Tử Linh Chuông

Tử Linh Chuông - Chương 33: Tiểu ăn mày (1)




Gió xuân tháng hai như dãy lụa vắt ngang sườn núi.

Dương liễu rủ đầu, mềm mại đong đưa, bên trên mọc đầy chồi non mới, màu sắc xanh tươi tốt đẹp. Có mấy cành dài hơn rủ xuống mặt hồ, khơi ra một vòng sóng, lăn tăng gợn sóng.

Bên bờ hồ, cạnh cây liễu, một chiếc bàn, vài cuốn giấy Tuyên Thành, một hàng bút lông treo trên kệ.

"Họa đây họa đây! Tiểu thư phu nhân nhìn xem trời xuân đẹp biết mấy, đến vẽ một bức lưu niệm a! Đệ tự thân truyền của họa sĩ cung đình! Không đẹp không thu tiền, bao người thỏa mãn a!"

Tiểu ca vẽ tranh vừa rao vừa cười, thanh âm trầm bỗng du dương.

Trang Trừng nhìn thoáng qua bên kia, thấy phong cảnh bên kia quả thực rất đẹp, liền nhéo lòng bàn tay Tiết Tử Linh. Tiết Tử Linh ngầm hiểu, cùng nàng đi qua.

"Ai nha!" Tiểu ca vẽ tranh sợ hãi than một tiếng: "Hai vị cô nương thật đúng là..."

Trang Trừng nở nụ cười.

"Thật đúng là..." Tiểu ca vẽ tranh nghèo từ.

Trang Trừng hỏi: "Có thể để ta tự mình vẽ chứ? Tiền vẫn giao giống vậy."

"Cứ theo ý cô nương!" Tiểu ca vẽ tranh vội vàng dọn bàn ra. Hắn chiếm vị trí này, vẽ cũng chính là cảnh sắc ở đây, bình thường cũng có công tử tiểu thư đến đây mượn chỗ vẽ tranh, hắn đứng bên cạnh nhìn, thuận tiện trộm học chút tay nghề.

"Tiểu Tiết, nàng đứng vào đó đi."

Thời điểm Trang Trừng nói muốn tự mình vẽ, Tiết Tử Linh đã biết rõ chủ ý trong lòng nàng, nghe vậy cũng không có ý kiến gì, chẳng qua là khiêu mi cho nàng một ánh mắt có thâm ý khác.

Trang Trừng sờ sờ môi dưới, thầm nghĩ: hôm nay lại muốn sưng lên...

"Đứng ở nơi này có thể chứ?"

Trang Trừng hoàn hồn gật đầu, ngưng mắt nhìn một lát, liền cúi đầu chăm chú vẽ tranh.

Bởi vì là ngẫu hứng mà vẽ nên Trang Trừng thoải mái thể hiện, hạ bút thần tốc, làm liền một mạch. Để bút xuống, Trang Trừng nhìn kỹ, cảm thấy hơi thỏa mãn. Cảnh xuân hòa thuận vui vẻ dưới ngòi bút của nàng tựa hồ tăng thêm một phần tình cảm ấm áp, nữ tử trong tranh miệng cười đạm nhã, mặt mày thanh tú, thần sắc ôn nhu.

"Giống ta." Tiết Tử Linh nhìn lại nhìn, rất là ưa thích, quý trọng mà cuốn lại, hỏi tiểu ca vẽ tranh: "Bao nhiêu bạc?"

Tiểu ca vẽ tranh nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi Trang Trừng: "Cô nương, cô còn thu đồ đệ sao?"

Tiết Tử Linh liếc hắn: "Không phải đệ tử chân truyền của họa sĩ cung đình sao?"

Tiểu ca vẽ tranh cười hắc hắc, nói: "Biểu ca ta làm việc trong phủ của một vị họa sĩ trong cung, hắn rửa bô."

Trang Trừng buồn cười: "Nào có ai gạt người như vậy."

Tiết Tử Linh cũng rất bội phục hắn da mặt dày, cho nhiều chút tiền nói: "Ngươi tốt nhất cũng di rửa bô đi, không chừng sau này sẽ trở thành đệ tự nhập môn của họa sĩ cung đình."

Tiểu ca vẽ tranh nhận tiền, chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Cô nương cô thật không thu đồ đệ nữa sao?"

