Tự Cẩm

Chương 433: Người Hiền Lành Hoàng Thượng 




Tiến vào chính là một nội thị áo xanh, nhìn tuổi còn trẻ, mặt mày linh hoạt, là đồ đệ của Phan Hải.



Phan Hải nhíu mày trừng mắt nhìn nội thị áo xanh một cái.



Đây là địa phương nào, hầu hạ lại là người nào, trời sập xuống cũng phải bước đi vững vàng.



Chung quy là tuổi trẻ chưa trải đời.



Lúc này nội thị áo xanh bất chấp sư phụ bất mãn, vừa tiến đến liền bẩm báo nói: “Hoàng Thượng, Tương Vương cầu kiến.”



Cảnh Minh Đế vừa nghe liền sửng sốt.



Tương Vương?



Hôm nay không phải Lão Bát đại hôn sao? Không lẽ ông nhớ lầm, Lão Bát phong không phải Tương Vương?



Cảnh Minh Đế không khỏi nhìn về phía Phan Hải, trầm giọng hỏi: “Hôm nay chính là Tương Vương đại hôn?”



Hỏi ra vấn đề này, Cảnh Minh Đế có phần chua xót.



Bá tánh nhà tầm thường, lúc này cha mẹ chồng đã bắt đầu tiếp nhận nhi tử tức phụ quỳ lạy rồi, nhưng đặt ở hoàng gia ông chỉ có thể ở Ngự thư phòng xem tấu chương.



Chờ đến sáng mai, ông mới có thể uống được ly trà của tức phụ.



Tuy nói ông nhi nữ đông đảo, trà của con dâu không hiếm lạ, nhưng mà hiếm lạ với không hiếm lạ là một chuyện, trà uống qua đêm chính là quá không có vị.



Phan Hải giờ phút này cũng sững sờ, có điều hắn đem giấu phần giật mình ở trong lòng, nghe Cảnh Minh Đế nghi vấn lập tức trả lời: “Vâng.”



Cảnh Minh Đế nhận được đáp án khẳng định, tâm nhất thời chợt lạnh.



Xong rồi, xong rồi, sau cung yến hôm đó, lại tiếp tục xảy ra chuyện xấu nữa!



“Tương Vương người đâu?” Cảnh Minh Đế nâng cao giọng hỏi.



Nội thị áo xanh thật cẩn thận nói: “Tương Vương đang quỳ ở bên ngoài thềm đá ……”



“Bảo nó lăn vào đây!”



Không bao lâu Tương Vương liền quỳ gối trước mặt Cảnh Minh Đế.



Cảnh Minh Đế tỉ mỉ đánh giá Tương Vương.





So với các công chúa dưỡng ở hậu cung hiếm khi gặp mặt, Bát nhi tử ông vẫn khá là quen thuộc.



Thằng nhóc con trước mắt xác thật là đứa hôm nay nên thành thân!



“Cho trẫm một lý do ngươi xuất hiện ở chỗ này.”



Tương Vương dán trán sát gạch vàng sáng đến độ có thể soi bóng người, thanh âm không khống chế được phẫn nộ: “Phụ hoàng, xin ngài trách phạt nhi tử đi, hôm nay hôn này nhi tử không có biện pháp kết.”



Cảnh Minh Đế vỗ bàn thật mạnh: “Đến cùng là có chuyện gì, ngẩng đầu lên nói cho Trẫm nghe!”



Tương Vương chần chờ một chút mới ngẩng đầu, thế nhưng mi mắt rưng rưng.



Cảnh Minh Đế nhìn đến ngẩn ra.



Thằng nhóc con này thế mà khóc? Một đại nam nhân, gặp phải chuyện gì mà còn khóc nhè?



Nghĩ đến đây, lửa giận đầy mình nhưng Cảnh Minh Đế lại quên cả bùng phát, chỉ còn chờ Tương Vương giải thích.



