Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Chương 50




Gió đêm thổi nhẹ nhàng, giữa sông Tương Thủy, thuyền hoa đỗ lại bờ sông, trăm hoa đua sắc.

"Thì Hoa Uyển là nơi trăng hoa nổi tiếng bên bờ. sông Tương Thủy, quan to quý nhân nối liên không dứt, một đêm vung trầm lượng vàng chỉ để giành được nụ cười của mỹ nữ.

Lúc trăng treo trên cành, Lý Tử Dạ lôi kéo Bạch 'Vong Ngữ đi tới, kéo vào trong Thì Hoa Uyển.

Trong Thì Hoa Uyển, ca múa mừng cảnh thái bình, trên đài cao ở lầu một, bốn vị vũ cơ cầm đàn tỳ bà trên tay uyển chuyển nhảy múa, dáng người thướt tha, thân thể như ẩn như hiện khiến người ta khát khao.

“Hai vị công tử, mời vào trong, hai vị thích cô. nương nào không?”

Ngay khi hai người bước vào, một người phụ nữ trang điểm đậm bước tới, trong tay cầm quạt, nhìn hai người tươi cười nói.

“Lần đầu tiên tới, đừng nói nhảm nữa, mau tìm hai mỹ nữ đến đây, vị huynh đệ này của ta không thích son phấn bình thường, không thiếu bạc cho bả đâu.”

Lý Tử Dạ kiêu ngạo lấy ra một thỏi bạc lớn đặt vào trong tay người phụ nữ, ngạo nghễ nói.

“Công tử quả thật hào phóng!"

Hoa Cô nhìn bạc trong tay, cười đến mức miệng cũng không khép lại được, bà ta quay đầu lại, hằng giọng hô: “Mau lên, bảo Hạnh Hoa và Lê Hoa xuống chiêu đãi khách quý!"

“Hạnh Hoa, Lê Hoa?”

Lý Tử Dạ nghe được hai cái tên này, suýt chút nữa sặc nước miếng.

Không đặt được cái nghệ danh nào hay hơn sao! “Lý huynh!”

Bạch Vong Ngữ nhìn nữ nhân diêm dứa xung quanh, trên mặt căng thẳng toát mồ hôi, nói: “Chúng ta đi thôi”

“Gấp cái gì”

Lý Tử Dạ lôi kéo người ngồi xuống trước một cái bàn trống, cười nói: “Khó khăn lắm mới tới một chuyến, thế nào cũng phải thả lỏng rồi mới vẽ”

“Công tử, bọn ta đến đây!”

Lúc này, hai người phụ nữ xinh đẹp từ lầu hai đi xuống, dáng người xinh đẹp kia vặn vẹo từng bước đi gần như sắp vặn gãy thắt lưng rồi.

“Hai vị công tử nhìn xem, thế nào?"

Hoa Cô kéo hai cô gái về phía trước, mỉm cười.

“Thuần khiết chứ?”



Lý Tử Dạ nhìn hai người phụ nữ quyến rũ trước mặt và hỏi với vẻ nghỉ ngờ.

“Công tử yên tâm, chắc chắn là đại cô nương còn chưa nở nụ đâu."

Hoa Cô tươi cười nói.

Nghe vậy, Lý Tử Dạ tỏ vẻ nghỉ ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa, hãn cũng không thể phá hỏng việc làm ăn của nhà mình, nhìn thoáng qua hai cô gái, sau đó chỉ vào "cô bé quàng khăn đở” bên cạnh, nhếch mép cười nói: "Hai vị tỷ tỷ, chăm sóc người huynh đệ này của ta cho tốt, không thiếu bạc cho các ngươi đâu."

“Vâng”

Hạnh Hoa, Lê Hoa nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh Bạch Vong, Ngữ, thân thể như rần nước dán lên.

“Hai vị cô nương, không thể, nam nữ thụ thụ bất thân, vi phạm lễ pháp, còn ra thể thống gì nữa.”

Bị hai người phụ nữ vây quanh, Bạch Vong Ngữ. như ngồi trên đống lửa, vừa né tránh vừa kinh hoảng nói.

Lý Tử Dạ thấy thế, tâm trạng thậm chí còn thoải mái hơn.

Ai bảo ngươi lúc nào cũng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng lần này biết hoảng rồi chứ.

Con nhà người ta, cũng có ngày này!

“Ha ha!"

Lý Tử Dạ càng lúc càng vui vẻ, không khỏi bật cười.

