Tự Phấn Đấu Thành Ảnh Hậu

Chương 41




Editor: L.N.H.T

Tiểu Tặc Miêu gọi Lâm Đản Đại là lương tâm cuối cùng. Còn xem mình là hóa thân của ác “nhất” trong nhân tính.

Buồn cười chính là, lương tâm cuối cùng này lại là đứa trẻ hư toàn trường đều biết, đánh nhau, bắt nạt bạn học, thu phí quản lý, cái gì cậu cũng làm. Còn Tiểu Tặc Miêu hóa thân của sự ranh ma lại là đứa trẻ ngoan của trường.

Giống như Tiểu Tặc Miêu nói, thế giới này vốn ngụy biện đến mức khiến người ta chán ghét.

Tất cả mọi người đều bị mù cả rồi, chỉ thấy được vẻ bề ngoài nhưng lại không nhìn thấu lòng người. Đương nhiên, cũng không có ai muốn nhìn.

Lúc học cấp hai, Tiểu Tặc Miêu bắt đầu lặng lẽ giúp đỡ Lâm Đản Đại.

Có một thời gian rất lâu, Lâm Đản Đại cho rằng Miêu Miêu là một cô gái có nội tâm hiền lành, lại rất hay xấu hổ.

Thậm chí có thể nói, Miêu Miêu khi đó chính là ảo tưởng tốt đẹp nhất trong thời kỳ gian nan nhất trong sinh mệnh của Lâm Đản Đại. Thậm chí có thể xem như là đối tượng của mối tình đầu.

Tình yêu ngây ngô thời niên thiếu tốt đẹp cỡ nào, nhưng lại giống hoa pha lê xinh đẹp, ném một cái là vỡ vụn.

Tiểu Tặc Miêu lại dễ dàng đánh nát mong đợi tốt đẹp này của Lâm Đản Đại. Ở trước mặt cậu, cô không hề có chút kiêng kị gì mà lộ ra bản mặt độc ác tàn nhẫn lại ranh ma.

Nhiều khi nhìn cô giống như yêu quái, lại giống như ma quỷ. Luôn dụ dỗ Lâm Đản Đại làm đủ loại chuyện xấu.

“Tớ đang đợi, đợi lúc nào cậu có thể thoát ra khỏi gông xiềng của hai chữ tình thân…” Cô gái ngẩng đầu khờ dại nhìn cậu, thậm chí mang theo nụ cười đáng yêu.

“Ba của cậu nhất định muốn cậu học hết cấp ba, nếu không ông ta sẽ chết. Ha ha ha… Đến bây giờ cậu vẫn chưa phát hiện ra sao? Thứ ông ta tàn không chỉ là chân, mà lòng của ông ta cũng đã tàn rồi. Biết rõ không có khả năng mà vẫn muốn cậu đi làm. Giống như làm vậy là có thể chứng minh ông ta không liên lụy đến cậu vậy. Con người ích kỷ như vậy đấy, rõ ràng là ông ta liên lụy đến cậu, làm phiền hà cậu, vậy mà còn muốn kiếm cớ cho mình, thật ra ông ta không làm được cái gì cả. Thật sự yêu thương cậu, tại sao ông ta không chết đi?”

Cậu trai bị ép vào đường cùng tức giận ngắt lời cô gái, thậm chí thô bạo nắm cổ áo cô lên, “Cậu nói cái gì? Lời cậu nói là tiếng người sao? Ông ấy là cha của tôi.”

Thế nhưng cô gái lại không hề sợ hãi nhìn cậu, dường như không sợ cậu sẽ làm cô bị thương. Thậm chí trên mặt còn thoáng hiện lên nét cười nhạo, tựa như nói, không phải chính cậu cũng biết sao? Cậu đang tự lừa gạt mình thôi! Tiểu lương tâm.

