Tử Linh Chuông

Tử Linh Chuông - Chương 1: Sắp tắt thở?




Trì Chí!

Trì Thị nhất mạch*, ngươi, đáng tin!

*Nhất mạch (mạch máu duy nhất): ý chỉ người thừa kế duy nhất.

Lúc này, Trang Trừng đang cùng ba vị sư phụ canh giữ ngoài cửa, tâm treo lên cao, khẩn trương mà nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.

Bên trong chính là cường tráng như trâu, bách bệnh bất xâm - Trang chủ, ít nhất ba ngày trước đây chính là như vậy.

Bỗng nhiên, một con quạ đen bay ngang qua. Nó há mồn muốn "quác" một tiếng, Ba Hồ Lô liền tai nhanh mắt lẹ bắn ra cục đá, bước qua đem con quạ vừa rơi xuống đất nhặt lên.

Trang Trừng nhắc nhở: "Đừng bóp chết nó."

Ngày thường có bao nhiêu ổn trọng, giờ phút này cũng khó tránh khỏi có chút rối loạn, nghĩ đến buông tha một sinh linh có lẽ sẽ tích thêm chút công đức, hồi báo trên người phụ thân mình.

Ba Hồ Lô gật đầu, đi đến tiểu viện bên cạnh nhẹ nhàng vứt con quạ ra ngoài, có thể nói là người sắt đá tâm mềm mại.

Ba ngày trước Trang chủ bất ngờ hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại. Sau khi Trần Tương Tử chuẩn đoán trúng độc cũng thúc thủ vô sách* (bó tay). May mắn hôm nay Trì Chí dạo chơi ngang qua, đến nhà bái phỏng - trở thành người thứ năm biết việc này.

Két, một tiếng.

Trì Chí bước ra, chậm rãi lắc đầu.

Trang Trừng trước mắt tối sầm.

"Thiếu trang chủ!" Yểm phu nhân vội vàng đỡ lấy nàng

Trì Chí: "Bột Tử Toan."

Trang Trừng ổn định tinh thần, hỏi: "Tiên sinh, tình huống của cha ta thế nào?"

Trì Chí: "Có thể cứu."

Trang Trừng nhắm mắt lại, thở ra một hơi. Kể từ khi Trang chủ đột nhiên ngã xuống, từng giây từng phút nàng đều kéo căng tinh thần, hiện giờ rốt cuộc có thể thả lỏng một chút. "Tiên sinh, mời dời bước mói tỉ mỉ."

Trì Chí khoát tay: "Không cần, đồ vật cần thiết đã ghi trên giấy, trong vòng ba tháng nếu có thể tìm đủ, ta lại đến đây chữa trị."

Trang Trừng tiếp lời: "Tiên sinh nhọc lòng. xin hỏi gia phụ vì sao..."

Trì Chí vụt vụt tháo chạy: "Mẹ ta bảo ta về nhà ăn cơm."

Trần Tương tử đuổi theo phía sau: "Tiên sinh dừng bước! Thỉnh cho tại hạ ký cái tên!"

Trì Chí ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, tư thế lỗi lạc hiên ngang làm Trần Tương Tử mê say. Ngây người một lúc, Trì Chí đã không thấy.

Ba Hồ Lô đem tên gia hỏa đáng xấu hổ này xách trở về, hỏi: "Thiếu trang chủ, chúng ta cần tìm những thứ gì?"

Trang Trừng than nhẹ: "Ngày mai ta xuống núi, trong vòng ba tháng sẽ trở về. Ba Hồ Lô sư phụ, Trần Tương Tử tiên sinh, Yểm phu nhân, mọi người thay ta chăm sóc sơn trang. Trong lúc trang chủ "bế quan", Vạn Nhạc Sơn Trang sẽ không tiếp khách." May mắn ba ngày trước khi sự việc vừa xảy ra Trang Trừng đã nhanh chóng quyết định, đối ngoại tuyên bố trang chủ bế quan, làm bớt đi không ít chuyện.

Ba người ý thức được tình hình nghiêm trọng, không nhiều lời nữa, gật đầu đồng ý.

Sao sáng trăng thưa, Trần Tương Tử quan sát thiên tượng, suy tính đêm nay hắn sẽ ngủ rất ngon.

