Tự Cẩm

Chương 781




Hạ quyết tâm, thăm dò tìm hiểu các thứ, Hiền phi lại vẫn phát sầu.

Ngọc Tuyền cung không có người có thể dùng.

Hiện tại Ngọc Tuyền cung lòng người tan rã, hai ba tâm phúc đều là người đi theo bà ta đã lâu, dùng họ mưu hại Phúc Thanh công chúa, một khi bị người điều tra ra sẽ hoàn toàn tẩy không sạch.

Hiền phi cũng không muốn thừa nhận cơn giận lôi đình của Cảnh Minh Đế.

Cứ việc Thái Hậu nói cho dù có liên lụy đến bà ta, thì sau này vẫn sẽ trợ giúp Chương Nhi, nhưng cục diện như vậy đối với Chương Nhi mà nói cũng không quá ổn.

Có thể không đi đến một bước kia, đương nhiên là tốt nhất.

Bà ta là một con bạc lâm vào tuyệt vọng, nhưng vẫn hy vọng tận hết khả năng giữ được lá bài tốt nhất.

Hiền phi cân nhắc nhiều ngày, rốt cuộc hạ quyết tâm, phân phó cung nhân tâm phúc truyền tin cho một nội thị của Xuân Hoa cung.

Xuân Hoa cung là tẩm cung của Ninh phi, tên nội thị nọ lại là người của bà ta, rất trung thành và tận tâm.

Đây vốn là một ám kỳ bà ta chôn nhiều năm trước, nghĩ đến một ngày nào đó đối đầu với Ninh phi, sẽ có thể có tác dụng cực lớn.

Không nghĩ tới Ninh phi lại sinh ra một đứa con trai chày gỗ, hoàn toàn không có cơ hội vận dụng, ngược lại lại thuận tiện cho hôm nay.

Để ám kỳ kia đi đối phó Phúc Thanh công chúa, cho dù có điều tra ra, đó cũng là người của Xuân Hoa cung, không có nửa xu quan hệ với Ngọc Tuyền cung.

Hiền phi an bài xong, tiếng lòng căng thẳng chờ ngày động thủ.

Trời nóng lên từng ngày, con đường từ Từ Ninh Cung đi thông Khôn Ninh Cung, một đường thơm nức, hoa nở rực rỡ cây cối tốt tươi.

Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa đã quen với ngày tháng như vậy, sáng sớm thức dậy đến Từ Ninh Cung thỉnh an, rồi ở đó cùng ăn sáng với Thái Hậu, nếu như Thái Hậu không có việc gì, sẽ bồi bạn gần nửa ngày, sau đó lại đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng Hậu.

Sau đó hoặc là lưu lại Khôn Ninh Cung dùng cơm trưa, hoặc là từng người tự trở về nghỉ ngơi, còn lại mới là thời gian của bản thân.

Ngày hôm nay thời tiết rất tốt, từ Từ Ninh Cung đi ra hương hoa quanh quẩn ở chóp mũi, phóng mắt nhìn lại trừ đóa hoa năm màu rực rỡ ra, thì còn có bươm bướm đủ loại màu sắc, là cảnh tượng náo nhiệt nhất của ngày hè.

Đối với cảnh đẹp như vậy, Phúc Thanh công chúa luôn xem không đủ, một con bướm trắng đập cánh đậu lại trên hoa tươi cũng có thể làm nàng nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Thập Tứ công chúa trước kia vốn văn tĩnh, nhưng sớm chiều ở chung cùng Phúc Thanh công chúa, lâu dần, ở trước mặt Phúc Thanh công chúa lại có thêm vài phần hoạt bát, thấy thế lấy quạt che mặt cười nói: “Thập Tam tỷ, đừng nhìn nữa, con bướm trắng kia còn không đẹp bằng tỷ đâu.”

Phúc Thanh công chúa đỏ mặt, dỗi nói: “Thập Tứ muội chớ có giễu cợt, ta tuy rằng cũng không xấu, nhưng còn chưa đẹp bằng thải điệp đâu.”

Thập Tứ công chúa cười khúc khích: “Thập Tam tỷ, mỗi ngày đều là phong cảnh giống nhau, sao tỷ xem mãi không chán cơ chứ?”

“Ai nói đều là phong cảnh giống nhau?” Phúc Thanh công chúa giơ tay chỉ bụi hoa Thược Dược ven đường, “Nhìn thấy đóa hoa Thược Dược màu tím kia chứ?”

Thập Tứ công chúa gật đầu.

“ Đóa hoa Thược Dược màu tím đó hôm qua vẫn chỉ là nụ hoa, hôm nay đã nở rộ toàn bộ.” Phúc Thanh công chúa tràn đầy phấn khởi, vì mỗi một lần phát hiện khác nhau mà vui sướng.

Thập Tứ công chúa cong môi cười, trong mắt là tia sáng còn ấm áp hơn ngày hè: “Ta sai rồi, quả nhiên mỗi một ngày đều không giống nhau.”

Phúc Thanh công chúa giữ chặt tay Thập Tứ công chúa: “Chúng ta đi nhanh đi, hôm qua mẫu hậu nói cơm trưa hôm nay sẽ có Phật Nhảy Tường.”“Ừ.”

Hai vị công chúa nắm tay đi về phía trước, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

“Nhị vị công chúa xin dừng bước --”

Phúc Thanh và Thập Tứ công chúa đồng thời xoay người, nhìn người đuổi theo.

Người đến là một người nội thị, bởi vì chạy gấp mà thở hổn hển, cúi đầu cung kính nói: “Phúc Thanh công chúa, Thái Hậu mời ngài quay lại một chuyến.”

