Tử Linh Chuông

Tử Linh Chuông - Chương 8: Nhờ họa được phúc




Tiểu lâu? Là nơi mua bán tin tức nhanh nhạy nhất giang hồ, ngươi muốn biết cái gì đều có thể đến đó mua, nhưng điều kiện là ngươi phải trả đại giới. Đó là nơi ô tạp, không được công khai ngoài sáng, đồng thời cũng rất thần bí, không ai dám động vào.

Thanh Đàm Môn? Một trong tứ đại môn phái a! Tu luyện võ công chính thống, điều kiện tuyển chọn đệ tử hà khắc, một nơi đường hoàng, chính phái. Môn chủ Chúc Ứng Thiên, thê tử chết sớm, có một con gái độc nhất Chúc Tương Trữ, ru rú trong nhà.

Đoàn Xuân Châu? Danh hào Xích Diễm Nương Tử, được xưng yêu phụ, độc công luyện đến cực hạn, mỗi năm qua đi đều không thấy biến già, ngược lại càng ngày càng đẹp. Nam nhân vừa thấy cầm giữ không được, nữ nhân vừa thấy tự ti mặc cảm đóng cửa không ra.

Nghe được loại quan hệ vừa phức tạp vừa kỳ quái này, Trang Trừng nhíu chặt lông mày. Hết lần này tới lần khác Tiết Tử Linh chỉ nói đến đó, sau đó vung tay lên để nàng về ngủ. Làm gì nàng ngủ được nha! Suốt đêm trằn trọc, mãi đến khi nhớ tới bộ dạng đã tính trước của Tiết Tử Linh, mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng sau khi ra khỏi thành, trên đầu Trang Trừng bị trùm một cái túi đen, bị Tiết Tử Linh nắm đi. Vốn dĩ chỉ cần che mắt là được, Trang Trừng tự mình tìm miếng vải đen chuẩn bị cắt, Tiết Tử Linh nhìn thoáng qua nói không cần cắt, cứ như vậy đội lên đầu a, còn uy hiếp nói không nghe theo sẽ không đưa nàng theo, Trang Trừng chỉ có thể thỏa hiệp.

Nơi hoang vu bên ngoài cảnh sắc đều giống nhau, làm cho người ta không thể nổi lên hứng thú. Tiết Tử Linh nắm tay Trang Trừng, cảm thấy nhàm chán, quay đầu lại ngắm bộ dạng Trang Trừng, liền cảm thấy vui vẻ.

Thỉnh thoảng Trang Trừng nghe tiếng cười khẽ truyền đến, trong lòng vô cùng hối hận, có lẽ nàng nên trực tiếp tìm miếng vải đen mới phải.

Một đường bằng phẳng, đi không biết bao lâu, Tiết Tử Linh nói: "Đã đến, nhắm mắt." Nói xong lấy cái túi xuống. Đợi Trang Trừng thích ứng ánh sáng, mở mắt ra liền nhìn thấy trước mặt một căn nhà trúc ba tầng lịch sự tao nhã.

"Nơi này là tiểu lâu?" Trang Trừng hỏi.

Trên lâu một giọng nói ôn nhu hồi đáp: "Không, đây là nơi ở của ta."

Tiết Tử Linh hướng lầu hai hô: "Tương Trữ, cái thang đâu?"

"Ngươi bay lên không được sao." Chúc Tương Trữ tùy ý nói.

Tiết Tử Linh hỏi: "Trang Trang, tự ngươi lên được không?"

Trang Trừng nhìn trái nhìn phải, không có nơi mượn lực, nhíu nhíu mày, còn chưa nói lời nào, Tiết Tử Linh đã đợi không kịp, ôm nàng liền bay lên.

Lầu hai không chia phòng, nhìn như chủ nhân không có ý tạo sự ngăn cách rõ ràng, vô cùng rộng lớn thoáng đãng. Hai người vừa vào liền thấy Chúc Tương Trữ đang đánh cờ một mình.

"Thiếu trang chủ mời ngồi, vài năm không gặp, ngươi lại đẹp hơn rồi." Chúc Tương Trữ nghiêng đầu nhìn về phía Trang Trừng, chân thành khen ngợi.

Trong phòng không đốt nến thơm, nhưng lại thoang thoảng hương vị tươi mát nhàn nhạt, giúp tâm thần an ổn. Trang Trừng: "Đa tạ, Chúc cô nương vẫn khỏe chứ?"

"Vẫn khỏe." Chúc Tương Trữ đáp.

Tiết Tử Linh ngồi xuống đối diện Chúc Tương Trữ, liếc mắt nhìn bàn cờ, tiện tay mở ra hai bình rượu, nói: "Có thể không khỏe sao? Ngươi đem ta bán được bao nhiêu tiền?"

