Tử Linh Chuông

Tử Linh Chuông - Chương 26: Khung Sùng Sơn Trang (2)




Hôm nay mồng ba, Thương Ẩn mang theo Tiểu Bát, Tiểu Cửu xuống núi đi gặp cô gái gọi là Tô Vận kia.

Trang Trừng thay đổi một thân nam trang, trên mép dán hai miếng râu cá trê, mang theo Tiết Tử Linh cùng nhau tham gia náo nhiệt.

Mùa đông lớp băng mỏng trên hồ đã bị phá vỡ, một chiếc thuyền hoa lệ đậu bên cạnh bờ. Vương lão bản của Hoa Hảo Nguyệt Uyển không dám làm dáng, đứng ở trên bờ tự mình chờ khách quý, giữa lớp sương mù mông lung tầm mắt trở nên mơ hồ. Hắn mơ hồ nhìn thấy một đoàn người đang đi tới, phía trước là một tuấn nam trẻ tuổi, một vị tiểu nam tử thấp hơn một chút, còn có một vị hình như là cô nương, đằng sau đi theo hai tên tùy tùng.

Đến gần chút ít, hắn nhận ra đằng sau một tên tùy tùng chính là vị công tử tuấn tú, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười nhiệt tình, tiến lên một bước nghênh đón: "Công tử, người đã đến."

Bởi vì bọn họ là bí mật xuống núi, Tiểu Bát dặn dò phải gọi công tử.

Thương Ẩn hơi gật đầu: "Vương lão bản."

Vương lão bản rủ mắt, khom người mời bọn họ lên thuyền, tuyệt không nhìn loạn. Bằng đôi hỏa nhãn kim tinh duyệt vô số người, vừa rồi liếc nhìn một cái hắn liền biết vị công tử thấp hơn một chút kia chính là một vị cô nương trẻ tuổi. Nếu đã che dấu thân phận, hắn đương nhiên biết điều. Bất quá... hắn thật sự không kìm được thói quen nghề nghiệp, trộm liếc vị cô nương giả dạng nam trang kia một cái, trong mắt tất cả đều là thưởng thức cùng tiếc nuối. Ai biết hắn đang tiếc nuối cái gì...

Tất cả trà bánh đều dùng đồ tốt nhất, nhưng dù như vậy, Vương lão bản vẫn lo lắng vị công tử này không để vào mắt, thấy thần sắc không có ý bất mãn, mới thoáng yên tâm.

Phía sau bức rèm có người đánh đàn, tiếng đàn thanh thúy êm tai, làm cho bầu không khí trong bữa tiệc trở nên sinh động hơn.

"Vương lão bản." Thương Ẩn nói: "Vì sao ba ngày Tết không kinh doanh?"

Sinh ý của Thương Kiêm Gia không liên quan đến ngành này, nhưng Thương Ẩn cũng biết những nơi phong hoa thế này nên mở cửa làm ăn suốt năm.

Vương lão bản vui tươi hớn hở nói: "Đây không phải do lễ mừng năm mới sao. Bình thường đối với người trong nhà dù không để tâm, cũng nên quay về cùng nhau mừng năm mới. Nếu Hoa Hảo Nguyệt Uyển của ta không kinh doanh, những nam nhân lưu luyến bên ngoài sẽ ít đi một nơi ăn chơi. Tuy là không có tác dụng nhất định, nhưng mà ai nói được chứ? Như vậy, mọi người đều vui không phải sao?"

Lời này nghe ra giống như cùng có lý, nhưng nghĩ lại lại cảm thấy là ngụy biện. Vương lão bản treo lên gương mặt tươi cười, bộ dáng cái gì cũng không để trong lòng. Nói hắn dối trá sao, nhưng tựa hồ lại có vài phần chân thành.

Một khúc kết thúc, mọi người cũng an tĩnh lại.

Tiếp theo, tiếng đàn lại vang lên, tựa như nước chảy, liên tục không ngừng, ôn nhu mà chảy vào trong lòng mọi người.

Trong lúc nhất thời, mấy người đều bị tiếng đàn tuyệt vời này hấp dẫn.

Bởi vì cái gọi là – người đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng dưới cầu lại ngắm em. Trang Trừng chuyên chú nhắm mắt lắng nghe, Tiết Tử Linh lại chuyên chú mà nhìn Trang Trừng.