“Cậu muốn làm chuyện xấu sao? Cướp tiền của những đứa nghèo kia thì có thể được bao nhiêu tiền chứ? Nếu cậu giúp tớ, chắc chắn tớ sẽ không bạc đãi cậu. Thứ đồ chơi tiền bạc kia tớ có rất nhiều, chỉ là trò chơi quá ít, tớ cực kỳ nhàm chán.” Cô gái ăn kẹo que, vẻ mặt nhàm chán nhìn cậu.

Vẻ mặt của cô tịch mịch, tựa như sắp bay đi vậy. Cậu trai đồng ý giao dịch với cô gái.

Vì vậy không ngừng nhúng tay vào, hết lần này đến lần khác đuổi giáo viên đi.

Cậu biết đi bên cạnh cô gái, là mình đang đi vào trong bóng tối…

Nhưng, vậy thì có quan hệ gì chứ? Thế giới này làm gì có chuyện sáng chói rực rỡ? Có lẽ nhiều khi, cậu chỉ muốn giả vờ như không biết, hoặc chưa từng làm qua.

“Nếu đã chọn làm đứa trẻ hư vậy thì làm triệt để một chút. Đừng lộ ra vẻ mặt này. Tiểu lương tâm, cho dù cậu muốn làm người tốt cũng vô ích. Người tốt đã sắp đói chết rồi…” Cô gái không ngừng khiêu khích ở trước mặt cậu trai.

Cậu trai đứng bên cạnh cô gái, giống như người hầu giỏi nhất của cô vậy.

Chỉ là, có lẽ cô vẫn luôn không phát hiện ra, cô quá tịch mịch.

Trong lúc lỡ đãng, cô nhìn cậu, ba và bà nội của cậu, sẽ lộ ra vẻ mặt muốn khóc.

Không ai để ý tới cô, ba của cô quá bận, không có ai chăm sóc cho cô, cho nên cô mới xấu xa như vậy.

Buồn cười chính là, biến thành xấu, mọi người vẫn xem cô là người tốt, vẫn không ai để ý tới cô.

Vì vậy, chơi một trò chơi kinh khủng, nhìn xem rốt cuộc là ai thay đổi ai?

Về sau, cậu trai đã không biết vì làm bạn với cô, hay là vì cái gọi là “làm công” kiếm tiền mà không ngừng cùng cô chơi đủ loại trò chơi.

Nếu không có anh làm bạn, cô sẽ càng điên khùng hơn nhỉ?

Có lẽ cậu vẫn còn thích cô, chỉ là phần thích này cách xa đồng cảm thương yêu.

Cậu thành bạn bè duy nhất của cô, cũng thành cây đao hữu dụng nhất trong tay cô. Cậu nhận tiền của cô, giữa bọn họ chỉ đơn thuần là giao dịch, cô là Boss của cậu.

Tiểu Tặc Miêu đứng ở trong bóng tối, đôi mắt to ngập nước nhìn thẳng vào Lâm Đản Đại, mang theo ác ý không thèm che giấu.

“Tớ phát hiện một chuyện rất thú vị, tớ nghĩ có lẽ cậu cũng muốn biết.”

“Chuyện gì?” Lâm Đản Đại nhìn Tiểu Tặc Miêu một cái, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Cậu không thích nhìn chằm chằm vào cô, cậu yêu mến cô, cậu thương xót cô, nhưng cậu cũng biết cô không nên cứ hư hỏng như vậy.

Chỉ là, cậu cũng sẽ không từ chối yêu cầu của cô, không muốn đẩy cô xuống vách núi, vì vậy cứ thế mà tiếp tục…

“Thầy giáo tiếng Anh mới đến, chính là cháu nội của lão Tôn, là một cậu ấm chỉ biết tán gái không làm việc gì đàng hoàng. Lão Tôn bị ung thư, cảm thấy cháu nội của mình đã hết thuốc chữa, cho nên hai ông cháu giao ước với nhau, muốn dẫn dắt lớp chúng ta tốt nghiệp 100%, như vậy mới để lại di sản cho thầy ấy. Nếu không sẽ quyên hết tài sản cho tổ chức Ái Tâm, để thầy ấy trở thành kẻ nghèo hèn. Cho nên thầy ấy mới không ngừng nhẫn nại.” Tiểu Tặc Miêu nheo mắt nhìn Lâm Đản Đại, tựa như phát hiện một con cá cực kỳ thú vị. “Trò chơi này không phải rất thú vị sao?”