Tương Vương đương nhiên không có khả năng khóc sướt mướt như nữ tử, đôi mắt phiếm hồng mang theo ủy khuất cùng phẫn nộ: “ Trên đường đón dâu, Chu Tử Ngọc ngăn lại kiệu hoa muốn cướp dâu…… Nói hắn với Thôi cô nương lưỡng tình tương duyệt, nhi tử hoành đao đoạt ái……”



Tương Vương nói ra những lời này, cả người đều đang phát run.



Còn gì sỉ nhục hơn việc bị ngàn vạn người nhìn nón xanh rơi vào trên đầu đây?



Cảnh ngộ gặp phải hôm nay chính là vô cùng nhục nhã, thù này không báo hắn quyết không bỏ qua!



Hắn vi phạm thánh ý không giả, nhưng nếu chỉ vì thuận theo mà nhịn xuống nỗi uất ức này nâng Thôi Minh Nguyệt vào Tương Vương phủ, vậy đời này hắn đừng hòng ngẩng đầu.



Nhanh chóng quyết định vứt lại tiện nhân kia chạy vào hoàng cung thỉnh tội, là lựa chọn tốt nhất của hắn.



Hắn đang đánh cuộc phụ hoàng có thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị với cảnh ngộ mà nhi tử ruột mình gặp phải hay không.



Không, phàm là nam nhân, đều có thể lý giải lựa chọn của hắn.



Tương Vương trong lúc vô tình liếc Phan Hải một cái, trong lòng bổ sung một câu: Nửa nam nhân cũng sẽ.



Phan Hải bị một cái liếc mắt này nhìn đến không thể hiểu nổi.



Cảnh Minh Đế đã là đứng lên: “Thật sự có việc này?”




Hoàng tử đại hôn cư nhiên bị người cướp dâu …… Trên thoại bản cũng không dám viết như vậy đâu!



Cảnh Minh Đế ôm ngực có phần không thở nổi.



Phan Hải sợ tới mức liên thanh hỏi: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngài làm sao vậy?”



Cảnh Minh Đế phất phất tay: “Phan Hải, ngươi đi nói với Hàn Nhiên, bảo hắn nhanh tra rõ chuyện hôm nay rồi tới báo cáo.”



Hàn Nhiên chính là Chỉ huy sứ Cẩm Lân vệ, tuy nói quan hệ với Phan Hải là cùng ngồi cùng ăn, nhưng Phan Hải có thể gần người hầu hạ Hoàng Thượng, không giống Cẩm Lân vệ muốn bẩm báo với Hoàng Thượng hoặc là thông qua mật tấu, hoặc là chờ truyền triệu.



Cách một tầng như vậy, dần dà Phan Hải tự nhiên đè trên Hàn Nhiên một đầu.



Hôm nay hoàng tử đại hôn chính là đại sự, Hàn Nhiên đã sớm phái thủ hạ ở trên phố nhìn chằm chằm, sau khi Chu Tử Ngọc xuất hiện người Cẩm Lân vệ tuy rằng không đứng ra, lại đã sớm báo cáo tình huống tới chỗ Hàn Nhiên.



Cảnh Minh Đế không chờ bao lâu, liền thấy Phan Hải mang theo Hàn Nhiên đi đến.



“Vi thần gặp qua Hoàng Thượng ——”



Cảnh Minh Đế không kiên nhẫn cắt đứt lời Hàn nhiên, hỏi: “Như thế nào?”



Hàn Nhiên liếc nhanh Tương Vương quỳ gối cách đó không xa một cái, trong mắt xẹt qua một tia đồng tình, cúi đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, hôm nay Tương Vương đại hôn, trên đường đón dâu bị Chu Tử Ngọc ngăn lại……”



Nghe lời Hàn Nhiên nói không khác mấy với lời Tương Vương, Cảnh Minh Đế giận tím mặt, vỗ long án thật mạnh: “Chu Đắc Minh quản giáo nhi tử kiểu gì vậy! Xem ra chức quan của ông ta là giáng uổng rồi!”