Vương lão bản nhìn Thương Ẩn và Tiết Tử Linh thở dài. Đối với người đã tiến vào cảnh giới nhập tâm như Trang Trừng cũng hơi ngập ngừng một lát, tiếp tục im lặng.

Dư âm lượn lờ, dư vị ngân vang.

Thật lâu, bức rèm che khẽ động, một người con gái dịu dàng như nước đi đến trước bàn cúi đầu, không xấu hổ không e sợ, lập tức làm cho lòng người sinh hảo cảm: "Thiếp thân Tô Vận, ra mắt công tử, tiểu thư."

Trang Trừng tò mò dò xét nàng, nhưng rất nhanh thu hồi ánh mắt, để tránh làm cho nàng cảm thấy không được tôn trọng. Bởi vì tiếng đàn làm nền, đối với vị hoa khôi đứng đầu bảng này Trang Trừng cảm thấy không sai. Nghiêm chỉnh mà nói, nếu như chia tướng mạo của nữ tử làm ba cấp, Tô Vận thuộc về trung cấp trong thượng đẳng, đẹp, nhưng không khuynh quốc khuynh thành. Nhưng mà quả thật như trên phố đồn đãi, trên người Tô Vận có một loại khí chất hàm súc thú vị, làm cho người ta vừa nhìn liền nhớ ở trong lòng.

"Tô Vận cô nương, mời ngồi." Thương Ẩn nói: "Mới vừa nghe cô nương đánh đàn, luyện rất nhiều năm a."

"Hồi công tử, bảy năm."

Thương Ẩn: "Nghe nói cô nương tinh thông cầm kỳ thi họa?"

Tô Vận: "Không dám khoe khoang, đều hiểu một ít."

Thương Ẩn: "Đọc những sách gì?"

Tô Vận: "Thi thư lễ nhạc, thông sử, du ký, liêu trai, không phân biệt thể loại."

Thương Ẩn khiêu mi: "Cô nương xem như toàn tài."

Tô Vận: "Công tử quá khen."

Thương Ẩn nói: "Viết vài câu thơ ta xem."

"Vâng." Tô Vận đi sang một bên, mài mực trám bút, liễm tay áo liền viết hai hàng, đem qua cho Thương Ẩn xem.

"Chữ đẹp!" Trên mặt Thương Ẩn lộ ra vẻ vui mừng, hiển nhiên hết sức hài lòng, quay đầu nói với Trang Trừng: "Muội nhớ không, tỷ của huynh cái gì cũng không kén, chỉ kén chữ. Lúc trước bởi vì ta chữ xấu còn bị nàng đánh một trận."

Trang Trừng cười nói: "Nhớ rõ."

Thương Ẩn lại nhìn một lần, buông giấy, nói với Tô Vận: "Cô nương cũng biết thân phận của ta?"

Tô Vận gật đầu: "Đoán được. Thiếp thân bái kiến Thiếu gia, gặp qua Thiếu gia có điều mạo phạm." Nàng đứng dậy lại xá một cái.

"Ngồi." Thương Ẩn khoát tay: "Không nên đa lễ như vậy. Lần này ta đến..."

Trang Trừng nghe đến đó, biết rõ tiếp theo bọn họ muốn nói gì, liền nhìn qua Tiết Tử Linh.

Tiết Tử Linh nắm tay nàng, đứng dậy.

Thương Ẩn đang nói đến một nửa, sửng sốt, nhìn thấy các nàng đi ra ngoài. Trong lòng cảm thấy kỳ quái, cái kia ngay cả nháy mắt cũng không tính a? Nhìn thoáng qua. Hai người kia, có gì đó là lạ.

Thuyền hoa bất tri bất giác đã đi vào giữa hồ.

Trang Trừng vịn lan can, nhìn ra bốn phía, phát hiện có một tòa lầu cao nóc đèn đuốc sáng trưng, rất đáng chú ý, nàng liền chăm chú quan sát.

Tiết Tử Linh đứng bên cạnh nàng, theo tầm mắt nàng nhìn sang, hỏi: "Ngươi muốn đến đó không?"

"Đó là cái gì?"

Tiết Tử Linh đem chữ đần nuốt vào cổ họng, nói: "Hoa Hảo Nguyệt Uyển."