"Công tử, ngài thì sao, không tìm một cô nương ở. cùng à?”

Hoa Cô nhìn ra trong hai người thì vị trước mặt này mới là thần tài, nụ cười trên khuôn mặt trang điểm đậm càng ngày càng nịnh hót, hỏi.

“Không vội, chờ lát nữa”

Lý Tử Dạ nhếch miệng cười nói: "Nghe nói đêm nay hoa khôi Du Thanh Huyền cầm vũ song tuyệt của đô thành sẽ đến Thì Hoa Uyển hiến nghệ, không biết có phải là thật hay không?”

“Đúng vậy."

Hoa Cô cười nói:" 'Thanh Huyền cô nương đang đi trên đường, chắc sắp tới rồi”

“Vậy là tốt rồi”

Lý Tử Dạ đáp lại, sau đó cầm chén rượu lên lắng. lặng uống rượu, không muốn nói thêm gì nữa.

Hoa Cô thấy thế, rất thức thời không quấy rầy nữa, nháy mắt với hai nữ tử bên bàn, ý bảo hầu hạ tốt khách quý rồi xoay người rời đi



Lầu một càng ngày càng náo nhiệt, hiển nhiên, ngoại trừ Lý Tử Dạ ra thì cũng có rất nhiều người nghe. nói tin tức tối nay Thanh Huyền tiên tử sẽ tới Thì Hoa Uyển.

Là hoa khôi nổi tiếng ở đô thành Đại Thương, thân phận của Du Thanh Huyền cực kỷ thần bí và không ai biết lai lịch của nàng ta, từ ba năm trước trong cuộc thi hoa khôi, một khúc kinh hồng vũ đã chấn động thiên hạ, từ đó về sau toàn bộ các quý công. tử đô thành đã phát điên, dù có tiêu hết tiền vẫn khó có được nụ cười của người đẹp.

'Trên lầu hai, trong phòng riêng, tất cả những vị khách quý nhất đô thành đều ngồi đây, cũng đang đợi Du Thanh Huyền xuất hiện.

Mà ở lầu ba của Thì Hoa Uyển, chỉ có một người mặc áo khoác rộng màu xám bạc, ánh mắt nhìn mọi người phía dưới, khuôn mặt tuấn lãng không mang theo chút gợn sóng,

Tiểu đệ!

Lý Khánh Chỉ nhìn chăm chú vào bóng dáng thiếu niên ở lâu một, sắc mặt lạnh lùng lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có, một lát sau đã lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Đương nhiên đến đây vào ngày Du Thanh Huyền xuất hiện ở Thì Hoa Uyển, sẽ không khơi dậy sự nghỉ ngờ của người khác.

“Ting!"

Đúng lúc này, trên lầu hai vang lên tiếng đàn tựa như tiên nhạc, chỉ là một tiếng nhưng toàn bộ Thì Hoa. Uyển đều trở nên im lặng,

Như khóc như kể, từng tiếng đồn dập, trên lầu hai, trong phòng riêng đối diện cầu thang, tấm rèm hạt đung đưa, một bóng hình xinh đẹp như ấn như hiện, chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khó có thể quên được khuôn mặt quyến rũ kia.

Nàng ta mặc bộ đồ màu đen, vấn tóc, lông mày như tranh vẽ, khí chất như hoa lan, tựa như tiên nữ, không có một chút khí chất trần tục nào.

Dần dần, trên lầu hai, tiếng đàn càng lúc càng nhanh, giống như một chiếc bình bạc nổ tung, thiên quân vạn mã phi nhanh qua.

“Hay!"

Lầu một, tất cả khách khứa nghe đến như sỉ như say, bất giác lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

“Thập Diện Mai Phục?”

Lý Tử Dạ ban đầu sửng sốt, sau đó bĩu môi, nhỏ giọng châm chọc: "Đàn bình thường thôi, muốn chơi khúc tỳ bà hay thì nhất định phải dùng cổ cầm gì đó.”

“Teng!

Tiếng đàn trong nháy mắt dừng lại, giống như quần áo bị xé rách, thật đột ngột.

Ở lầu một, tất cả khách khứa cũng ngây ngẩn cả người và im lặng ngay lập tức.

Vì thế, tất cả mọi người đã nghe được lời châm chọc của Lý Tử Dạ.

Đăng sau bức rèm trên lầu hai, Du Thanh Huyền bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn thiếu niên được mọi người chú ý ở lầu một, mặt lộ vẻ khiếp sợ.