân Diệu mời Quế di vào phòng khách, rót một chén trà nóng.
Hiện giờ đã vào tháng Mười, cái lạnh cuối thu dần chuyển sang đầu đông, một ngụm trà nóng xuống bụng liền xua tan cảm giác lạnh lẽo.
"Quế di lần đầu tiên đến thư quán chúng ta sao?" Tân Diệu tự nhiên hỏi.
"Phải." Quế di quan sát căn phòng khách không lớn, bên cửa sổ đặt một chậu lan cát tường, sắc vàng óng như bướm vàng bay lượn, khiến căn phòng vốn bình thường tăng thêm vài phần tao nhã.
"Chẳng trách trước giờ chưa từng thấy Quế di."
Tân Diệu đẩy hộp thức ăn về phía Quế di: "Quế di thích ăn quả khô hay mứt ngọt?"
"Ta thích ăn mứt ngọt hơn, ăn vào thấy lòng cũng ngọt."
Tân Diệu mỉm cười: "Những món mứt này đều do nhũ mẫu của ta tự tay làm, Quế di thử xem."
Quế di không khách sáo, nhón một quả táo đỏ ngâm đường ăn thử, tán thưởng: "Quả táo này ngâm rất ngon, ngọt nhưng không ngán."
"Vậy Quế di ăn thêm một chút nhé."
"Khấu tiểu thư thích ăn gì?" Quế di thuận miệng hỏi.
Tân Diệu nhìn thoáng qua hộp thức ăn, cười đáp: "Quả khô hay mứt ngọt đều bình thường, ta thích ăn bánh ngọt hơn."
Ánh mắt Quế di sáng lên: "Khấu tiểu thư thích ăn loại bánh ngọt nào?"
Năm đó, nàng được hoàng hậu nương nương cử đến bên cạnh hầu gia chính vì tài nấu nướng, mà sở trường nhất chính là làm bánh ngọt.
Tân Diệu nhìn Quế di, đáp: "Bánh xốp vàng. Ta thích nhất là món này."
Có câu thơ rằng:
*"Tuyết khuấy đêm trăng tựa ngọc cắt,
Xuân tan hương giòn hóa vàng kim."*
Khoai môn hấp chín cắt lát mỏng, bọc lớp bột mì trộn hạt óc c.h.ó và hạnh nhân giã nhỏ, thêm chút muối và tương, đem chiên vàng giòn. Lớp vỏ giòn tan bọc lấy khoai môn mềm thơm bên trong, một miếng cắn xuống, quả là mỹ vị nhân gian.
Ánh mắt Quế di càng sáng rỡ, giọng không giấu nổi sự phấn khởi: "Không giấu Khấu tiểu thư, ta giỏi nhất là làm Bánh xốp vàng."
Khấu cô nương thích ăn, mà nàng lại giỏi làm. Đây đúng là duyên trời định!
Tâm trạng Tân Diệu bỗng nhẹ nhõm hơn.
Một người trông giống Hạ di, lại giỏi làm Bánh xốp vàng, hơn nữa tên còn có chữ "Quế". Nếu không phải tỷ tỷ của Hạ di, thì thật là trùng hợp kỳ lạ.
Nhưng đây mới là lần đầu gặp, Tân Diệu chỉ hỏi thăm đến chừng mực, không vòng vo thêm nữa.
Nàng đã nhận ra Quế di cũng có mục đích muốn tiếp cận nàng, như vậy sau này chắc chắn sẽ còn cơ hội gặp lại.
Quả nhiên, Quế di cất lời: “Ngày mai Khấu tiểu thư có rảnh không? Ta làm ít Bánh xốp vàng mang đến cho tiểu thư nếm thử.”
“Có phiền Quế di không?” Tân Diệu rất mong được nếm thử xem có phải hương vị trong trí nhớ hay không, nhưng lời khách sáo vẫn phải nói ra.
Quế di cười: “Sao lại phiền được. Ta chẳng có việc gì làm, chỉ biết nấu vài món ăn g.i.ế.t thời gian. Khấu tiểu thư muốn nếm thử bánh ta làm, ta mừng còn không kịp.”
“Vậy thì đa tạ Quế di trước.”
Hẹn xong ngày mai gặp lại, Tân Diệu tiễn Quế di ra cửa, sau đó quay vào dặn dò Thạch Đầu: “Ngày mai Quế di đến, nhớ báo cho ta ngay.”
Món "Bánh xốp vàng" này phải làm ngay khi ăn mới ngon.
Buổi tối, lúc chuẩn bị cơm tối, Quế di đã chiên một đĩa, đúng lúc Hạ Thanh Tiêu trở về, liền bưng lên bàn.
“Bánh xốp vàng?” Hạ Thanh Tiêu gắp một miếng, nếm thử, hương vị lưu lại trong khoang miệng, liền tấm tắc khen: “Đã lâu rồi Quế di không làm món này.”
Hắn rất thích ăn Bánh xốp vàng, nhưng Quế di từng nói đồ chiên xào dầu mỡ phải ăn ít, vì vậy món này chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện trên bàn ăn.
“Hầu gia thấy ngon không?”
“Quế di làm thì đương nhiên ngon rồi.”
Quế di nghe vậy liền an tâm: “Thế thì tốt.”
Đã lâu không làm món này, hôm nay luyện lại tay nghề, xem ra cũng chưa bị mai một.
Hôm sau, Quế di làm thêm một mẻ Bánh xốp vàng, còn mang theo một bình rượu hoa quế vải thiều, rồi đến Thư quán Thanh Tùng.
Tân Diệu nếm thử một miếng, ánh mắt khẽ hạ xuống.
Là hương vị trong ký ức.
“Khấu tiểu thư thấy hợp khẩu vị không?” Quế di mang theo vẻ mong chờ mà hỏi.
Tân Diệu gật đầu: “Đây là Bánh xốp vàngngon nhất ta từng ăn.”
Khiêm tốn có lẽ là bản tính con người thời đó, Quế di nghe vậy liền cười nói: “Tiểu thư quá lời rồi, có nhiều người làm giỏi hơn ta đấy.”
“Làm sao có được, ta không nghĩ ai có thể làm Bánh xốp vàng ngon hơn Quế di.”
Ánh mắt Quế di hiện lên chút hoài niệm: “Muội muội của ta làm Bánh xốp vàng còn ngon hơn ta.”
“Thật muốn có cơ hội được nếm thử.” Tân Diệu lộ ra vẻ khát khao.
Nụ cười của Quế di thoáng chút đắng cay: “Đáng tiếc, nàng đã gả đi xa, không thể đến kinh thành.”
Đến đây, Tân Diệu gần như có thể chắc chắn nữ nhân trước mặt chính là tỷ tỷ của Hạ di.
Hạ di thực sự sẽ không đến kinh thành nữa. Bà ấy, cũng giống mẫu thân của nàng, mãi mãi yên nghỉ tại nơi non xanh nước biếc ấy.