Tiết Tử Linh nắm tay Trang Trừng liền đi, tên này da mặt thật là quá dày!

Dọc theo hồ con đường náo nhiệt hơn hẳn. Thời tiết đang ấm dần lên, mọi người đều muốn ra ngoài đi dạo ngắm cảnh.

Tiết Tử Linh: "Ăn mứt quả không?"

Trang Trừng: "Đó là tiểu hài tử ăn."

"Nhưng lúc nhỏ ta chưa từng ăn." Tiết Tử Linh ngăn người bán mứt quả lại, mua hai xâu giống nhau, phân cho Trang Trừng một xâu.

"Không nên ăn trên đường." Trang Trừng cầm mứt quả, tìm một nơi có thể nghỉ ngơi bên đường, vừa đi vừa hỏi: "Bởi vì ở trên núi Độc Hoạt sao?"

"Không." Tiết Tử Linh đáp: "Bởi vì Độc Hoạt."

"Độc Hoạt cô nương? Vì cái gì?"

Tiết Tử Linh nói: "Nơi nào có Độc Hoạt, tất cả mứt quả đều là thuộc về muội ấy."

Trang Trừng rốt cuộc tìm được một quán trà nhỏ cuối phố. Hai người đi vào gọi một bình trà, tìm một chiếc bàn ngồi xuống, bắt đầu ăn mứt quả.

Một xâu bốn năm viên, rất nhanh liền ăn xong. Trang Trừng buông que tre, cảm thấy miệng dính dính, bất giác duỗi đầu lưỡi ra, ngồi một bên Tiết Tử Linh chống cằm nhìn chằm chằm vào nàng. Trang Trừng phản ứng kịp, xấu hổ thu lưỡi về.

Tiết Tử Linh cười tủm tỉm nói: "Ta giúp nàng thè lưỡi ra liếm một chút được không?"

Trang Trừng hừ một tiếng: "Không cần, dùng trà súc miệng một lát là tốt rồi."

"Như vậy cũng không hay." Tiết Tử Linh giống như nghiêm túc khuyên can: "Trà vị chát, kẹo lại là vị ngọt, cả hai hương vị hòa vào nhau. Nhưng mà có một vật, vừa ngọt, lại vừa ẩm ướt, vô cùng phù hợp."

Trang Trừng nghẹn cười liếc nàng giận dỗi, cơ thể lại nhích về phía trước dò xét, vểnh môi lên.

Tiết Tử Linh cảm thấy mỹ mãn xích lại gần, cách một cái bàn, kỹ càng đem môi nàng liếm một lần, lại tách môi ra liếm hàm răng, lui ra ngoài nói: "Đặc biệt ngọt. Nàng cũng nếm thử?"

Trang Trừng tâm tư xoay chuyển, bỗng dưng ngậm lấy môi Tiết Tử Linh, hung hăng hút một cái, hôn ra tiếng vang, lập tức lui về sau, mắt nhìn, sưng lên! Cười đến cong mắt.

Tiết Tử Linh sửng sốt.

Trang Trừng sợ nàng thẹn quá hóa giận trừng phạt mình, nhanh chóng thu liễm nụ cười, ngồi nghiêm chỉnh nâng ấm châm trà, chậm rãi nhấp một ngụm.

"Không chịu trách nhiệm." Tiết Tử Linh có chút muộn phiền mà liếm liếm môi, bởi vì giọng nói nhẹ nhàng, nghe ra như đang chịu thiên đại ủy khuất.

Từ quán trà nhỏ đi ra, vừa vặn bên cạnh là một con hẻm nhỏ, từ đó đi xuyên qua sẽ ra một con phố lớn khác.

Hai bên hẻm nhỏ chất đầy đồ vật, đi được nửa đường, đột nhiên nhảy ra mấy tên ăn mày nhỏ, đem các nàng vây quanh, bịch bịch quỳ xuống dập đầu, nhao nhao nói: "Các tiểu thư xin thương xót! Bọn ta đã ba ngày chưa ăn cơm!"

Trang Trừng hoài nghi hỏi: "Các ngươi đều đã ba ngày chưa ăn sao?"

Tên thủ lĩnh mập mạp vừa quỳ vừa nhích lại vài bước, bổ nhào dưới chân Trang Trừng, gào thét nói: "Ta sắp chết đói! Tiểu thư tâm địa lương thiện, xin cho ta ít tiền a!"