“Thì ra là vậy sao?” Lâm Đản Đại đột nhiên có chút bị đả kích.

Thì ra cậu Anh bảo bọn họ ký tên thỏa thuận không phải xuất phát từ lòng tốt, mà chỉ là vì muốn đạt được mục đích của mình. Uổng công bọn họ đều xem anh ta là người tốt, vậy chuyện tổ chức quyên tiền cho ba cậu cũng là lừa gạt cậu sao? Đột nhiên Lâm Đản Đại có chút tức giận, hy vọng lại đột nhiên trở thành thất vọng, còn mình thì biến thành trò chơi cho cậu ấm có tiền, khiến trong lòng cậu tràn ngập bất mãn và uất ức.

Cậu đã sớm biết, thế giới này vốn chẳng có công bằng, người khác chỉ tùy tiện phóng ra chút ý tốt mà thôi. Đảo mắt một cái, bọn họ sẽ đi đồng tình với những chú chó tội nghiệp đáng thương, mà quên bọn họ đi.

Trông cậy vào ý tốt của người khác mà sống là chuyện không thể nào.

“Gần đây các cậu vẫn chưa ra tay với thầy ấy, tại sao? Cảm thấy có bắt nạt thầy ấy như thế nào cũng không đánh trả rất nhàm chán hả?” Tiểu Tặc Miêu cười hì hì hỏi Lâm Đản Đại, trong đôi mắt cong cong kia thoáng lập lòe ánh sáng.

“Thầy ấy giúp bọn tôi chút việc, đám Đỗ Bì Ô Tặc cảm thấy người đó không tồi.” Lâm Đản Đại rũ mắt xuống nói, bàn tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh.

Thật ra lúc này cậu rất do dự, không biết có nên kể tất cả mọi chuyện về cậu Anh cho Tiểu Tặc Miêu nghe không?

Nếu như nói hết, nhất định Tiểu Tặc Miêu sẽ làm ra chút chuyện gì đó quá kích. Tựa như cô đuổi một giáo viên lúc trước vậy.

“Ngừng, thằng cha dối trá đó thích mua chuộc chút ân huệ nhỏ của người khác.” Tiểu Tặc Miêu khinh thường nói. Sau đó đột nhiên ôm đầu thoải mái dựa vào tường. Lúc này cả người cô đều chìm vào trong bóng tối, biểu hiện trên mặt cô cũng từ từ trầm xuống.

“Vậy thì, tìm chút trò chơi thú vị để chơi đi? Trò chơi của kẻ có tiền quá đơn giản rồi, không có ý nghĩa gì hết. Tớ thêm chút nguyên liệu cho thầy ấy.” Tiểu Tặc Miêu thuận miệng nói, lại như truyền đạt mệnh lệnh. Nói xong, không nhìn Lâm Đản Đại liền chuẩn bị rời đi.

“Này, cậu muốn làm gì?” Lâm Đản Đại không nhịn được gọi Tiểu Tặc Miêu lại. Tiểu Tặc Miêu quay đầu nhìn cậu, cười đến mức như một đứa bé ngây thơ đáng yêu.

“Cho dù tớ muốn làm cái gì? Cậu cũng sẽ đều chơi hết mình với tớ chứ? Sở Trung Thiên.” Cô vẫn còn trẻ như vậy, ngũ quan còn chưa nẩy nỡ, khuôn mặt cũng trơn tròn. Lúc cô cười, nhìn cô như một cô gái hồn nhiên không buồn không lo.

