Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng

Tù Nhân Xinh Đẹp Của Thừa Tướng - Chương 116: Bức Thư Từ Người Chết




Vương Tử San há hốc miệng kinh ngạc. Sự xuất hiện đường đột này của hai người Túc Kỳ chẳng khác gì gáo nước lạnh tát thẳng vào mặt cô ta. Vương Tử San cảm thấy không yên, vội vàng hấp tấp chạy bám theo phía sau.

- Cha mẹ sang thành phố Hải Lăng được hai ngày rồi chị!

Vương Tử San không vui mở lời trước. Ngay cả rót nước mời khách, cô ta cũng trực tiếp bỏ qua. Hoắc Kiến Trương nhíu mày nhìn Túc Kỳ, bày ra khuôn mặt hết sức khó hiểu.

- Kỳ Kỳ, nay chúng ta về ra mắt mà cha mẹ em không có ở nhà. Thật buồn nhỉ?

Túc Kỳ vươn tay bẹo lên má anh, nũng nịu đáp:

- Không sao! Chút nữa em sẽ gọi cho cha thông báo. Cũng do em sơ suất quá đi!

Nhìn hành động thân mật của hai người họ, Vương Tử San không vui, thái độ bực bội ngồi dậy nói:

- Cha mẹ có về thì cũng tốn hai ngày. Anh chị tốt nhất nên về lại thành phố trước đi!

- Kìa Tử San!

Túc Kỳ ôm lấy em gái từ phía sau lưng, buồn bã gọi tên cô. Đã lâu lắm rồi hai chị em Túc Kỳ cứ mải miết giận dỗi nhau như thế, hiếm có thời gian tâm sự cùng. Chính vì vậy, tình cảm của họ cũng đã dần nguội lạnh, chẳng khác chi người lạ. Bờ vai Vương Tử San cứng ngắc, mấp máy môi không biết nói gì trước hành động thân mật này của chị gái.

- Bao lâu nữa em phải lên trường học? Hừm, chị nhớ, bốn năm về trước, em đã phải ở lì trong ký túc xá gần một năm trời mà không được về quê. Tính ra, khoảng thời gian đó thật vui vẻ!

Vương Tử San lúc ấy chỉ mới học lớp mười hai, nhưng trường học ở rất xa nhà. Thời đó, gia đình Túc Kỳ còn nghèo, chưa có điều kiện mua xe đón con đi lại. Vào mùa mưa lũ, Vương Tử San chỉ đành ở trong kí túc xá, một năm về được một, hai lần là cùng.



- Đừng nói gì nữa! Em mệt mỏi rồi. Hai người cứ tự nhiên!

Nhìn theo bóng dáng em gái đi lên lầu, Túc Kỳ lặng lẽ thở dài, vành mắt thoáng ửng hồng. Nếu không có Hoắc Kiến Trương đứng lên ôm chặt lấy cô, có lẽ Túc Kỳ đã rơi nước mắt. Hai người ngồi trong phòng riêng, trên tay Túc Kỳ còn cầm theo bức ảnh chụp cô cùng Vương Tử San khi còn nhỏ.

- Kiến Trương à, em không dám nghĩ đến đâu! Em nhu nhược lắm!

Hoắc Kiến Trương nhoài người kéo tấm ảnh đặt gọn sang một bên, lắc đầu phủ định:

- Vì Tử San, em cần phải mạnh mẽ và tin tưởng vào chính bản thân của mình. Anh thương!

Khi Hoắc Kiến Trương thốt ra hai từ cuối cùng, cảm xúc khó chịu kìm nén bao lâu nay của Túc Kỳ thực sự vỡ òa. Cô gục đầu vào vai anh, tu lên khóc nức nở như một đứa trẻ. Sự thật Túc Kỳ suy đoán quả thực khiến cô không dám tin và nghĩ đến. Khi quay trở về căn nhà mình từng sinh ra, trong lòng Túc Kỳ vẫn luôn âm thầm hi vọng vào một điều kì tích nào đó. Nhưng cho tới thời điểm hiện tại, cô đã thực sự thất vọng trầm trọng.

Ông bà Vương nhận tin báo liền cấp tốc đặt vé máy bay về ngay để rút kịp thời gian. Tuy nhiên, Hoắc Kiến Trương đã tiến thành thanh toán mọi chi phí phát sinh, còn chu đáo sai Utan chờ sẵn ở sân bay đón họ về.

Buổi tối se lạnh, Hoắc Kiến Trương ôm Túc Kỳ nằm cuộn tròn trên giường. Vì cô vẫn còn mệt nên anh liền quyết định xuống bếp, tự tay nấu trà gừng đem lên để cô uống cho ấm bụng. Anh không quên chuẩn bị cả chai nước ấm chườm bụng cho Túc Kỳ nữa.

Dòng nước ấm nóng nhanh chóng làm cơn đau trong bụng Túc Kỳ được dịu lại. Cô nằm dài trên giường, gối đầu quan sát người đàn ông tuấn kiệt kia đang âu yếm chườm bụng cho mình hết sức cẩn thận.

- Ghét của nào trời trao của đấy!

Túc Kỳ buồn cười nói.

Hoắc Kiến Trương ngẩng đầu lên nhìn cô, khuôn mặt liền giãn ra:



- Thế thì em cứ ghét anh cả đời này cũng được!

- Em ghét anh!

Túc Kỳ nói xong, co chân đạp lên vòm ngực rắn chắc của anh mấy cái, sau đó khoái chí dí ngón chân vào mũi của anh chọc ghẹo. Hoắc Kiến Trương thuận đà tóm lấy bàn chân nghịch ngợm đang đùa bỡn trên ngực mình, chu môi hôn lên từng ngón chân với vẻ mặt hết mực thích thú.

Tiếng cười đùa phát ra từ dưới lầu khiến Vương Tử San hết sức khó chịu. Cô hậm hực nện từng bước nặng nề xuống bình lọc nước, lừ mắt nhìn chằm chằm vào hướng phòng ngủ của Túc Kỳ bằng thái độ hết sức khó chịu.

King… coong…

- Giờ này còn ai đến nữa!

Vương Tử San miễn cưỡng đi ra ngoài. Nhìn ngó một lúc không thấy ai, cô nghĩ có thể do đám trẻ con trong thôn đùa cợt, vừa muốn quay lưng bỏ đi thì bàn chân bỗng chốc vấp phải một bức thư còn mới.

Xoẹt…

Vương Tử San xé vỏ thư, nhíu mày mở lời nhắn được gấp gọn gàng ra xem. Người gửi chỉ ghi nhất hai từ “Tử San” nên cô cảm thấy hết sức tò mò. Ngay khi những dòng chữ đầu tiên đập vào mắt, cơ thể Vương Tử San phút chốc lạnh toát, kinh hãi vo tròn bức thư, ném mạnh ra bên ngoài.

Cô ta gấp gáp bỏ chạy, nhưng vì vội vàng nên vấp té, ngã sõng soài dưới đất đến trầy xước cả đầu gối chân, run sợ tới mức không thể bò dậy nổi.

Trong bức thư được gửi chỉ có duy nhất tám từ được viết bằng máu đỏ đã thâm đen:

“Trả mạng cho tao! Trả mạng cho tao!”