"A!" Trang Trừng có chút xấu hổ, lại nhìn qua, hỏi Tiết Tử Linh: "Cô đã đi qua nơi đó sao?"

"Không có." Tiết Tử Linh đáp, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, liền nói với Trang Trừng: "Lúc trước ta vừa xuống núi, rất nhiều tin tức hư hư thật thật ta đây cũng không rõ ràng. Có một lần, nghe nói có một món trân phẩm hiếm thấy được tuồng ra từ trong cung, rất nhiều quan lại ra giá cao chỉ vì có thể liếc mắt, nhưng vẫn không thấy, vì vậy ta liền đi lấy."

Trang Trừng tò mò truy vấn: "Lấy đi rồi sao?"

Tiết Tử Linh gật đầu, lại lắc đầu, nói: "Vật kia đặt trong một hốc tối trên giường, ta lấy ra nhìn thoáng qua, lại thả trở về. Ngươi đoán là cái gì?"

Trang Trừng trì độn trong chốc lát mới kịp phản ứng, mặt chậm rãi đỏ lên, trừng nàng một cái. Tuy rằng không đoán được là cái gì, nhưng nghĩ chắc chắn không phải là vật gì tốt.

Tiết Tử Linh cười hắc hắc: "Xuân cung đồ. Tranh cung đình, thiên kim khó cầu."

"Cô biết xấu hổ không a!" Trang Trừng kéo căng mặt lên, ngoài mạnh trong yếu, đánh một cái lên cánh tay nàng, không dùng lực.

Tiết Tử Linh: "Dưới gầm giường của ngươi không phải cũng có một rương thoại bản ư, không có loại này hay sao?"

"Cô biết?!" Trang Trừng mở to mắt, nhếch miệng, có chút thẹn thùng. "... không có, đều là quy củ đấy."

"Có bao nhiêu quy củ? Cái này có tính không?" Tiết Tử Linh hôn lên mặt nàng một cái.

"... Có."

"Còn cái này?" Tiết Tử Linh lại hôn lên môi nàng một cái.

"... Có."

Tiết Tử Linh sách một tiếng, duỗi cánh tay ôm eo nàng kéo nàng tưới trước người, tay kia vuốt đầu tóc đen phía sau, ngậm lấy môi nàng hút. Cảm giác được Trang Trừng đáp lại, Tiết Tử Linh có chút vong tình, thò đầu lưỡi ra liếm láp môi nàng, thẳng đến dụ ra đầu lưỡi của nàng, cuốn lấy quấn quanh.

Trang Trừng cảm thấy ngứa trong lòng, tim đập lúc nhanh lúc chậm, tứ chi bách hải đều giống như không còn khí lực, lại ôm Tiết Tử Linh chặt hơn.

Một nụ hôn dài dằng dặc mà lưu luyến. Lúc tách ra, hai người đều chưa thỏa mãn, cái trán kề nhau, hô hấp cũng quấn cùng một chỗ.

"Cái này..." Hơi thở của Tiết Tử Linh không đều, hỏi: "Có sao?"

Trang Trừng còn có chút sợ run, sau một lúc lâu, mới trả lời: "Không có."

Tiết Tử Linh thở mạnh vài cái điều khí, nói: "Trang Trang, ta..."

Cửa khoang thuyền mở ra, Thương Ẩn đi ra, Tô Vận đi theo ngay sau lưng hắn.

Tiết Tử Linh cho rằng Trang Trừng sẽ thối lui.

Nhưng mà không có.

Trang Trừng hơi nghiêng về phía trước, môi đụng đụng lên môi Tiết Tử Linh, mới lui về sau một bước kéo ra khoảng cách, rồi lại nắm tay Tiết Tử Linh.

Thương Ẩn nhìn thấy con mắt trừng muốn rớt ra, miệng cũng không khép được, ngây ra như phỗng.

Tô Vận mặt không đổi sắc, nhìn không chớp mắt, còn nhẹ nhàng nhắc nhở Thương Ẩn: "Công tử?"

"A? A!" Thương Ẩn nuốt một ngụm nước miếng, hít sâu một hơi kết quả bị khí lạnh nghẹn, liều mạng ho cả buổi. Vốn dĩ gương mặt đã có vẻ bệnh tật, giờ nhìn lại càng thảm hơn, giống như sau một hơi thở gấp hắn liền tắt thở qua đời. Bất quá cuối cùng hắn cũng kìm được, ngẫng đầu lại là ngọc thụ lâm phong, mìm cười: "Nói chuyện xong rồi, chúng ta trở về đi."