Có lẽ, chỉ có người hiểu cô mới biết được, cô đơn không ai để ý tới sẽ bị ép điên.

Trong phút chốc, Lâm Đản Đại nghĩ tới dáng vẻ hào sảng phóng khoáng của cậu Anh ở trong quán ăn, không khỏi bắt đầu do dự. Có lẽ thầy ấy sẽ không nói dỗi nhỉ?

Chỉ là, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tiểu Tặc Miêu, lại nghĩ tới thư hiệp nghị nam tử hán cậu Anh lừa bọn họ ký.

Cuối cùng vẫn đồng ý với Tiểu Tặc Miêu. Thầy giáo tiếng Anh kia chỉ chọc bọn họ chơi thôi. Tất cả chỉ là trò chơi.

“Tớ biết mà, cậu sẽ đứng về phía tớ, Sở Trung Thiên.” Cô gái cười hì hì nhìn cậu, sau đó tung tăng nhảy nhót về phía ánh mặt trời.

Còn Lâm Đản Đại đứng ở trong bóng tối. Lặng lẽ nhìn cô dần dần đi xa…

Đây là cảnh đầu tiên của Dư Uyển Uyển và Hoắc Lỗi.

Cậu thiếu niên do dự, lưỡng lự giữa lương tâm và oán hận, thầm mếm và khoan dung đối với cô gái, được Hoắc Lỗi diễn một cách vô cùng tinh tế.

Còn Dư Uyển Uyển đóng vai Tiểu Tặc Miêu, cô gái có vẻ ngoài đáng yêu và nội tâm tràn đầy ác ý tạo nên sự chênh lệch rõ rệt.

Hoặc là giờ phút này, cô vẫn là cô gái đơn thuần đáng yêu, một giây sau sẽ biến thành tiểu ác ma. Từ từ đào hố giăng bẫy, chờ cậu thiếu niên đi tới.

Đồng thời, cô lại có sự tin cậy và ỷ lại khó hiểu đối với tiểu lương tâm kia.

Mặc dù cho cậu tiền, để cậu làm việc cho cô, nhưng cô cũng sẽ tùy tiện để lộ ra bản tính chân thật nhất của mình ở trước mặt cậu.

Thế nhưng, chỗ tiền đó rốt cuộc cũng giúp đỡ gia đình tan vỡ của cậu.

Có lẽ ngay cả bản thân Tiểu Tặc Miêu cũng không rõ, rốt cuộc cô muốn dẫn tiểu lương tâm này vào trong bóng tối, hay là càng hy vọng nhìn thấy tiểu lương tâm có thể kiên quyết đi tiếp trong tình cảnh không có ai để thấu hiểu cậu.

Nhân vật này của Dư Uyển Uyển phối hợp với Hoắc Lỗi được bộc phát toàn diện, diễn một cô gái ranh ma lại cô đơn, sa đọa rồi lại giãy dụa rất sống động. Tất cả mềm mại của cô đều được giấu ở trong hàng mi ánh mắt của mình. Cô chính là một đứa bé hư, nhưng lại khiến người ta có cảm giác lo lắng.

Còn Hoắc Lỗi diễn vai cậu thiếu niên quanh quẩn ở trong đạo đức lương tri cũng cực kỳ xuất sắc. Anh chính là Lâm Đản Đại, anh thích Tiểu Tặc Miêu, anh đã từng là đứa trẻ ngoan, có hành vi nguyên tắc của mình. Thế nhưng, sự thật nói cho anh biết làm đứa bé ngoan chỉ có thể chết đói cùng cả nhà.

“Hơn một năm, rốt cuộc em cũng học được cách khống chế bản thân mình.” Hoắc Lỗi như một tiền bối cười ha ha nói với Dư Uyển Uyển.

“Ừm, một năm qua, anh cũng tìm được giai điệu thuộc về mình rồi.” Dư Uyển Uyển lộ ra vẻ không phục giống Tiểu Tặc Miêu, nụ cười tràn ngập khiêu khích.

