Tự Cẩm

Chương 411: Lột Tơ Rút Kén  




Phúc Thanh công chúa che miệng, sắc mặt tái nhợt như tuyết.



Biểu hiện của Hoàng Hậu lại vẫn không bằng Phúc Thanh công chúa, nghe Úc Cẩn nói xong lung lay muốn ngã, được cung tì bên cạnh đỡ mới không ngã xuống.



Sắc mặt mọi người lại càng đặc sắc hơn.



Ly rượu độc ấy nếu là của Phúc Thanh công chúa, vậy chẳng phải nói hung thủ muốn độc chết vốn là Phúc Thanh công chúa, mà Thập Ngũ công chúa lại làm kẻ chết thay?



Phụ nhân cung trang vỗ về thi thể Thập Ngũ công chúa kìm nén tiếng khóc thút thít nghe vậy lên tiếng khóc lớn.



“Câm miệng, nghe lão Thất nói thế nào!” Cảnh Minh Đế quát một tiếng, toàn trường lập tức yên tĩnh.



Ánh mắt Úc Cẩn dời về phía Phúc Thanh công chúa: “ Làm thật hay không, hỏi Phúc Thanh công chúa cái là biết. Phúc Thanh, Thập Ngũ công chúa uống rượu ngươi có ấn tượng gì không?”



Phúc Thanh công chúa cật lực duy trì trấn định, nhớ lại một chút rồi nói: “ Khi Thập Ngũ muội nói chuyện với ta, xác thật có bưng lấy rượu mơ cung tì dâng lên uống.”



“Vậy ngươi có ấn tượng khi muội ấy cầm lấy ly rượu của ngươi không?”



Phúc Thanh công chúa lắc đầu: “Ta xoay người trước, Thập Ngũ muội theo sau, cho nên không chú ý chén rượu trong tay Thập Ngũ muội là xuất hiện như thế nào.”



“Ta còn có một vấn đề.” Ngữ khí Úc Cẩn càng nhạt hơn, lại làm trái tim tất cả mọi người treo lên.



“Thất ca mời nói.”



“Thập Ngũ muội vì sao bỏ qua rượu đặt ở trước mặt không lấy, mà lại lấy bách hoa dạng từ chỗ cung tì?”



“Yến Vương, ngươi đây là ý gì!” Hoàng Hậu mặt như hàn sương hỏi.



Cảnh Minh Đế khoát khoát tay: “Hoàng Hậu, nghe lão Thất nói tiếp.”



Hoàng Hậu mím môi, gắt gao nhìn chằm chằm Úc Cẩn.



Úc Cẩn mặt không đổi sắc, không bị thái độ của Hoàng Hậu ảnh hưởng chút nào: “Mẫu hậu không cần đa tâm, nếu là tra án, mặc kệ đối phương là thân phận gì mấy vấn đề này đều phải hỏi rõ, con nghĩ Phúc Thanh công chúa cũng không hy vọng Thập Ngũ công chúa bị chết không rõ ràng.”



Không đợi Hoàng Hậu mở miệng, Phúc Thanh công chúa liền nói: “Thất ca, huynh nói đúng, không thể để Thập Ngũ muội ra đi không rõ ràng.”





Nàng nói xong nhìn về phía Khương Tự, ánh mắt đau thương lại nhu hòa: “Ta sở dĩ không lấy ly rượu trước mặt, mà là cầm bách hoa dạng, là vì cảm thấy dùng rượu trái cây kính thất tẩu không đủ thành tâm, lúc này mới bỏ qua rượu mơ lấy bách hoa dạng……”



Phúc Thanh công chúa vừa nói ra lời này, Đế hậu nhìn về phía Khương Tự ánh mắt tức khắc thay đổi.



Trong mắt Hoàng Hậu mang theo cảm kích nói không nên lời, nếu không phải trường hợp không đúng, chỉ sợ sẽ lôi kéo Khương Tự cảm tạ một phen thật tốt.