“Hoàng tổ mẫu gọi ta quay lại?” Phúc Thanh công chúa tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn nhanh chóng nói với Thập Tứ công chúa, “Thập Tứ muội, vậy muội đến chỗ mẫu hậu nói một tiếng, tối nay ta sẽ tới.”

Thập Tứ công chúa nhìn nhìn nội thị lạ mắt, nắm chặt tay Phúc Thanh công chúa: “Thập Tam tỷ, ta với tỷ cùng trở về đi.”

Phúc Thanh công chúa vừa muốn gật đầu, nội thị đã nói: “Nô tỳ nghe ý tứ bên trong truyền ra, thì hình như là Thái Hậu có chuyện muốn nói riêng với Phúc Thanh công chúa ……”

Phúc Thanh công chúa và Thập Tứ công chúa hai mặt nhìn nhau.

Nội thị cúi đầu thúc giục nói: “Thái Hậu còn đang chờ, nhị vị công chúa --”

“Thập Tứ muội, vậy muội đến Khôn Ninh Cung trước đi, ta đi gặp Hoàng tổ mẫu rồi sẽ qua sau.”

Thập Tứ công chúa đành phải gật đầu.

Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa tách ra, theo nội thị quay lại Từ Ninh Cung.

Con đường vừa mới đi qua lại đi lại lần nữa, Phúc Thanh công chúa đã không còn tâm tình thưởng thức, âm thầm suy đoán mục đích Thái Hậu đơn độc gặp nàng.

Hoàng tổ mẫu có lời gì mà phải tránh Thập Tứ muội nói riêng với nàng nhỉ?Nếu đã có chuyện, vì sao ngay từ đầu không giữ nàng lại, để cho Thập Tứ muội đi trước?

Là lão nhân gia lớn tuổi hay quên, hay là --

Nhìn lướt qua nội thị đi ở phía trước dẫn đường, Phúc Thanh công chúa bước chậm rồi dừng lại.

Nội thị này có chút không đúng!

Thường thì, cung nhân dẫn đường đều sẽ đi ở bên trái phía trước, mà không phải bên phải phía trước.

Phúc Thanh công chúa theo bản năng liếc nhìn phía trước một vòng, nơi đó đứng sừng sững một ngọn núi giả, đi vòng qua chính là Bích Ba hồ.

“Điện hạ sao không đi nữa?” Nội thị phát hiện Phúc Thanh công chúa dừng lại, rũ mắt hỏi.

Phúc Thanh công chúa lui về phía sau nửa bước, bất động thanh sắc nói: “Bổn cung đột nhiên nhớ mẫu hậu có dặn ta phải sớm qua đó, để tránh mẫu hậu lo lắng, bổn cung vẫn nên đến Khôn Ninh Cung nói với mẫu hậu một tiếng trước, rồi lại theo công công đi Từ Ninh Cung --”

Nội thị ngẩng đầu lên, khó xử nói: “ Điện hạ không lẽ muốn để cho Thái Hậu đợi lâu? Thập Tứ công chúa đã đến Khôn Ninh Cung rồi, Hoàng Hậu nương nương biết là Thái Hậu gọi điện hạ, làm sao sẽ lo lắng chứ?”

“Hoàng tổ mẫu có chuyện nói với bổn cung cũng không vội vã trong một khắc nửa khắc, ngươi nếu lo lắng Thái Hậu sốt ruột vậy thì đi về trước phục mệnh đi.” Phúc Thanh công chúa dứt lời, lập tức xoay người quay trở lại.

Nội thị vẫn luôn cụp mi rũ mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt, bàn tay giấu trong ống tay áo bỗng nhiên xông lên bưng kín miệng Phúc Thanh công chúa.

Nội thị dáng người không cao lắm, nhưng trong tay áo gã có một cái khăn tay, sau khi bịt miệng Phúc Thanh công chúa, Phúc Thanh công chúa chỉ giãy giụa vài cái đã ngất đi, ngay cả tiếng kinh hô cũng chưa kịp phát ra.

Nội thị nhẹ nhàng thở ra, một cô công chúa được nuông chiều từ bé tính cảnh giác còn rất mạnh, nếu không phải khăn tay tẩm thuốc mê, chỉ sợ còn phải tốn sức một hồi.

Cũng may Hiền phi nương nương đã sớm nhắc nhở.

Nội thị ôm Phúc Thanh công chúa vòng qua núi giả, kéo về phía bờ hồ Bích Ba.

Thập Tứ công chúa sau khi tách ra với Phúc Thanh công chúa, liền đi về hướng Khôn Ninh Cung, đi chưa được mấy bước, bỗng nhiên xoay người chạy trở lại.

Nàng vừa chạy, vừa ảo não: Đã sớm cảm thấy Thái Hậu có chút không thích hợp, thầm hạ quyết tâm như hình với bóng cùng Thập Tam tỷ, sao nàng lại có thể để Thập Tam tỷ một mình đi theo tên nội thị kia chứ?

Cho dù Thái Hậu muốn gặp riêng Thập Tam tỷ, cần nàng tránh mặt, cùng lắm thì nàng đi cùng sau đó chờ ở bên ngoài Từ Ninh Cung là được.

Huống chi tên nội thị kia rất lạ mắt, vạn nhất không phải người của Từ Ninh Cung thì sao?

Thật là đáng chết!

Thập Tứ công chúa vì chính mình hậu tri hậu giác mà ảo não cực kỳ, xách váy chạy như bay, đúng lúc bắt gặp một màn nội thị đang ôm Phúc Thanh công chúa biến mất ở sau ngọn núi giả.

Phía sau núi giả là hồ Bích Ba……

Thập Tứ công chúa sắc mặt đại biến, gần như là chạy như bay tới bên núi giả, nhìn trái nhìn phải, nhặt lên một cục đá chạy về phía bờ hồ.