“Cẩn thận diễn nhập vai quá sâu đấy!” Hoắc Lỗi vỗ vỗ vai cô, sau đó thuận miệng chỉ điểm cô đôi câu, rồi chạy đi tìm Viện Viện tán gẫu.

Dư Uyển Uyển thì vẫn còn ở trong nhân vật Tiểu Tặc Miêu, lúc cười đều đơn thuần đáng yêu. Nhưng thỉnh thoảng trong mắt lại hiện lên chút ánh sáng.

Thẳng đến khi anh bạn học có khuôn mặt học bá đáng tin nhét chocolate vào miệng cô lúc cô đang suy nghĩ lung tung gì đó.

Lúc này cô mới từ từ tỉnh táo lại từ trong mỹ vị, sau đó không nhịn được than thở một tiếng: “Tớ không muốn ăn chocolate nữa. Tớ béo lên rồi, mẹ tớ sẽ cắt xén đồ ăn của tớ mất.”

Bạn học có khuôn mặt học bá đáng tin trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn cô, trên mặt viết ‘Tớ thật sự không cố ý’. Tay lại tự động tự phát đưa ly nước con gấu vào trong tay Dư Uyển Uyển. Có thể nhìn thấy anh chẳng có chút áy náy nào, tên này càng ngày càng giảo hoạt mà.

Người đi ngang qua nghe thấy lời Dư Uyển Uyển nói cũng sắp chết vì cười rồi.

Cảnh diễn tiếp theo, Tiểu Tặc Miêu muốn bắt cóc cậu Anh. Lâm Đản Đại rất rối rắm, muốn khuyên Tiểu Tặc Miêu buông tay đi, bắt cóc là phạm pháp. Tiểu Tặc Miêu lại nói là do đám lưu manh kia bắt cóc, cũng không phải do cô.

Tớ chỉ không cẩn thận nói cho bọn họ biết, thầy giáo của tớ là con nhà giàu có tiền có của. (Còn là một kẻ nhát gian bị bắt nạt cũng không dám phản kháng.)

Cố tình khi Lâm Đản Đại về nhà, vừa vặn nhìn thấy cậu Anh đi khỏi. Vào nhà rồi, cậu mới biết thì ra cậu Anh tới là đưa bản kê khai xin tặng quỹ.

Cậu Anh tốn rất nhiều thời gian mới xác định được Sở Trung Thiên không phải tên là Lâm Đản Đại. Ngoại trừ cậu sử dụng biệt danh ra, những chuyện khác đều không nói dối. Cho nên quyết định dùng hết toàn lực giúp Lâm Đản Đại, thuyết phục ông nội quyên tiền cho cậu.

Cậu Anh không hề lừa gạt cậu, là do cái tên Lâm Đản Đại này gây ra hiểu lầm.

Lâm Đản Đại hiểu rõ chân tướng mâu thuẫn tới cực điểm.

Cậu không muốn bán đứng Tiểu Tặc Miêu, nhưng cũng không muốn cậu Anh thật sự bị thương. Vì vậy cậu không ngừng rối rắm…

Rốt cục ngày hôm sau tan học Lâm Đản Đại ngăn cản cậu Anh lại, cố gắng nói cho anh biết sự thật. Cùng lúc đó, cậu Anh lại nhận được điện thoại cầu cứu của một nữ sinh nào đó trong lớp. Vì vậy bất chấp tất cả mà chạy tới nơi xảy ra chuyện…

Mạ nó, thiếu một người không có tiền, vậy thì trở thành kẻ nghèo thôi.

Lâm Đản Đại dẫn theo đám bạn của mình, nghĩ đủ mọi cách rốt cuộc cũng cản lại chiếc xe mô-tô của cậu Anh. Nhìn chiếc xe yêu thích chịu vận rủi, cậu Anh kêu rên một tiếng: “Đám bọn em bồi thường cho thầy. Đám nhóc chết tiệt!”