Chu Đắc Minh nguyên là Đại Lý Tự hữu Thiếu Khanh, tuy rằng phẩm giai không tính cao, nhưng ở trong đám quan nhiều vô số kể ở kinh thành xem như một người có uy tín danh dự.




Chính là chuyện xấu của Chu Tử Ngọc vừa ra, Cảnh Minh Đế giáng ông ta từ Đại Lý Tự hữu Thiếu Khanh thành chính ngũ phẩm Tự thừa, lập tức thành quan nhỏ không quan trọng gì.



Luận hố cha, Chu Tử Ngọc làm được tương đối xinh đẹp.



“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Chu Tử Ngọc đã bị Chu gia xoá tên.”



Ở thời đại tộc pháp lớn hơn vương pháp, xoá tên là trừng phạt vô cùng nghiêm trọng.



Người bị xoá tên từ đây không có gia tộc dựa vào, mà hắn về sau vô luận làm cái gì cũng không còn liên quan đến gia tộc nữa.



Cảnh Minh Đế cứng người.



Nếu đã xoá tên, tự nhiên không thể lại trách đến trên đầu Chu gia được.




Trầm mặc trong chốc lát, Cảnh Minh Đế thoáng bình phục tâm tình, hỏi: “Bá tánh thật sự cho rằng là Tương Vương hoành đao đoạt ái?”



Tương Vương đang quỳ âm thầm cắn răng.



Hoành đao đoạt ái?



Đầu hắn ta lại không phải bị lừa đá!



Dư quang khóe mắt Hàn Nhiên lại ngắm Tương Vương một cái, trả lời: “Mấy tiểu dân đó thích nhất nghe sao hay vậy, Chu Tử Ngọc không quan tâm giơ trường phiên hét lung tung, rất nhiều người liền tin, thậm chí nói ——”



“Nói cái gì?”



“Nói Chu Tử Ngọc cùng Thôi cô nương một đôi hữu tình nhân bị vô tình chia rẽ, thật quá đáng thương……”



Tương Vương à, đều là nam nhân chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.



Tương Vương cảm động đến độ muốn khóc, đành phải cúi đầu che dấu cảm xúc.



Hàn Chỉ Huy Sứ hôm nay quá ư trượng nghĩa.



Vị phụ hoàng này của hắn tuy rằng xưa nay yêu quý thanh danh, nhưng cũng không muốn làm ác nhân chia rẽ người có tình trong miệng dân chúng……



Cảnh Minh Đế trầm mặc thật lâu sau, mới mở miệng nói: “Phan Hải, truyền Đại tướng quân Thôi Tự cùng Vinh Dương trưởng công chúa tiến cung ——”



Lời còn chưa dứt, liền có nội thị tới báo nói Vinh Dương trưởng công chúa cầu kiến.



“Hoàng huynh, ngài nhất định phải làm chủ cho thần muội ——” Vinh Dương trưởng công chúa chạy vào, nhìn thấy Tương vương quỳ trên mặt đất ngữ khí chợt dừng lại.



“Trẫm nghe, có chuyện từ từ nói.”



Vinh Dương trưởng công chúa tới cáo trạng tự nhiên đã nghĩ sẵn lý do trong đầu, trọng điểm đặt ở trên việc Tương Vương không màng đại cục vứt bỏ Thôi Minh Nguyệt.



Than thở khóc lóc cáo xong trạng, thấy Cảnh Minh Đế nhắm mắt không nói, Vinh Dương trưởng công chúa nhịn không được thúc giục: “Hoàng huynh, trước mắt Minh Nguyệt đã được Thôi Tự đón về Tướng quân phủ, ngài nói Minh Nguyệt phải làm sao bây giờ?”



“ Đón về Tướng quân phủ ngược lại đúng lúc.”



Vinh Dương trưởng công chúa sửng sốt, liền nghe Cảnh Minh Đế chậm rãi nói: “Nếu Minh Nguyệt cùng Chu Tử Ngọc là một đôi hữu tình nhân, trẫm liền không làm ác nhân, cho bọn họ tứ hôn đi.”