Trước cổng chi nhánh ngân hàng Minh Đại, cảnh sát giaothông phối hợp với cảnh sát cơ động sơ tán mọi người. Cuối tuần nên đường rấtđông, dưới sự phong toả của cảnh sát lại càng khiến cho cảnh tượng thêm hỗnloạn.
Theo nguồn tin đáng tin cậy của bên phía cảnh sát,trong ngân hàng có ba tên cướp, tổng cộng là mười lăm con tin, trong đó có bảydân thường, tám nhân viên ngân hàng. Toàn bộ bọn cướp đều có súng tự động SKS,băng đạn có thể chứa mười viên, cũng đồng nghĩa với việc nếu trong súng ba têncướp có đầy đạn thì việc giết mười lăm người là rất dễ dàng.
Bọn cướp vô cùng giảo hoạt, không những phá hỏng toànbộ camera trong đại sảnh ngân hàng mà còn kéo cửa điện tử kiên cố xuống trướckhi hệ thống bảo vệ khởi động, khiến bên trong và bên ngoài bị ngăn cách hoàntoàn.
Đội trưởng đội cơ động nhận được điện thoại khẩn: “Gìcơ? Con trai Chủ tịch ngân hàng Minh Đại cũng ở bên trong sao?! Hệ thống giámsát trước khi bị vô hiệu hoá đã ghi lại tình hình trong đại sảnh, nhưng chỉ ghiđược hình ảnh trong ba mươi giây cuối.
Bệnh tim của Chủ tịch ngân hàng Minh Đại tái phát,trước khi được đưa vào phòng phẫu thuật, ông ra chỉ thị: Bon cướp muốn baonhiêu tiền cũng đưa, ông chỉ cần con trai bình yên vô sự.
Nhưng lúc này người có quyền lực cao nhất là Địch Nam.
Mười phút sau, Địch Nam tiến vào khu vực nguy hiểm bịphong toả.
Đội trưởng đội cơ động lập tức kể lại tình hình hiệntại và yêu cầu của bọn cướp.
Địch Nam suy nghĩ một lát rồi nói:
“Tiền không phải là vấn đề, nhưng trong nội bộ ngânhàng Minh Đại sử dụng hệ thống bảo vệ cấp 1, một khi hệ thống cảnh báo khởiđộng thì két bảo hiểm và mật mã kho dưới tầng hầm sẽ tự động tạo mật mã mới.Bây giờ, ngoài tiền mặt ở ngân hàng thì một đồng cũng không thể rút ra được.”
“Vậy phải làm thế nào?”
“Trừ khi phía cảnh sát có cách lấy được lòng tin củabọn cướp, khiến bọn chúng tự nguyện mở khoá điện tử, chỉ cần tất cả các con tinđược an toàn thì hai trăm triệu tiền mặt ngân hàng tôi có thể chi.” Địch Namnói ngắn gọn, ánh mắt trước sau chỉ nhìn vào cánh cửa điện tử gió cũng khôngthể lọt qua kia.
“Còn nữa, không cần biết các anh dùng cách gì, trướctiên phải cứu được Hàn Tư Viễn, nếu không một xu tôi cũng không trả cho bọnchúng.” Âm lượng của Địch Nam không mạnh, nhưng thái độ không dễ biện bác.
Khi phía cảnh sát biết ngân hàng Minh Đại chịu trảtiền chuộc, tất nhiên họ rất đồng ý phối hợp. Bây giờ việc đàm phán do mộtchuyên gia tiến hành.
Địch Nam yêu cầu xem lại đoạn phim từ camera giám sát,bởi vì cho đến giờ phút này, phía cảnh sát vẫn không thể phán đoán chính xácHàn Tư Viễn còn sống hay đã chết.
Khi một khuôn mặt quen thuộc hiện ra, Địch Nam biếnsắc, kinh ngạc, Mộ Lạc Lạc cũng ở trong đó.
Chuyên gia đàm phán vừa định gọi cho bọn cướp thì ĐịchNam đưa tay ngăn lại, ánh mắt vẫn dán vào những hình ảnh từ camera giám sát.
“Thông báo với bọn chúng, tôi đồng ý dùng mình để đổilấy hai con tin trong số đó.”
“Xin hỏi còn có vị nào nữa?” Ánh mắt mấy người cảnhsát đầy nghi hoặc, Địch Nam chính là con tin mà bọn cướp muốn nhất, nhưng anhta làm thế này rất nguy hiểm.
“Vợ tôi, Mộ Lạc Lạc.” Địch Nam bình tĩnh nói, hoàncảnh của Mộ Lạc Lạc vô cùng nguy hiểm.
Nói ra thì mấy tên cướp này cũng gặp may, không nhữngbắt được nhị thiếu gia của Chủ tịch ngân hàng Minh Đại làm con tin mà còn nắmtrong tay vợ của đại thiếu gia.
Chuyên gia đàm phán tiến hành thương lượng với bọncướp lần nữa. Qua một tiếng đồng hồ đàm phán, bọn cướp vẫn nhất định không chịumở cánh cửa điện tử, lại càng không tin lí do két sắt bảo hiểm sẽ tự động tạomật mã mới. Bọn chúng chỉ cần tiền mặt trong ngân hàng.