Cậu Anh bị đám người Lâm Đản Đại ngăn cản nên không tới kịp.

Bọn lưu manh dứt khoát thay đổi phương hướng quyết định bắt cóc Tiểu Tặc Miêu, tìm ông già có tiền của cô đòi tiền. Dù sao cũng là bắt cóc, bắt cóc ai mà không bắt? Có tiền là được hết.

Lần đầu tiên Tiểu Tặc Miêu nhận thức được, cô tự cho là IQ cao, không thể chịu nổi một kích trước đám người lớn bạo lực cùng thay đổi thất thường.

Cô bị phản bội sao? Bị vứt bỏ sao?

Có lẽ sẽ bị X, có lẽ sẽ bị giết, có lẽ sáng sớm ngày nào đó sẽ có người phát hiện thi thể của cô trôi ở trên sông…

Trò chơi của cô cuối cùng cũng kết thúc. Cô gameover rồi.

Tựa như những người từng nhận thất bại kia, đến lượt cô nếm mùi vị kết quả thất bại.

Nhìn những tên bắt cóc lộ ra sắc mặt gian mãnh, Tiểu Tặc Miêu lại không cảm thấy sợ hãi nhiều. Cô chỉ bắt đầu nhớ tới em gấu bông của mình.

Thời khắc mấu chốt, cậu Anh chạy tới nơi xảy ra chuyện.

Quyền anh đã từng không có bao nhiêu lợi hại, sau nhiều năm không ngừng luyện tập đã biến thành vũ khí lợi hại.

Cậu Anh như một anh hùng đánh ngã tất cả các tên khốn nạn. Sau đó, lau sạch máu ở thái dương, đi tới bên cạnh Tiểu Tặc Miêu, cởi sợi dây trói trên người cô.

“Lâm Đản Đại nói IQ của em cao, thầy lại phát hiện em chỉ là một đứa ngốc.” Cậu Anh cau mày phê bình Tiểu Tặc Miêu.

“…” Tiểu Tặc Miêu không nói câu nào, chỉ hung dữ nhìn anh.

“Thế nào, nói em ngốc em không phục? Nếu không phục, chúng ta có thể lập ra một lời giao hẹn. Nếu em thật sự có IQ cao, ở trong phạm vi đạo đức pháp luật, xem em có cách nào quang minh chính đại đuổi thầy ra khỏi trường học không? Nếu không làm được, vậy em thành thật ngoan ngoãn thi đậu chuyên ngành khó nhất đại học tốt nhất cho thầy.”

“Được.”

Thời gian sau đó, Tiểu Tặc Miêu không ngừng đào đủ loại bẫy, gây đủ loại phiền toái cho cậu Anh. Cậu Anh rơi rụng không biết bao nhiêu mặt mũi, lúc nào cũng rơi vào cảnh ép bức rớt tiết tháo.

Thậm chí cái quần bị thủng một lỗ ngay mông, ra vẻ cool ngầu đi lại trong sân trưởng, bản thân không hề phát hiện ra. Các học sinh thì cười đến ngất…

Cậu Anh tựa như một con gián đánh mãi không chết. Trong lúc liên tục chịu đựng đủ loại bẫy của Tiểu Tặc Miêu, còn không ngừng giải quyết các loại vấn đề của các học sinh.

Chạy theo ông nội nhiều lần, rốt cuộc cũng giúp đứa trẻ hư Lâm Đản Đại xin ngân sách Ái Tâm. Tổ chức đồng ý nếu Lâm Đản Đại thi đậu đại học thì sẽ cấp học bổng lớn.