Chúc Tương Trữ cũng tùy ý nói: "Ta để cho Trì Chí đồng ý giúp một người giải độc."

Trang Trừng ngồi một bên, vừa nghe được hai chữ "Trì Chí" liền vểnh tai lên.

"Vậy cũng tốt, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã. Chẳng qua là, mẹ ngươi xem luyện công như sinh mạng, ngươi đây là thu phục hay bắt buộc?" Tiết Tử Linh không quan tâm Trì Chí, lại nói tiếp.

Chúc Tương Trữ: "Không cần phí lời, ta viết phong thư các ngươi mang đến cho Viên Nhân Tồn. Viên Nhân Tồn sẽ tạm thời phong bế võ công của mẹ ta, các ngươi đi lấy Độc Nhện, sau đó đưa các nàng về đây."

Tiết Tử Linh hỏi: "Viên Nhân Tồn cũng đưa về?"

Chúc Tương Trữ gật đầu.

Một bên Trang Trừng tự mình đoán: chẳng lẽ Chúc cô nương và Viên thiếu hiệp... Dù sao nhìn bề ngoài, một người là danh môn khuê tú, một người là kiếm khách tuấn tú, trong thoại bản không phải đều viết như vậy sao. Lại nói, trước đây phụ thân còn hỏi nàng có muốn kén Viên thiếu hiệp làm rễ không đây. Nhìn khắp giang hồ "Băng nhân kiếm khách" là một ứng cử viên rất tốt cho vị trí hôn phu, nhưng mà nàng từ chối.

Vừa nói chuyện, vừa đánh cờ, rất nhanh hai người đều cùng lúc dừng tay, nhìn nhau cười cười. Trang Trừng liếc một cái, thế hòa không phân thắng bại.

"Ngươi muốn, Mắt Long Vương từ Đông Ngư đảo." Tiết Tử Linh móc một hạt châu trong tay áo ra đưa cho nàng, lại móc móc trong một tay áo khác. "Tặng thêm cho ngươi một lọ đan của Thiên Tuyền Phái."

Chúc Tương Trữ mở bình ngửi thử: "Trị nội thương à? Có thuốc độc không?"

"Có" Tiết Tử Linh lục lọi đai lưng, lấy ra một bọc giấy nhỏ. "Quỷ độc môn, bỏ vào nước, toàn bộ tan hết, bề ngoài nhìn không ra."

Chúc Tương Trữ không khách khí nhận hết.

Trang Trừng ngạc nhiên, nàng thật không biết trên người Tiết Tử Linh lại cất giấu nhiều thứ "tốt" như vậy...

Bên này hai người ăn ý tiếp tục đánh cờ, Tiết Tử Linh nói: "Ngọc Băng Khiết đưa ra điều kiện là mẹ của ngươi, ngươi nghĩ thế nào?"

Trang Trừng lập tức tập trung tinh thần, Chúc cô nương đồng ý để các nàng đi lấy Xích Diễm Độc Nhện đã rất khó tin rồi, nhưng mà đem mẹ của mình đưa cho kẻ thù, là tuyệt đối không có khả năng, như vậy Ngưng Băng Phục Linh chỉ có thể nghĩ biện pháp khác...

Chúc Tương Trữ chậm rãi gõ vài cái lên bàn cờ, lên tiếng nói: "Có thể, kế sách để ta nghĩ, nhân cơ hội này cũng giúp bọn họ gỡ bỏ khúc mắc trong lòng."

Trang Trừng: "..." Xảy ra chuyện gì vậy? Chuyện này không phù hợp đạo hiếu a!

Tiết Tử Linh thuận miệng cảm khái: "Chỉ là một chuyện, hận hai mươi năm. Ngọc Băng Khiết thật sự là ngu xuẩn."

Chúc Tương Trữ nói: "Ngươi chưa từng có người yêu, đương nhiên không hiểu."

Tiết Tử Linh nhún vai, không có ý kiến: "Người ngươi yêu thì sao? Còn chưa đến tìm ngươi?"

"Vẫn chưa." Chúc Tương Trữ vẽ một vòng tròn trên bàn cờ, lại điểm một cái bên trong: "Ta không đợi."

Tiết Tử Linh ranh mãnh nói: "Lúc nào mới có thể cho ta gặp đây? Ngươi vẫn không chịu nói là ai."

Chúc Tương Trữ mỉm cười: "Không phải để cho ngươi đưa về rồi sao?"

"Viên Nhân Tồn?!" Tiết Tử Linh nhíu mày. "Hắng không phải... chẳng lẽ?"