Cám ơn trời đất, nếu không phải Yến Vương phi, Phúc Thanh hôm nay chắc chắn đã xảy ra chuyện!



Cảnh Minh Đế nhìn Khương Tự càng thuận mắt.



Tuy nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhưng thịt ở mu bàn tay nào nhiều bằng lòng bàn tay, ở trong lòng ông đương nhiên là Phúc Thanh công chúa phân lượng nặng hơn.




Tức phụ Lão Thất đây là cứu mạng Phúc Thanh!



Đích công chúa duy nhất của ông mắt mù nhiều năm như vậy, nếu như mới tốt lên lại bởi vì ông khăng khăng tổ chức cung yến mà xảy ra chuyện, vậy chỉ sợ cả đời này ông sẽ phải sống ở trong áy náy.



“Thập Ngũ muội…… Là chết thay ta?” Phúc Thanh công chúa lẩm bẩm hỏi.



Ngữ khí lạnh nhạt của Úc Cẩn chuyển mềm: “Cái đó cũng không phải công chúa sai, công chúa cùng Thập Ngũ công chúa đều là người bị hại, hung thủ mới là kẻ điên.”



Nước mắt trên khóe mắt Phúc Thanh công chúa tách tách mà rơi, thần sắc kiên quyết: “Thất ca, xin huynh nhất định phải tìm ra hung thủ!”



Nhìn biểu hiện bình tĩnh của Úc Cẩn, Cảnh Minh Đế âm thầm gật đầu, hỏi: “Lão Thất, ngươi còn có ý tưởng gì?”



“Phụ hoàng, nhi tử cảm thấy việc cấp bách là phải tìm ra cung tì dâng lên ly rượu độc kia.”



Cảnh Minh Đế quét về phía Hoàng Hậu.



Hoàng Hậu lập tức hỏi nữ quan phụ trách cung yến hôm nay.



Yến hội tầm này bất luận chi tiết gì đều phải suy xét đến, cung tì nào phụ trách bàn nào đều đã được an bài trước.



Nữ quan là người ổn trọng già dặn, hơi suy tư một lát lập tức chỉ ra sáu cung tì phụ trách bàn của các vị công chúa.




Mắt thấy sáu cung tì quỳ thành một hàng, Úc Cẩn hỏi: “ Rượu của Phúc Thanh công chúa là ai dâng lên?”



Sáu tên cung tì run như cầy sấy, ai cũng không dám hé răng.



Hoàng Hậu oán giận nói: “Nếu không ai nói chuyện, tất cả kéo ra ngoài ban một ly rượu độc!”



Phúc Thanh của bà suýt nữa bị hại chết!



Đây rốt cuộc là vì sao, Phúc Thanh ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, lại gặp vận rủi từ nhỏ, hiện giờ thật vất vả mới tốt lên lại suýt nữa bỏ mạng……



Nghĩ đến những điều này, trong lòng Hoàng Hậu liền oán hận cùng giận dữ như sông cuộn biển gầm.



Sáu tên cung tì vẫn như cũ không ai mở miệng.



Úc Cẩn thấy thế cong cong khóe môi.



Không ai dám đứng ra, chẳng có gì lạ.



Vô luận tên cung tì kia có phải là người hạ độc Phúc Thanh công chúa hay không, thì nàng ta đã dâng lên ly rượu độc ấy, tội chết đã khó thoát.



Ở trước mặt tử vong, không có bất luận khả năng nào tránh thoát, thì chết càng muộn càng tốt.



“Không nói cũng không sao, hiện tại bắt đầu từ người ngoài cùng bên trái, báo ra tên người trình rượu trái cây lên trước và sau ngươi.” Úc Cẩn trên cao nhìn xuống đánh giá sáu nữ cung tì, ngữ khí đạm mạc, “ Người chần chờ lập tức kéo ra ngoài!”