Phòng bên cạnh, Ba Hồ Lô "hưu hưu - hưu hưu" ngáy khò khò. Trên gối đầu nước miếng chảy thành một bãi.

Phòng bên cạnh nữa, Yểm phu nhân cởi ra tầng tầng lụa đen quấn quanh người, để cho cơ thể và hai mắt lộ ra bên ngoài hít thở không khí.

* Yểm phu nhân có chồng là người Hồi giáo, sau khi chồng chết vẫn giữ lại truyền thống che toàn thân.

Vạn Nhạc Sơn Trang, khắp nơi yên ắng.

Trong thư phòng chỉ thắp một ngọn nến. Nến đã hơi tàn, lập lòe chiếu lên trang giấy. Trang Trừng vuốt vạt áo ngồi ngay ngắn, lông mày chau lại, thận trọng mà trầm mặc, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Đột nhiên!

Phía trên vang lên thanh âm: "Nghe nói cha ngươi sắp tắt thở?"

Trang Trừng bất ngờ bừng tỉnh, chợt giận không kìm được, quát hỏi: "Người phương nào lớn mật như thế?!"

Tiết Tử Linh từ xà nhà bay xuống: "Đừng hung vậy chứ."

Trang Trừng nhảy lên, tiếp cận đối phương, giơ tay đánh ra một chưởng. Tiết Tử Linh nhanh chóng thối lui: "Nghe qua Trang đại tiểu thư đoan trang thiện lương, một chưởng này ngược lại là muốn mạng của ta."

Trang Trừng không dám lại hành động thiếu suy nghĩ, âm thầm đề phòng: "Gia phụ bế quan đã ba ngày. Cô nương không biết Vạn Nhạc Sơn Trang không tiếp khách sao?"

Tiết Tử Linh: "Chẳng lẽ không phải sắp tắt thở?"

Trang Trừng tức giận đến phát run: "Đang mang danh dự của Vạn Nhạc Sơn Trang, nếu có người có lòng khiêu khích, đừng trách ta hạ thủ vô tình."

"Vốn dĩ không muốn quấy rầy, nhưng thấy ngươi ưu thương như vậy, hỏi một câu mà thôi, hung như vậy làm gì?" Tiết Tử Linh bước đến cạnh bàn, tiện tay gảy bấc đèn, thân hình của nàng theo đó hiện ra rõ ràng. Một mỹ nhân thiên tiên linh động.

Trang Trừng liếc về tờ giấy trên bàn, trong lòng căng thẳng. Hết lần này tới lần khác sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Tiết Tử Linh nhặt tờ giấy lên, đôi mắt ngậm lấy ý cười hàm xúc, nhìn về phía Trang Trừng: "Không phải ngươi muốn tìm ta sao?"

Trang Trừng sững sờ, lập tức nhớ đến hàng chữ cuối cùng trên giấy.

- - Mục Đức Minh chuông, Tiết Tử Linh.

Chưa một ai thấy được bộ dáng của nàng. Hay nói đúng hơn, tất cả những người bị nàng "lấy" đồ vật, cũng không biết hình dáng nàng ra sao. Mặc dù gặp thoáng qua, cũng sẽ không nhận ra.

Trang Trừng tin một nửa.

Vạn Nhạc Sơn Trang chính là một trong ba trang lớn nhất võ lâm. Húc Dương Phong lại càng thủ vệ sâm nghiêm, cô gái này có thể lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào thư phòng, khinh công không cần phải nói. Chẳng qua là, trong tiềm thức của nàng, Tiết Tử Linh người này bộ dáng lại...

Tiết Tử Linh: "Ngươi không thể chỉ nhìn bề ngoài."

Trang Trừng kinh ngạc, người này lại có thể nhìn thấu tâm tư của mình? Kỳ thật mà nói, Tiết Tử Linh tướng mạo bất phàm - thanh tú thoát tục, đường hoàng linh động, xinh đẹp phiên phiên. Nhưng mà.... có lẽ là nên yêu diễm thêm chút nữa, sẽ phù hợp với hình tượng của nàng hơn.

Trang Trừng cẩn thận hỏi: "Đêm khuya cô đột nhập Vạn Nhạc Sơn Trang, là có ý đồ gì?"

Tiết Tử Linh: "Tới lấy Mạnh Nhai Đà La Hoa."