Chúc Tương Trữ nhẹ gật đầu.

Trang Trừng hầu như không hiểu gì cả, nhưng vài câu cuối cùng nàng nghe rõ - quả nhiên như nàng nghĩ, Chúc cô nương và Viên thiếu hiệp là một đôi, xem ra trên thoại bản viết cũng không phải là hoàn toàn gạt người đấy.

Tiết Tử Linh hỏi: "Lúc nào khởi hành?"

"Ngày mai." Chúc Tương Trữ lại quay đầu, hòa nhã nhìn Trang Trừng nói: "Thiếu trang chủ, phòng của ngươi ngay bên cạnh Tử Linh, có gì không tiện... liền chịu đựng a."

Hiển nhiên Trang Trừng đã bị kinh sợ... Đây là Chúc cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa sao? Xem ra cần phải xem lại lần nữa a. "Đa tạ Chúc cô nương chiêu đãi." Trong giọng nàng lộ ra chút ý tứ thở dài.

Trong trúc lâu, thang lầu được thiết lập bên trong, lầu ba có sáu phòng nhỏ không gian đều nhau, bố cục tinh diệu.

"Ngươi ngủ ở đây." Tiết Tử Linh đẩy một cánh cửa ra.

Phòng có hơi bé, ngược lại trang trí rất trang nhã, Trang Trừng cũng không bắt bẻ.

Tiết Tử Linh lại mở cửa gian phòng bên cạnh: "Nghỉ ngơi trước, hay vẫn là vào phòng nói chuyện?"

Trang Trừng yên lặng đóng cửa phòng mình lại.

Phòng của Tiết Tử Linh so với Trang Trừng lớn hơn một chút, thậm chí có hai cái ghế mới và một cái bàn tròn nhỏ. Bàn đặt giữa phòng, đem Tiết Tử Linh và Trang Trừng ngăn cách ra.

"Vừa rồi ta cùng Chúc Tương Trữ nói những chuyện kia, ngươi đều nghe rõ chứ." Tiết Tử Linh nói.

Vẻ mặt Trang Trừng nhăn nhó.

"Hiểu được bao nhiêu?" Tiết Tử Linh hỏi.

Trang Trừng đáp: "Chúc cô nương và Viên thiếu hiệp là một đôi."

Tiết Tử Linh: "..."

Trang Trừng cúi đầu, những chuyện khác nàng đều nửa hiểu nửa không, tùy tiện nói ra chính là múa rìu qua mắt thợ.

Trong mắt Tiết Tử Linh rõ ràng hiện lên ba chữ "quá ngu ngốc", tràn đầy bất đắc dĩ giải thích rõ ràng: "Trì Chí muốn Bạch Bích Trân, Ngưng Băng Phục Linh và Xích Diễm Độc Nhện, đánh chủ ý lên đầu ta, đến tiểu lâu hỏi nhược điểm của ta. Tương Trữ lại muốn giải độc cho Đoàn Xuân Châu, tiếp đơn của Trì Chí, lại lập tức cho ta biết Độc Hoạt gặp nạn. Nhưng vì ta đã đến Tây Tiều Bang lấy lại Tử Linh Chuông, không thể đến kịp, đành phải đồng ý với điều kiện của Trì Chí."

Trang Trừng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, tiếp nhận những chuyện này cũng không quá khó khăn, cau mày hỏi: "Cái kia... vì sao Vạn Nhạc Sơn Trang lại bị liên lụy vào?"

"Cái này a." Tiết Tử Linh sờ mũi, tuy trong lòng biết rõ chuyện này không phải lỗi của nàng, nhưng lại không tự chủ được mà cảm thấy áy náy với Trang Trừng. "Ước chừng là khi đó ta quá tức giận, làm hắn sợ, hắn lo lắng ta không có chừng mực, mới nghĩ đến chuyện dùng ngươi tới ước chế ta."

Ánh mắt Trang Trừng sắc bén lên: "Nói như vậy, chuyện cha ta trúng độc, căn bản là do tai bay vạ gió?"

"Đúng rồi." Tiết Tử Linh vô cũng lạc đề mà nghĩ: lúc Trang Trang tức giận cũng rất thú vị a... Lại nghĩ nữa, nàng liền nhớ đến lần đầu gặp nhau, Trang Trừng khí thế rào rạt, còn muốn đánh nàng một chưởng, đột nhiên bật cười. Thấy Trang Trừng trừng mắt nhìn qua, Tiết Tử Linh chống cằm nhìn nàng nói: "Không có Trì Chí hạ độc, hiện giờ cha ngươi sống hay chết còn khó nói, ngươi xem như nhờ họa được phúc."

