Tử Linh Chuông

Tử Linh Chuông - Chương 4: Tức giận?




Hầu như trong mỗi tòa thành đều có một gian khách sạn Trữ Nhân, trang trí lịch sử tao nhã, sinh ý thịnh vượng.

Tiết Tử Linh và Trang Trừng được an bài tại một chiếc bàn gần cầu thang, khách khứa ra vào đông đúc.

Tiết Tử Linh nói: "Ta còn cho rằng với dung mạo của ngươi, có thể chiếm được một vị trí thật tốt đây."

Tran Trừng nói: "Suy nghĩ này không thỏa đáng, chủ quán mở cửa buôn bán, nếu đối xử không công bằng, sao có thể giữ vững danh tiếng?"

Tiết Tử Linh: "Được rồi, ngươi nói rất đúng."

Trang Trừng: "Tiết cô nương, chúng ta cứ đi như vậy có phải có chút chậm không?"

Tiết Tử Linh: "Ta đi nhanh, ngươi có thể đuổi kịp sao?"

Trang Trừng áy náy nói: "Là ta liên lụy cô rồi. Ta sẽ cố hết sức, xin không cần cố cập ta."

Tiết Tử Linh: "Đi chậm một chút cũng đến, gấp cái gì."

Trang Trừng không đồng ý: "Chúng ta sớm ngày lấy được đồ vật, cha ta và sư muội cô có thể sớm ngày được cứu chữa, chẳng lẽ cô không quan tâm sự muội của mình sao?"

Tiết Tử Linh không để ý tới nàng.

Hai người đối mặt nhau không nói gì. Một bình trà được đưa lên.

Trang Trừng: "Thật có lỗi, vừa rồi ngữ khí của ta có chút trầm trọng, kính xin chớ trách."

Tiết Tử Linh nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới vì sao Trì Chí..."

"Trang thiếu trang chủ?"

Đột nhiên một cô gái áo lam cầm kiếm cắt lời Tiết Tử Linh.

Trang Trừng đứng lên nói: "Lập cô nương, đã lâu không gặp, sao cô lại ở nơi này?"

Tiết Tử Linh phối hợp châm trà uống.

Lập Oánh thấy thái độ nàng ngạo mạn, nhưng lại không có chỗ nào không đúng, liền không quan tâm, hướng Trang Trừng nói: "Gia sư có chuyện quan trọng cần ta xử lý, đúng lúc đi ngang qua nơi này. Trang thiếu trang chủ vì sao lại ở đây?"

Trang Trừng: "A..."

Tiết Tử Linh đưa cho nàng một ly trà, Trang Trừng thuận tay nhận lấy, cúi đầu miệng nhỏ miệng nhỏ mà uống. Tiết Tử Linh không ngẩng đầu nói: "Không có bàn trống. Ngồi."

Trong lòng Lập Oánh không vui: "Tại hạ đệ tử Kim Thiền phái Lập Oánh, xin hỏi cao danh quý tánh cô nương, đến từ môn phái nào?"

Thấy Tiết Tử Linh không có ý mở miệng, Trang Trừng giải vây: "Đây là một vị bằng hữu của ta, Tiết cô nương, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện có chút buồn bực, không thích nhiều lời. Lập cô nương mời ngồi."

Lập Oánh hơi hòa hoãn, lấy khăn lụa ra chà lau cái bàn, sau đó đặt kiếm lên bàn, lại xoay người chà lau ghế. Lúc này đột nhiên có một tên nam nhân bước nhanh qua. Lập Oánh cuối đầu không chú ý, bị đụng vào một cái, cả giận nói: "Ngươi không có mắt sao? Gấp đi đầu thai à!"

Người đàn ông sợ hãi nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân ánh mắt không tốt, đụng trúng nữ hiệp, nữ hiệp tha mạng a."

Lập Oánh ghét bỏ phủi áo: "Còn không mau cút đi! Tên bẩn thỉu."

"Đa tạ nữ hiệp!" Tên nam nhân quay người bỏ chạy, lúc đi ngang qua Tiết Tử Linh lại bị bắt lại.

"Cứ vậy mà đi?"

Tên kia hoảng loạn nói: "Cầu nữ hiệp bỏ qua cho ta đi, nhà tiểu nhân có mẹ già nằm trên giường, vô tình đắc tội mấy vị nữ hiệp a!"

Trang Trừng khuyên nhủ: "Tiết cô nương, nếu như hắn đã thành tâm xin lỗi, không bằng tha cho hắn đi."