Trang Trừng: ".... Cô đi đi." Nếu là đến ăn cắp Mạnh Nhai Đà La Hoa, ngược lại không cần lo lắng. Trang Trừng nghĩ: một cô nương gia, nói ra chuyện hạ lưu bực này lại không cảm thấy chột dạ chút nào, thật sự là ly kỳ.

Tiết Tử Linh: "Không được."

Trang Trừng buồn bực: "Vì cái gì?"

Tiết Tử Linh: "Ta muốn lấy ngươi, cùng ta rời đi."

Trang Trừng đỏ mặt: "Thân là nử tử, lại không biết liêm sĩ là gì! Cô còn dám không giữ mồm giữ miệng, đừng trách ta... ta...."

Tiết Tử Linh không rõ vì sao nàng lại tức giận, ánh mắt mông lung: "Hoặc là ngươi nói cho ta biết cơ quan."

Trang Trừng: "Mơ tưởng!"

Tiết Tử Linh: "Thật sự có cơ quan a."

Trang Trừng: "..."

Tiết Tử Linh: "Đêm nay đi hay là sáng mai đi?"

Trang Trừng bị nàng đông một câu tây một câu khiến cho hồ đồ, không biết nên trả lời thế nào.

Tiết Tử Linh: "Vậy thì đi thôi, ngươi thu dọn một ít vật dụng mang theo, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Trang Trừng sợ nàng lừa, đứng đấy bất động.

Tiết Tử Linh nhìn nàng hồi lâu, ý đồ phân biệt nàng ngốc thật hay chỉ là giả bộ đần, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ nói: "Sư muội ta cũng sắp tắt thở, giống cha ngươi trúng cùng một loại độc."

Trang Trừng lại giận: "Cha ta không có..."

Tiết Tử Linh: "Sắp tắt thở rồi."

Trang Trừng miễn cưỡng chấp nhận cách nói này, hồi tưởng lời Tiết Tử Linh vừa mới nói: "Làm sao cô biết là cùng một loại độc?"

Tiết Tử Linh giải thích ngắn gọn: "Trì Chí."

Trong đầu Trang Trừng tự động biên thành một câu chuyện, gật đầu nói: "Ta hiểu được, Trì tiên sinh cũng kê đơn thuốc cho cô có phải không?"

Tiết Tử Linh qua loa nói: "Xem là thế đi, không có vấn đề nữa thì đi chuẩn bị nhanh lên."

Trang Trừng hỏi: "Đi? Chẳng lẽ... cô muốn cùng ta đi tìm những dược liệu kia? Không ăn trộm, không đoạt?"

Không đợi Tiết Tử Linh phản bác chính mình chưa bao giờ đoạt đồ vật, Trang Trừng lại tự nói lầm bầm: "Cũng đúng, những thứ đồ này đều là độc nhất vô nhị đấy. Tốt lắm, cô chờ ta một chốc."

Tiết Tử Linh im lặng mà ngồi trên ghế, xoa xoa huyệt thái dương, không khỏi hoài nghi có phải mình đã lý giải sai ý của Trì Chí rồi không. Hợp tác với người đần như thế mặt ngoài giống như không phải là một lựa chọn sáng suốt. Mà thôi, nói không chừng vị đại tiểu thư này ở phương diện nào lại có chỗ hơn người, nếu như thực sự cũng không có... chỉ cần không liên lụy mình là tốt rồi.

Không lâu sau, Trang Trừng đeo một bao nhỏ trở lại thư phòng: "Quên hỏi, sư muội cô là ai?"

Tiết Tử Linh giống như lơ đãng liếc qua biểu hiện của Trang Trừng, đáp: "Độc Hoạt."

Trang Trừng bừng tỉnh gật gật đầu: "Đúng rồi, có tin tức nói mười ngày trước, Độc Hoạt hôn mê sau liền mất tích, là cô mang nàng đi a? Lần này chúng ta phải đi ba tháng, nếu như không tiện chăm sóc nàng, có thể mang nàng tới nơi này, ý cô thế nào?"

... Chẳng lẽ mình nhìn nhầm, tên Trang Trừng này là giả heo ăn thịt hổ, muốn dùng Độc Hoạt làm con tin áp chế mình muốn làm gì? Tiết Tử Linh nhìn chằm chằm vào mắt Trang Trừng... Được rồi không phải, nàng là thật tâm đấy, Tiết Tử Linh cảm thấy vô lực: "Độc Hoạt đã được Trì Chí mang về Thược Dược Cốc, không phiền Vạn Nhạc ngươi."