Cung tì ngoài cùng bên trái run run rẩy rẩy nói ra tên cung tì trước sau, như thế tới người thứ tư, nói ra tên cung tì phía sau lập tức cứng ngắc.



“ Trước nô tỳ …… Trước……”



“Nói, trước ngươi là ai?” Úc Cẩn lạnh giọng truy vấn.



Cung tì rốt cuộc sụp đổ, khóc lóc thừa nhận: “Trước nô tỳ không có ai, là nô tỳ dâng lên rượu mơ cho Phúc Thanh công chúa……”



Nàng ta tự biết tai vạ tới nơi, nói xong liền xụi lơ trên mặt đất.




Hoàng Hậu nhìn chằm chằm cung tì, tay run run: “Tiện tì, ngươi vì sao muốn hại công chúa?”



“Nô tỳ không có! Hoàng Hậu nương nương, đánh chết nô tỳ cũng không dám hại công chúa a……” Cung tì khàn cả giọng giải thích.



Hoàng Hậu trầm khuôn mặt không nói chuyện nữa, yên lặng nhìn về phía Úc Cẩn.



Cho dù thật sự là cung tì trước mắt dâng rượu, nhưng cung tì cũng tuyệt không phải hung phạm hại công chúa, điểm này Hoàng Hậu hết sức rõ ràng.



Hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của Úc Cẩn làm bà có lòng tin rằng Yến Vương có thể bắt được hung thủ.



Lúc này một vị ngự y đột nhiên mở miệng: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần đã tra ra Thập Ngũ công chúa trúng độc gì rồi.”



Cảnh Minh Đế lập tức truy vấn: “ Độc gì?”



“ Độc Thập Ngũ công chúa trúng chính là Đoạn Trường thảo, cỏ này rễ lá nghiền thành bột phấn độc tính mãnh liệt, vào miệng một chút liền có thể khiến người ta ở trong thời gian ngắn độc phát thân vong……”



Theo thái y giảng thuật, sắc mặt mọi người biến đổi liên tục.



“Các ngươi đều đứng lên.” Úc Cẩn đi vòng quanh sáu cung tì một vòng, sau đó hỏi nữ quan, “ Cung tì hầu hạ phụ trách yến hội hôm nay đều phải trải qua kiểm tra tỉ mỉ đi?”



Nữ quan nói: “Không sai, những cung tì này thống nhất kiểu tóc cùng váy áo, trước khi vào vị trí cần tắm gội thay quần áo, đồ đạc từ đầu tới chân tất cả đều phải trải qua kiểm tra thực hư, càng không cho phép đeo mấy thứ như túi thơm này nọ.”



“Nói như vậy, các nàng không có khả năng giấu thứ gì?”



Nữ quan khẳng định gật đầu: “Tuyệt không có khả năng.”



“Như vậy độc này hoặc là có người thừa dịp cung tì chưa chuẩn bị xong hạ vào, hoặc là chờ sau khi cung tì nhập điện đem độc cho cung tì. Nói cách khác hung thủ nhất định ở trong đại điện!” Úc Cẩn chắc chắn nói.



Vinh Dương trưởng công chúa cười lạnh một tiếng: “Yến Vương luôn mồm xưng hung thủ muốn hại chính là Phúc Thanh công chúa, nếu hung thủ là người khác, như thế nào xác định rượu độc sẽ bị đưa đến chỗ Phúc Thanh công chúa nơi đó?”



Úc Cẩn cười cười: “ Cái này rất đơn giản. Nếu cung tì hầu rượu là một nhóm mấy người phụ trách các bàn khác nhau, hung thủ liền có thể khóa chặt nhóm cung tì này. Mà bàn của các công chúa lấy Phúc Thanh công chúa làm chủ, ly rượu đầu tiên tự nhiên phải dâng cho Phúc Thanh công chúa, do đó, hung thủ đương nhiên có thể xác định rượu độc sẽ được đưa đến chỗ Phúc Thanh công chúa. “



Vinh Dương trưởng công chúa nhất thời không lời nào để nói.