Tiết Tử Linh sách một tiếng: "Khắp người đều là thịt mỡ, nói ngươi ăn mày ai tin. Ngươi chỉ cần nghiên cứu địa hình cùng phái người đi là tốt rồi, xung phong lên đầu làm gì chứ?"

Tên mập mạp lập tức ngưng tiếng gào khóc, hắn chần chờ hơi ngẩn đầu nhìn hai người, cẩn thận hỏi: "Các tỷ tỷ là ban phái nào a?"

Tiết Tử Linh buồn cười nắm lấy cổ áo tên mập mạp, trực tiếp đem hắn nhấc lên: "Giang hồ nhiều người xấu, cẩn thận chút."

Tên mập mạp thất kinh vùng vẫy vài cái, đợi Tiết Tử Linh buông hắn ra thả lại trên đất, lập tức dẫn đám tùy tùng tháo chạy.

Trang Trừng nhíu mày: "Tuổi nhỏ như vậy sao lại ra ngoài lừa gạt chứ?"

"Sau này chúng ta trở lại sơn trang, nàng không ngại có thể điều tra bọn họ một chút." Tiết Tử Linh tiếp tục đi về phía trước.

Trang Trừng theo hai bước, đột nhiên dừng lại.

Tiểu Tiết nói... chúng ta?

Tiết Tử Linh có cảm ứng xoay người lại, dừng chân, nghiêng đầu cười hỏi: "Nàng có phải đang cảm thấy rất muốn hôn ta?"

Trang Trừng: "Rất muốn."

"Đến đây đi!" Tiết Tử Linh đứng đó giang hai tay, tiếp được Trang Trừng đang chạy tới, cúi đầu vừa chạm vào môi nàng, đột nhiên bị đẩy ra.

"Ôi chao!" Tiết Tử Linh kinh ngạc.

Trang Trừng chỉ chỉ bên cạnh, hỏi: "Nàng xem có người ở trong đó đúng không?"

Theo hướng nàng vừa chỉ ở nơi xa nhất, một vật màu xám đang lay động, hình như là tên ăn mày nhỏ.

Tiết Tử Linh ôm lấy nàng hung hăng hôn một cái, hận trong lòng, nói: "Đi xem."

Con hẻm này chỉ đủ cho một người đi, Tiết Tử Linh cùng Trang Trừng một trước một sau, đi đến nơi sâu nhất trong con hẻm. Càng đến gần, đồ vật kia càng lộ rõ hình dáng, thật là một đứa bé, mặc một chiếc áo bông cũ nát màu tro, run lên cầm cập.

Trong lòng Tiết Tử Linh không hiểu dâng lên cảm giác quen thuộc. Nàng không cảm nhận được địch ý hoặc nguy hiểm, vì vậy đi đến cách tên tiểu ăn mày một bước mới ngừng lại, cúi người xem xét đống tro này.

"Đói không?"

Nghe thấy tiếng người, tiểu ăn mày lập tức run lợi hại hơn, một lát sau mới chậm rãi ngẩng đầu. Một gương mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn nhìn không rõ ngũ quan hiện ra, đôi mắt tròn căng nhìn chằm chằm vào Tiết Tử Linh, tựa hồ là đang phân biệt.

Trang Trừng từ sau lưng Tiết Tử Linh ló mặt ra nhìn, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Tiết, nàng có cảm thấy người này nhìn rất quen mắt không?"

Lúc này, tiểu ăn mày xẹp miệng, mắt ướt lưng tròng, "oa" một tiếng từ trên mặt đất nhảy bắn lên nhào vào lòng Tiết Tử Linh, ôm chặt cổ nàng gào khóc.

Tiết Tử Linh ôm lấy mông tên tiểu ăn mày, đứng thẳng người, bị mùi thối trên người tiểu ăn mày hun đến hai mắt choáng váng. Nàng đã nhận ra tên tiểu ăn mày này là ai, cùng lúc đó, Trang Trừng cũng gọi ra tiếng: "Tiểu Miêu?"

Khoảng cách gặp nhau ở miếu đổ nát, cũng chính là ngày hai người bị bắt lên Bạch Tượng Trại, đã qua hơn mười ngày. Hai người đều không ngờ tới, các nàng và Tiểu Miêu thậm chí có duyên gặp nhau lần nữa.