Không biết có phải là Trang Trừng quên mất, một đường trở về vẫn nắm tay Tiết Tử Linh không buông. Thời điểm trở lại Khung Sùng Sơn Trang muốn uống nước mới tự nhiên mà buông ra.

Thương Ẩn thần sắc mập mờ, ho một tiếng nói: "Tình huống đại khái huynh đã nói với Tô Vận cô nương. Đợi vài ngày nữa chúng ta lại diễn thành một đôi, miễn cho ở trước mặt tỷ tỷ bị lòi đuôi."

"Ân." Trang Trừng nói: "Bọn muội... về phòng trước. Chốc nữa huynh cứ cho người đến tìm."

Thương Ẩn rất nghiêm túc gật đầu: "Trở về phòng tốt, phi thường tốt."

Tiết Tử Linh như nhìn người ngu quét mắt nhìn hắn một cái, cùng Trang Trừng nắm tay nhau đi.

Thương Ẩn cúi đầu cười quái dị, tên trộm này ra vẻ gì chứ? Trộm đến trộm đi không phải là bị người thu?

Cười trong chốc lát, Thương Ẩn lại để cho Tiểu Bát an bài phòng cho Tô Vận, mang nàng đi nghỉ ngơi.

Sau bữa cơm chiều Thương Ẩn sai người mời các nàng đến, ngồi vào bàn, bắt đầu thảo luận.

"Thân thế của Tô Vận cô nương, có thể nói một chút không?" Thương Ẩn hỏi.

Tô Vận nói: "Năm tuổi nhà nghèo, bị bán làm nha hoàn, mười tuổi quý phủ bị xét nhà, bị người bán đến Hoa Hảo Nguyệt Uyển."

Thương Ẩn: "Tên thực của cô là gì?"

Tô Vận lắc đầu cười: "Ta muốn tên làm gì, liền kêu Tô Vận đi."

Thương Ẩn gật đầu: "Có thể, vậy liền nói chúng ta vào ngày mùng hai tháng chạp, gặp nhau lúc du hồ, đầu ngày ba tháng chạp ta chuộc cô từ Hoa Hảo Nguyệt Uyển ra, đón về sơn trang."

Tô Vận nghi ngờ nhíu mày: "Thân phận của ta không nên gạt sao?"

Thương Ẩn khoát tay: "Cứ nói đúng sự thật, tỷ tỷ ta không ngại."

Tô Vận giật mình, gật đầu đáp ứng.

Trang Trừng nói: "Còn xưng hô giữa hai người như thế nào, không thể gọi thẳng tên Tô Vận cô nương a?"

"Vậy kêu là... Vận Nhi?" Thương Ẩn run lên: "Gọi không được a, liền kêu Tô Vận đi. Tỷ tỷ ta chưa từng có người yêu, sẽ không hiểu chuyện này."

Tô Vận: "Vậy ta vẫn gọi công tử?"

Thương Ẩn nói: "Được. Giới thiệu một chút về tỷ của ta, Thương Kiêm Gia, cô đã nghe chưa?"

Tô Vận cười: "Đỉnh đỉnh đại danh, ai lại không biết? Ta rất sùng kình nàng, nhờ phúc của ngài, lần này có thể nhìn thấy mặt thật."

Thương Ẩn nghe liền vui trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Tỷ ấy nha, bá đạo không nói lý, ngoại trừ những thứ đặc biệt có thể sinh lời, những thứ khác đều không để ý. Nhưng mà cô không cần sợ, nàng rất dễ ở chung, chỉ cần cô không đối địch với nàng, nàng nói cái gì cô nghe cái đó, là được rồi. Đúng rồi, ngày mai cô viết một bộ câu đối để cho Tiểu Bát dán... dán lên cửa thư phòng."

Tô Vận đáp ứng, lại nhắc nhở: "Mồng chín tặng y tiết?"

"Đúng, cái này ta quên mất." Thương Ẩn quay đầu phân phó: "Tiểu Bát, nhớ rõ chuẩn bị."

Trang Trừng cùng Tiết Tử Linh trăm miệng một lời: "Cái gì tặng y tiết?"