Tiết Tử Linh nhỏ giọng nói với tên kia: "Lập tức giao ra đây, ba mạng của ngươi còn có thể giữ lại hai."

Tên kia sợ hãi rùng mình một cái, nhanh chóng ném thứ gì ra, chạy trốn như bay.

"Túi tiền của ta!" Lập Oánh vừa ngồi xuống liền nhảy dựng lên: "Tiểu tặc này dám cướp đồ trên người ta! Ti tiện đáng chết!"

Tiết Tử Linh kéo nàng một cái: "Bỏ đi, trên người hắn có vị thuốc, chỉ sợ mẹ hắn thật sự là mắc bệnh."

Lập Oánh tức giận: "Tạm tha mạng chó hắn!"

Trang Trừng vẫn đang giữ vẻ mặt trợn mắt há mồm từ nãy giờ. Tiết Tử Linh nhìn thấy, kìm lòng không được muốn cười, Trang Trừng ngượng ngùng cúi đầu.

Đồ ăn được bưng lên. Trang Trừng và Lập Oánh tuân thủ quy tắc ăn không nói ngủ không nói. Tiết Tử Linh cũng không có lời muốn nói. Ba người hài hòa ăn cơm.

Ra quán ăn, Lập Oánh cùng các nàng phương hướng bất đồng, vì vậy mỗi người đi một ngả.

Trang Trừng nói: "Hành vi của Tiết cô nương hôm nay, làm ta thập phần bội phục. Đây không đơn giản là Tiết cô nương võ công cao cường, tâm tư tỉ mỉ, mà càng vì Tiết cô nương tấm lòng nhân hậu. Ta nghĩ nếu như sau này Tiết cô nương có thể đem một thân bản lĩnh dùng vào những việc tốt, tỷ như vừa rồi vậy, nhất định có thể tạo phúc võ lâm. Tiết cô nương, cô nghĩ sao?"

Tiết Tử Linh lấy ra một tờ giấy nhỏ: "Ha, hóa ra là tìm được tung tích, đi tìm Đoàn Xuân Châu. Buồn cười, chỉ phái một Lập Oánh, chịu chết mà thôi."

Tiết Tử Linh quơ quơ tờ giấy nhỏ, nhìn Trang Trừng cười nói: "Lấy trên người Lập Oánh."

Trang Trừng: "..."

Tiết Tử Linh: "Nhưng tin tức này là giả đấy."

Trang Trừng: "Làm sao cô biết?"

"Chính là biết." Tiết Tử Linh bỗng giật mình, vô cùng hứng thú hỏi: "Ta muốn hỏi ngươi một câu, nếu như có thể tìm được nguyên do, tội ăn cắp có thể được tha thứ không?"

Trang Trừng đáp: "Nếu là do bất đắc dĩ, không vi phạm đạo nghĩa, lại không gây tốn hại đến người khác, có thể tha thứ."

Tiết Tử Linh hói: "Như thế nào là đạo nghĩa."

Trang Trừng: "Chính đạo, lẽ thường, luân lý, tự nhiên."

Tiết Tử Linh: "Đạo nghĩa là do ai quy định?"

Trang Trừng: "Là tự thành, mọi người công nhận đấy."

Tiết Tử Linh: "Nếu phù hợp đạo nghĩa, liền được xem là chính phái, có phải hay không?"

Trang Trừng: "Đúng vậy."

Tiết Tử Linh: "Vậy ta nói đạo nghĩa là những cái do chính phái quy định, chính phái công nhận chính là phù hợp đạo nghĩa, chính phái không công nhận liền biến thành tà phái, đúng hay không?"

Trang Trừng: "Cô nói ngược, tà phái sở dĩ là tà phái, là vì làm những chuyện thương thiên hại lí, đi ngược lại chính nghĩa, làm nhiều người không chấp nhận được, mà không phải là do chính phái không công nhận.

Tiết Tử Linh: "Vừa rồi ngươi nói ta làm như vậy là tấm lòng nhân hậu, bây giờ có công nhận không?"

Trang Trừng: "Đương nhiên là công nhận rồi."

Tiết Tử Linh: "Như Lập Oánh hùng hổ dọa người, ngôn ngữ thô bỉ, còn muốn lấy tính mạng người kia, nàng có phải là người có tấm lòng nhân hậu không?"

Trang Trừng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: "Hành vi của Lập cô nương không thỏa đáng."

"Ngươi thiên vị nàng." Tiết Tử Linh nói: "Nếu ta không ngăn cản nàng, để nàng tuỳ ý giết chết người kia, mẹ của hẳn cũng sẽ bệnh chết, hai mạng người chỉ đối lấy hai chữ không thỏa đáng sao?"