Trang Trừng: "Ân, tin tưởng Trì tiên sinh sẽ tốt cho bệnh của nàng đấy, Tiết cô nương không cần quá ưu tâm."

Tiết Tử Linh muốn hỏi nàng chỗ nào nhìn ra bản thân ưu tâm, nhưng thấy nàng vẻ mặt chân thành, cuối cùng cũng không nói ra miệng, đứng dậy lướt qua nàng ra cửa.

Vì vậy, Trang Trừng lưu lại một phong thư, theo sau Tiết Tử Linh, một nắng hai sương xuống núi.

Trong chốn giang hồ, môn phái thay đổi là chuyện thường tình, nhưng mà, tứ đại môn phái ba đại sơn trang lại có thể đứng sừng sững không ngã mấy trăm năm qua, địa vị tất nhiên là siêu nhiên.

Vạn Nhạc Sơn trang có được vạn tòa núi cao, núi non kéo dài trùng điệp, chiếm diện tích rộng lớn không môn phái nào dám sánh bằng.

Chuyến này Tiết Tử Linh và Trang Trừng xuống núi, nơi đầu tiên cần đến chính là một trong tứ đại môn phái Bạch Mi Cung, cũng là môn phái duy nhất trong tứ đại môn phái chỉ có nữ tử.

Tục truyền nói, cung chủ hiện giờ - Bạch Thương Mộ là một vị nữ tử trẻ tuổi, mỹ mạo xinh đẹp, bất quá cũng chỉ là lời đồn.

Trang Trừng đề khí hô: "Tiết cô nương! Xin đợi một chút!"

Không phải là không muốn bảo vệ tôn nghiêm cao thượng của Thiếu trang chủ Vạn Nhạc Sơn trang, nhưng thật sự là đi liên tục hơn mười dặm đường, thật sự không chịu nổi.

Căn cứ nguyên tắc tương thân tương ái, mạng người trên hết, nếu như Tiết cô nương đã thành tâm hướng về mình xin giúp đỡ, Trang Trừng quyết định tạm thời không quan tâm quá khứ của Tiết cô nương, mang theo nàng đi đến các môn phái mượn đồ. Có lẽ trải qua lần này, Tiết cô nương sẽ lĩnh ngộ được ý nghĩa nhân sinh, từ đây về sau cải tà quy chính, làm người trong sạch, như vậy đối với võ lâm cũng là một việc vô cùng tốt. Về phần thái độ Tiết cô nương đối với mình lãnh đạm, Trang Trừng tỏ vẻ có thể thông cảm, cứu muội muội sốt ruột, khó tránh khỏi bỏ qua người khác, điều này cũng có thể chứng minh Tiết cô nương kỳ thật là một người có tâm tính thật là thiện lương.

Phía trên, là suy nghĩ của Trang Trừng.

Dưới đây, là suy nghĩ của Tiết Tử Linh:

Quá chậm, quá ngu ngốc.

Tiết Tử Linh lần nữa thả chậm tốc độ, đợi nàng đuổi theo.

Luận khinh công, không ai so sánh được Tiết Tử Linh. Tuy rằng nàng trẻ tuổi, nhưng bởi vì tác dụng của Mục Đức Minh chuông, nội công của nàng luyện được thập phần hùng hậu tinh thuần, lại thêm vào thân thể nhẹ nhàng linh hoạt, dù đã chiếu cố Trang Trừng, nhưng vẫn kéo ra một khoảng cách rất lớn.

Đợi Trang Trừng bắt kịp, Tiết Tử Linh nói: "Có muốn cưỡi ngựa không?"

Trang Trừng khoát tay: "Còn xa lắm không?"

"Ba ngày." Tiết Tử Linh suy nghĩ một chút, thêm chữ: "Rưỡi."

Trang Trừng gật gật đầu: "Đi."

Tiết Tử Linh nhìn theo bóng lưng Trang Trừng, thầm nghĩ: vị đại tiểu thư này, tính nết thật ra cũng rất tốt, không có bệnh kiêu kỳ. Đáng tiếc... quá chậm, quá ngu ngốc.