Tử Cực Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 3-1: Tư Mã Thú




"Ngươi... Muốn nói cái gì" Vương Tử nói.

"Cô hồn dã quỷ mặc dù không coi là lợi hại, nhưng cũng không phải người bình thường muốn gặp là có thể gặp, nên lão phu dám khẳng định, Hiểu Trúc tuyệt không có bản sự này,còn nữa, nữ oa ngươi mới vừa hỏi,thật sự không biết Hiểu Trúc như thế nào?"Lão giả vừa nói vừa nhìn kỹ vẻ mặt Vương Tử, đáng tiếc Vương Tử từ đầu đến cuối mí mắt cũng không từng nâng lên, chưa từng có biểu tình dư thừa gì.

"... Ngươi có từng gặp qua linh hồn chiếm được thân thể?" Sau một lúc lâu, Vương Tử suy nghĩ một cách nói tương đối.

"Ôi chao? Nữ oa, ngươi thật đúng không phải là Hiểu Trúc nữ oa kia!" Lão giả kinh ngạc kêu lên.

"Linh hồn chiếm thân thể mặc dù kì lạ, nhưng thế giới rộng lớn,cũng thường xuyên xảy ra chuyện xuyên không tiến vào chiếm giữ thân thể, nhưng nếu thân-hồn không hợp cũng không thể tồn tại lâu a."

"Linh hồn xuyên không?" Vương Tử nghe vậy nhìn về phía lão giả.

Lúc này Lão giả mới nhìn thấy ánh mắt Vương Tử, tĩnh lặng,không gợn sóng,làm người ta có cảm giác nàng có thể nhìn đến chỗ sâu nhất trong linh hồn họ, như hạ nguyền rủa,ma chú,nếu không được nàng cho phép,toàn thân đều trở nên bất động.Mới vừa rồi xuất phát từ hứng thú mà đến,giờ phút này lại có cảm giác một dòng khí cực lạnh thổi qua,lạnh từ đầu đến chân, mà đối với mệnh lệnh của nàng tâm cũng không sinh ra nửa điểm phản kháng.

"Linh hồn xuyên không đều do âm phủ vận tác bất lợi,mới phát sinh hiện tượng linh hồn thoát ly luân hồi rơi xuống thân thể nhân loại ở nhân gian,nhưng linh hồn có tài năng chân chính ở trong thân thể nhân loại sống sót ít lại càng ít, thứ nhất nếu linh hồn cùng thân thể không tương xứng sẽ khiến linh hồn không nhập được luân hồi, vả lại âm phủ cũng không cho phép sai lầm như vậy liên tục xảy ra..."

Lão giả thất thần trong thời gian ngắn ngủi,khi kịp phản ứng đã không tự chủ được lên tiếng giải thích.

"Nói cách khác đó là tá thi hoàn hồn, nữ oa, ngươi..." Lão giả nhịn không được muốn xác nhận Vương Tử có phải hay không như thế, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi, vội vàng dừng lại, đối mặt với Vương Tử, hiển nhiên cũng không cho phép hắn có quá nhiều lòng hiếu kỳ.

*(Tá thi hoàn hồn:mượn xác để hồn về)*

"Thân thế Hiểu Trúc?" Vương Tử hỏi.

"Hiểu Trúc, Hiểu Thanh, Hiểu Yên, Hiểu Hoàn đều là tiểu oa nhi được Thanh Thành dược đường đường chủ mười lăm năm trước mang về, tại dược đường làm dược đồng, nhưng cũng chỉ phụ trách phía sau núi chăm sóc vài khu trồng dược nhỏ,vô cùng nhàn hạ,ngược lại đối với bốn tiểu oa nhi, hai vị dược sư Thành Trang, Quý Tử Vũ thật ra cũng truyền thụ y thuật cho bọn họ..."

"Theo lão phu biết, bốn người mặc dù tuổi còn nhỏ,chưa từng xuống núi, nhưng một thân y thuật này, cùng khổ tâm nghiên cứu vài thập niên, hiện giờ cũng là những lão trung y chạm tay có thể bỏng..."

"Xã hội Tây y thịnh hành,lại đơn giản, nhanh gọn,càng thích hợp cho cuộc sống đô thị của con người, Trung y khuyết thiếu truyền nhân, hơn nữa y dược Hoa Hạ hiện giờ lại vô cùng khan hiếm, lão phu ở thế gian này phiêu đãng gần hai ngàn năm, chứng kiến triều đại thay đổi, thời đại biến thiên,Trung y ở đây cũng mai một đi nhiều..."

"Y thuật Thành Trang, Quý Tử Vũ lão phu xem không ít,bệnh nhân đến nơi này, cơ hồ gần như không bệnh gì không chữa được,hai người dạy bốn tiểu oa nhi cũng thực dụng tâm,người ở dược đường mặc dù không nhiều lắm, lại đối với bốn tiểu oa nhi cực kỳ cung kính..."

"Dược đường có quy định,đủ 16 tuổi sẽ chuẩn cho bốn người xuống núi,nhưng do năm trước bệnh tình Hiểu Trúc nữ oa nặng hơn nên vẫn trì hoãn tới giờ,nói đến cũng lạ, lão phu ở tại trong núi cũng đã trăm năm, cách mỗi năm, dược đường đều mang về vài tiểu oa nhi mới sinh trở về, truyền thụ y thuật, nhưng sau 16 tuổi lại không biết tung tích" lão giả nói đến chỗ này chau mày,giống như đối với sự kiện này có chút khó hiểu.

"Không biết tung tích? Có ý tứ gì" Vương Tử hỏi.

"Trước đây cũng có ba hài tử ở dược đường, sau mười sáu tuổi xuống núi, liền không xuất hiện trên núi nữa, lão phu cũng từng xuống núi đi tìm, nhưng không thu được kết quả,thực giống như...biến mất khỏi Nhân gian." Lão giả rất nhanh lật vài tờ trên trên sách nói tiếp.

"Chín mươi hai năm trước có hai hài tử,năm mươi năm trước có một hài tử, hiện giờ,bốn người đã 17 tuổi,sở dĩ lão phu dừng lại ở nơi này nhiều năm như vậy, cũng vì muốn nhìn một chút nhóm hài tử này đến đến tột cùng đi nơi nào" lão giả nói xong, cúi đầu dừng trên không trung.