Trang Trừng nghẹn lời.

Tiết Tử Linh truy vấn: "Cho nên, nàng ta kỳ thật không phù hợp đạo nghĩa, đúng không?"

Trang Trừng: "Nhìn một người không thể chỉ xem một mặt nhất thời, Lập Oánh thường xuyên bảo vệ võ lâm chính nghĩa, đã làm rất nhiều chuyện tốt."

Tiết Tử Linh: "Cái gọi là chuyện tốt ngươi nói, là diệt trừ đệ tử tà phái sao? Nếu một đệ tử tà phái đầy đủ "Nhân hiếu trung tín, lễ nghĩa liêm sĩ" chẳng qua là gia nhập tà phái, lại bị người chính nghĩa giết chết, cái này vẫn phù hợp đạo nghĩa sao?"

Trang Trừng trầm tư thật lâu, uể oải: "Tiết cô nương xảo ngôn thiện biện, ta không biết phản bác thế nào."

Tiết Tử Linh hài lòng cười: "Đại đệ tử còn như thế, xem ra Kim Thiền Phái này cũng không có bao nhiêu chính nghĩa. Sợ rằng cũng phải giảm giá rồi. Ta vì cứu mạng sư muội, từ một môn phái không bao nhiêu chính nghĩa lấy đi bảo vật, có thể tha thứ sao?"

Trang Trừng lập tức trừng nàng: "Không được! Nói nhiều như vậy, thì ra là vì cô muốn đi lấy Ngưng Băng Phục Linh?"

Tiết Tử Linh: "Thế nhưng nói nhiều như vậy, ta có nói sai chỗ nào không?"

Trang Trừng không phải không thừa nhận: "Không có."

Tiết Tử Linh: "Như vậy ngươi đến điểm dừng chân tiếp theo nghỉ ngơi đi, chờ ta đi lấy đồ về."

Trang Trừng: "Không được!"

Tiết Tử Linh cười hì hì nhìn nàng: "Ngươi cũng thừa nhận ta nói đúng, vì sao không được đây?"

Trang Trừng bậm môi hờn dỗi.

Tiết Tử Linh tự mình vui vẻ nửa ngày, nói: "Không đùa ngươi nữa. Không phải ngươi hỏi ta, vì sao Trì Chí không ghi Mục Đức Minh Chuông trên tờ giấy của ta à? Ta sẽ nói với ngươi về cái chuông này."

Trang Trừng tỏ thái độ học hỏi: "Mời nói."

Tiết Tử Linh hỏi: "Không giận ta nữa sao?"

Trang Trừng lắc đầu nói: "Là ta tự mình sở học không tinh, không thể ứng đối vấn đề của cô."

Tiết Tử Linh: "Không nói cái này nữa. Ngươi cũng biết lai lịch của Mục Đức Minh chuông?"

Trang Trừng: "Ước chừng trăm năm trước, có một tăng lữ trẻ tuổi đến Đại Chiêu Tự luận đạo, sau này đem chuông tặng cho Đại Chiêu Tự. Bởi vì quy cách không hợp với bất kỳ chuông nào trong chùa, nên bảo tồn mấy chục năm, mãi cho đến khi người tăng lữ này lại đến Đại Chiêu Tự lần nữa. Viên Thốn đại sư mời người kia giảng kinh, theo yêu cầu của tăng lữ lấy ra, tăng lữ thấy Mục Đức Minh Chuông được giữ gìn cẩn thận, mới nói cho mọi người bí mật trong Mục Đức Minh Chuông."

Tiết Tử Linh: "Bí mật gì?"

Trang Trừng: "Trên giang hồ đồn đại rất nhiều, nhưng lại không giống nhau. Viên Thốn đại sư từng ra mặt bác bỏ tin đồn, theo như đại sư nói, Mục Đức Minh Chuông ý chỉ "Mục hình, đức tư, minh tâm, hải sạch" trừ những cái đó ra cũng không còn gì khác."

Tiết Tử Linh: "Ngươi tin không?"

Trang Trừng không trả lời thẳng: "Đại Chiêu tự đứng đầu bốn phái ba trang, võ học tạo nghệ tất nhiên là cao thâm, gần vài chục năm nay, tựa hồ lại có thành tựu, hơn nữa nội công ngoại lực kiêm tu."

Tiết Tử Linh: "Theo ý của ngươi là, có được Mục Đức Minh chuông, có thể giúp ích võ học."