Bất quá Tiết Tử Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Quả nhiên có biến – con khỉ con dơ bẩn này muốn thối chết ta!"

Sau khi Tiểu Miêu khóc rống lên, liền nằm ngủ như chết rồi, nhưng cánh tay vẫn ôm chằm lấy cổ Tiết Tử Linh không tha. Tiết Tử Linh chỉ cần có ý muốn kéo ra, Tiểu Miêu lập tức phát run nức nở nghẹn ngào, còn đem nàng siết đến thở không ra hơi. Bởi vậy, Trang Trừng chỉ có thể giúp Tiểu Miêu lau sạch tay và mặt, không có biện pháp thay nàng thay quần áo tắm rửa. Sau khi lau mặt, các nàng mới phát hiện Tiểu Miêu hóa ra là một tiểu cô nương.

Trang Trừng an ủi: "Nàng đứng giận... Tiểu Miêu đáng thương như vậy, nàng ôm bé một chút đi."

"Khi nào nó mới chịu tỉnh?"

"Có lẽ không đến nửa đêm sẽ tỉnh, bé còn đang đói đây."

"Nhanh bị đói tỉnh đi." Tiết Tử Linh bất đắc dĩ thở dài, dựa vào bên giường, tùy ý để Tiểu Miêu đem nước miếng lau khắp bả vai, cũng không biết là mơ tới món ngon gì. Nghĩ như vậy, Tiết Tử Linh cũng không khỏi mềm lòng. Hơn nửa tháng không gặp, Tiểu Miêu lại gầy rồi, tiểu hài tử ăn không đủ no, sau này sao có thể cao lớn được đây.

Nhìn bộ xương mỏng manh này xem.

Tiết Tử Linh cách chiếc áo lông rách nát đâm đâm, xương sườn nhô lên, quả thực đã biến thành con mèo ốm yếu.

So với Độc Hoạt năm đó còn gầy.

Trong đầu đột nhiên toát ra một câu như vậy, Tiết Tử Linh liền nhớ lại, năm đó lúc nhặt được Độc Hoạt là trong hoàn cảnh nào. Khi đó Độc Hoạt bốn tuổi, cũng là đứa bé vừa bẩn vừa gầy mong manh, trong mắt không có sinh niệm. Trước đây Tiết Tử Linh trả lời Trang Trừng, tên của Độc Hoạt là do nhặt trên núi Độc Hoạt, nhưng mà thực tế, nếu truy về nguyên nhân... nàng nhắm mắt, cắt đứt dòng hồi tưởng.

"Tiểu Tiết, nàng ngủ rồi?" Trang Trừng nhẹ nhàng hỏi.

Tiết Tử Linh mở mắt ra nhìn nàng.

"Có phải mệt rồi không? Chân mỏi sao?"

"Trang Trang, chúng ta sau này luôn ở bên nhau được không." Tiết Tử Linh chân thành nói.

"Đói..."

Cái này đương nhiên không phải Trang Trừng trả lời. Tiểu Miêu tỉnh.

Giờ phút này, Tiết Tử Linh cỡ nào hy vọng nàng chưa bao giờ nói ra câu "Nhanh bị đói tỉnh đi"...

Phốc một tiếng, Trang Trừng nhin Tiết Tử Linh đen mặt, vui vẻ, bị oán giận trừng mắt một cái. Đứng lên giúp nàng ôm Tiểu Miêu từ trong lòng ngực ra. Bởi vì câu nói kia bỗng nhiên tim đập nhanh hơn, lại thật lâu chưa bình phục.

Trang Trừng nói: "Nàng xuống lầu, bảo tiểu nhị đưa thức ăn và nước ấm lên được không."

Tiết Tử Linh đen mặt đứng lên, đi ra ngoài.

Trang Trừng cong môi cười, cúi đầu hỏi Tiểu Miêu: "Đợi lát nữa con ăn trước một ít, sau đó tắm sạch sẽ, được không nào?"

Tiểu Miêu ngoan ngoãn gật đầu.

"Khôngcần gấp, kết quả tốt rồi sẽ đến thôi." Trang Trừng khẽ nói, như là nói với TiểuMiêu, lại như là lẩm bẩm một mình.