Đến nhà Dương Mộc Côn thăm viếng, dò hỏi lý tưởng sau này của Mộc Côn. Sau đó thuyết phục ba Mộc Côn để Mộc Côn tốt nghiệp xong sẽ đi học làm đầu bếp…

Dùng bạo lực là cách ngăn cản ba mẹ Bạch Đỗ Bì cãi nhau, kết quả bị tố cáo…

Giúp đỡ Hỏa Kê chính là chồng của bà Lâm – Phó chủ nhiệm đầu hói. Bà nói với Hỏa Kê, là đàn ông, không nên ngăn cản mẹ mình đi tìm hạnh phúc…

Chạy xe mô tô đến giữa đường, chặn xe ô tô của mẹ Ô Tặc, gọi ba mẹ Ô Tặc cùng về nhà, cùng Ô Tặc đón mừng sinh nhật. Bởi vì nguyện vọng từ nhỏ đến lớn của đứa bé này, chính là muốn một nhà ba người cùng đón sinh nhật của cậu…

Cậu Anh dùng cách thức không biết nên khóc hay cười thay đổi các bạn học trong lớp. Đám trẻ hư từ từ đón nhận cậu Anh này làm lão đại.

Trong quá trình này cậu Anh cũng không ngừng suy nghĩ về vấn đề của mình. Sau cùng cũng hòa giải với ông nội.

Sau một năm rưỡi, cậu Anh dẫn theo học sinh trong lớp tham gia tiệc Tri ân thầy cô giáo. Vì uống chút bia mà bị thầy chủ nhiệm phê bình.

Nhưng, bọn nhỏ lớp 2-8 lại không hẹn mà cùng cầm bia lên, tắm sạch cả người cậu Anh.

Với bộ phim này, tất cả các thành viên trong đoàn làm phim đều nhiệt tình làm việc, chẳng mấy chốc đã quay xong.

Dư Uyển Uyển cũng thể nghiệm được chút về vai phản diện.

Ở trong diễn xuất của cô, Tiểu Tặc Miêu xuất hiện trở nên rất lập thể.

Thời kỳ đầu Tiểu Tặc Miêu là một tiểu ác ma máu lạnh, tính kế bắt cóc cậu Anh nhưng lại thất bại.

Tiểu Tặc Miêu ở giai đoạn giữa đã biến thành Jerry trong “Tom & Jerry”, giảo hoạt mà trêu chọc thấy giáo mèo mập cậu Anh. Để anh thường xuyên xấu hiện với dáng vẻ xấu xí, rơi rụng tiết tháo.

Tiểu Tặc Miêu giai đoạn cuối rốt cuộc cũng tìm được đáp án dưới sự giúp đỡ vụng về của thầy giáo.

Năm cô năm tuổi, mẹ cô vì cứu cô mà bị tai nạn giao thông. Mẹ cô là do cô hại chết. Cô thật sự đã quen với chuyện đó, cái bóng ma đó đã ăn sâu vào trong đáy lòng của cô.

Ba không thương cô cũng phải thôi.

Thế nhưng, mèo ba lại dưới sự khuyên bảo của cậu Anh mà chạy về nhà cùng con gái trong ngày quốc tế thiếu nhi. Mua cho cô một quả bong bóng đầy màu sắc.

Anh nói cho cô biết, Miêu Miêu là đứa nhỏ được mẹ dùng tính mạng để bảo vệ. Còn lâu mới là đứa bé không được ai yêu thương.

Vai Boss phản diện Tiểu Tặc Miêu không ngừng lớn lên ở trong bộ phim này.

Từ lúc bắt đầu dậy thì cô bị bao phủ trong một tầng mây đen, nhưng trong bộ phim này, cô đi từng bước từng bước ra khỏi đám mây đen đó, nghênh đón cô chính là ánh mặt trời trong cuộc đời này…

Phần kết cục, khuôn mặt tươi cười đầy nước mắt của Tiểu Tặc Miêu có thể lưu lại sâu trong lòng người xem…

Miêu Miêu nói với cậu Anh, giấc mơ sau này của cô là làm một bác sĩ. Sau này sẽ cố gắng hết sức cứu vớt những người xảy ra chuyện ngoài ý muốn