Trang Trừng gật đầu.

Tiết Tử Linh: "Nếu như ta nói, Viên Thốn nói đều là thật, ngươi có tin không?"

Trang Trừng do dự.

Tiết Tử Linh nói tiếp: "Mục Đức Minh Chuông vẫn luôn được treo tại gác chuông, tiếng chuông mỗi ngày truyền khắp Đại Chiêu Tự, ân trạch toàn bộ đệ tử Đại Chiêu Tự. Bốn năm trước, ta lấy nó đi. Ngươi xuất thân Vạn Nhạc, có thể xưng là võ lâm đệ nhất đắt nữ, tán dương ngươi học rộng tài cao chỉ là một phần, nhưng võ công của ngươi không bằng ta, ngươi cảm thấy là vì Mục Đức Minh Chuông?"

Trang Trừng: "Thực không dám giấu, thật là suy nghĩ này."

Tiết Tử Linh nói: "Là thật, Viên Thốn không có gạt người. Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta không nói lại lần thứ hai."

Trang Trừng cân nhắc một lát: "Ta tin cô."

Tiết Tử Linh: "Dễ tin người, dễ bị lừa."

Trang Trừng trịnh trọng nói: "Là tin tưởng, không phải dễ tin."

Tiết Tử Linh bỗng nhiên có chút vui mừng: "Tốt, ta lại nói rõ một chút. Mục Đức Minh Chuông, khiến tư tưởng người thiện lương, khiến tâm trí người thanh minh, khiến linh hồn người thanh khiết, đây chính là điểm huyền bí của nó. Nghe được nhiều, đối với người xuất gia có lợi ích, nhưng chỉ cần suy nghĩ kỹ hơn có thể rõ ràng, mục, đức, minh, thanh, bốn chữ này trùng hợp lại là yêu cầu bắt buộc cho người luyện võ. Làm không được bốn chữ này, chính là võ giả hạ đẳng, nếu như hoàn toàn làm được bốn chữ này, chính là thượng đẳng võ giả. Vào thượng đẳng, mỗi người tạo hóa bất đồng, lại có thêm ý nghĩa khác, ta chưa hiểu thấu đáo."

Trang Trừng hỏi: "Những người bởi vì Mục Đức Minh Chuông mà võ công tiến bộ, phát sinh biến hóa cũng không phải là do luyện võ công, mà là luyện võ chi tâm?"

Tiết Tử Linh: "Đúng là như thế."

Trang Trừng như có điều suy nghĩ: "Nói như vậy, mấu chốt không phải làm thế nào sử dụng Mục Đức Minh Chuông, bởi vì ảnh hưởng của nó không câu nệ tại hình thức."

Tiết Tử Linh: "Khó được thông minh."

Trang Trừng than thở: "Quả thật thiên hạ rộng lớn không thiếu chuyện lạ, không ngờ Mục Đức Minh Chuông lại là bảo vật như vậy."

Tiết Tử Linh nhắc nhở: "Ngàn vạn lần đi ra mù quáng, lại vào mù quáng. Chuông - trang trọng vững vàng, đoan chính bình tĩnh, tu tập dương khí, tẩm bổ vạn vật. Mục Đức Minh Chuông, nói cho cùng chỉ là một cái chuông có chút đặc thù mà thôi. Viên Thốn nói, thân chuông được khắc tổng cộng một vạn lẻ tám trăm chữ kinh văn, trên một trăm loại, rất nhiều chữ hắn cũng không biết. Có lẽ chỗ đặc thù của nó chính là ở những kinh văn này."

Trang Trừng nghi hoặc: "Đây là Viên Thốn đại sư nói cho cô?"

Tiết Tử Linh: "A... không phải."

Trang Trừng thán phục: "Ta tự nhận thông kim văn bác cổ, sau khi quen biết cô, mới biết thiên ngoại hữu thiên. Ta có lời muốn hỏi, nhưng lại có chút thất lễ, vì sao cô muốn lấy Mục Đức Minh Chuông đi, đến nay vẫn không trả về Đại Chiêu Tự?"

Tiết Tử Linh: "Chuyện này ta không thể nói cho ngươi biết. Nhưng mà, có chuyện có thể nói với ngươit."

Trang Trừng xin lỗi: "Đường đột. Là chuyện gì?"

Tiết Tử Linh nhìn nàng quỷ dị cười, nói ra từng chữ một: "Tử Linh Chuông, ở nhà của ngươi."

Trang Trừng bất ngờ trừng to mắt.