Trang Trừng bất mãn nói: "Cô cười cái gì!"

Tiết Tử Linh nói: "Ta nghĩ đến Vạn Nhạc, lúc hai chúng ta vừa gặp mặt nhau, ánh mắt ngươi trừng ta so với ánh nến còn sáng."

Trang Trừng nghe nàng nói lại nhớ đến cảnh tượng lúc đó, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Trí nhớ nàng không tệ, những gì Tiết Tử Linh nói nàng cơ bản đều nhớ rõ: "Ngay từ đầu cô đã không muốn cùng ta đồng hành có phải không?"

"Đúng." Tiết Tử Linh đáp đứt khoát, "Lúc ta vừa thấy tờ giấy kia, liền đoán được hắn muốn để chúng ta hợp tác. Nhưng chuyện này lại không cần, mặc dù ngươi rất có bản lĩnh, nhưng cũng không nhanh bằng ta, nhiều người còn thêm phiền toái."

Trang Trừng có chút bực mình: "Sau này vì sao thay đổi suy nghĩ?"

"Bởi vì...." Ánh mắt nàng không tự giác nhu hòa xuống. "Nếu như ta làm như vậy, ngươi chỉ có thể lần lượt nghe tin các đồ vật bị ta lấy đi. Khi đó, ta ở trên xà nhà nhìn thấy dáng vẻ ưu thương của ngươi, bỗng nhiên không đành lòng."

Đột nhiên Trang Trừng cảm thấy tim đập chậm một nhịp, gò má đỏ lên, ngay cả thính tai cũng nóng.

Tiết Tử Linh tiếp tục nói: "Ai biết ngươi đần như vậy, vừa chậm vừa nát, sau đó ta mới cẩn thận nghĩ lại, Trì Chí chính là nhìn trúng ngươi đần."

Trang Trừng: "..."

"Nhưng mà ngốc lại rất đáng yêu." Tiết Tử Linh lại tiếp một câu.

Trang Trừng lại lần nữa đỏ thính tai.

"Ồ? Ngươi nóng sao?" Tiết Tử Linh nhìn thấy, thuận tay đi ngắt một phát --

Oanh! Trang Trừng lần này cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cố nén xúc động muốn nhảy lên, lắp bắp nói ra mấy chữ: "Ta về phòng trước..." Nói xong vội vàng đứng lên, cúi đầu bước nhanh ra ngoài.

Tiết Tử Linh sững sờ, làm sao vậy? Còn chưa nói xong đâu.

Trốn trở về phòng, Trang Trừng cũng nghĩ đến điểm này, nhíu mày nhẹ nhàng thở ra. Cử chỉ như vậy cũng không khỏi quá thân mật, ở trong thoại bản.... Chỉ có kẻ ăn chơi mới làm như vật đấy! Nhưng mà, tiểu Tiết vô câu vô thúc, làm như vậy cũng không có gì đáng trách a? Ngược lại là mình phản ứng quá khích...

Chính sự quan trọng hơn, hay là trước trở về nói chuyện rõ ràng. Trang Trừng nghĩ thông suốt, lại lần nữa vào phòng Tiết Tử Linh, thần thái đã trở nên đoan trang chính khí, ai cũng không thể tìm ra dấu vết.

Ngoại trừ Tiết Tử Linh.

Muốn nói là vì nguyên do gì, nàng cũng không nói rõ được, dù sao vừa thấy bộ dáng nghiêm chỉnh của Trang Trừng, đã nghĩ đến trêu chọc một chút.

Trang Trừng: "Ân oán giữa Ngọc chưởng môn và Đoàn tiền bối, thật sự không có gì sao?"

Tiết Tử Linh không trả lời, một lát sau, lại nói: "Sách, ta chỉ giao tiếp với hai loại người."

"Sao?" Trang Trừng bị đánh lạc hướng: "Là hai loại người nào?"

Tiết Tử Linh duỗi một ngón tay ra: "Một là người thông mình, ví dụ như Tương Trữ."

Tiếp theo lại giơ ra thêm một ngón tay: "Hai là người tâm tư sạch sẽ, ví dụ như A Ngọc."

Trang Trừng thầm nghĩ, trong lòng tiểu Tiết, nàng khẳng định không phải người thông minh, vậy cũng chỉ có thể là...

"Nhưng mà hiện giờ, lại thêm một loại." Tiết Tử Linh cắt ngang suy nghĩ của nàng, mỉm cười nói. "Chính là người giống như ngươi vậy - người ngốc."

Trang Trừng: "..."

Đương nhiên, nhìn Trang Trừng ngạc nhiên, cũng là một chuyện vô cùng thú vị -- Tiết Tử Linh nghĩ.