Ba tên cướp lại là quân nhân xuất ngũ đã được rènluyện. Không mở cửa, thứ nhất có thể đề phòng phía cảnh sát sử dụng chiêu “dụrắn ra khỏi hang”; thứ hai là phòng bị bắn tỉa. Vì vậy chúng không chấp nhậnnhượng bộ dưới bất kỳ hình thức nào, lấy tiền trước rồi mới nói đến vấn đề sốngchết của con tin.
Địch Nam hít một hơi thật sâu, đề nghị cảnh sát nốiđiện thoại với bọn cướp.
“Tôi là Địch Nam, hiện thời là người chịu trách nhiệmvề ngân hàng Minh Đại, bất luận các anh có tin hay không thì mật mã két sắt đãthay đổi, tôi có thể phá mật mã, nhưng ít nhất phải cần ba giờ, các anh có mườiphút để suy nghĩ.” Không đợi bọn cướp trả lời, Địch Nam đã ngắt điện thoại, lolắng không được biểu lộ ra bên ngoài, nếu không sẽ phản tác dụng.
Bên trong đại sảnh ngân hàng Minh Đại.
Tên cướp “alo, alo” mấy tiếng, phát hiện đối phương đãtắt máy trước, hắn liền ném điện thoại xuống quầy, vừa giơ chân đá các con tin,vừa tự nói một mình:
“Cái tên Địch Nam đó, đúng là đồ kiêu ngạo!”
Một tên khác bắt các con tin dựa lưng vào nhau, tróihọ vào một chỗ.
“Bình tĩnh lại, bọn mình nếu trót lọt vụ này thì thahồ mà hưởng vinh hoa phú quý.”
Ba tên cướp đã lên kế hoạch chu đáo, một khi lấy đượctiền sẽ ra lệnh cho cảnh sát chuẩn bị trực thăng. Lúc đầu bọn chúng chọn ngânhàng này chính là vì có bãi đậu trực thăng tư nhân. Sau đó chúng sẽ giết contin, một người hiểu biết về kỹ thuật lái trực thăng trong số bọn chúng sẽ trựctiếp lái trực thăng ra vùng biển chung(1). Đến lúc đó, bọn chúng lắcmình một cái sẽ biến thành tỉ phú.
(1). Biển chung không thuộc lãnh thổ củabất cứ quốc gia nào, do đó không quốc gia nào được coi biển chung là của mình,không có quyền quản lý đối với vùng biển này.
Mộ Lạc Lạc hai tay bị trói giật phía sau lưng, Hàn TưViễn vẫn hôn mê bất tỉnh. Cô đành dùng áo đè lên vết thương của Hàn Tư Viễn, sợquá đến nỗi cảm thấy cả người tê liệt. Bây giờ đều óc cô vô cùng hỗn loạn.
“Hàn Tư Viễn, Hàn Tư Viễn…, anh hãy tỉnh lại đi…” Khoémắt đầy nước, cô khẽ gọi.
“Mày, không được lại gần nó!” Tên cướp nắm cổ áo cô,tiện tay ném ra chỗ khác.
“Bịch!” Lưng Mộ Lạc Lạc đập vào tường, đau điếng.
Má cô áp xuống đất, giả vờ hôn mê.
Thầy Địch, thầy ở đâu, hu hu, em nhớ thầy.
Một trong ba tên cướp nhận được điện thoại của chuyêngia đàm phán, sau khi vội vã bàn bạc chúng đã quyết định chấp nhận điều kiệncủa cảnh sát – trao đổi con tin lấy người phụ trách ngân hàng. Dù sao thì bọnchúng cũng có con tin trong tay, vì vậy vờ đáp ứng yêu cầu của cảnh sát, đợiđến khi cửa điện tử mở thì người bên ngoài có thể vào chứ người bên trong khôngthể ra, dù chỉ một người.
“Ai là Mộ Lạc Lạc?” Đây là một trong hai người màngười phụ trách ngân hàng này yêu cầu trao đổi. Bọn cướp sẽ đưa con tin cầntrao đổi ra trước cửa điện tử, nhưng đó chỉ là kế “dụ chuột vào hũ” mà thôi.
Mộ Lạc Lạc nào dám lên tiếng, càng không có đầu óc đểnghĩ xem vì sao tên cướp biết tên mình, nhỡ đâu là gọi tên để giết người thìthảm quá.
Tên cầm đầu không thấy ai trả lời liền chậm rãi nói:
“Mộ Lạc Lạc, có người muốn dùng mạng mình để đổi chocô ra ngoài.”
Câu nói vừa dứt, Mộ Lạc Lạc chưa kịp giơ tay khai tênthì đã nghe bốn bề truyền tới vô số tiếng.
“Là tôi! Là tôi! Là tôi!”
Mộ Lạc Lạc ngoảnh đầu, kinh ngạc nhìn thấy trong nhữngngười lên tiếng có cả nam, nữ, già, trẻ.
“Bọn họ đều là giả, tôi mới chính là Mộ Lạc Lạc…” Xinlỗi mọi người, cô cũng muốn sống mà!
Tên cướp thứ ba lôi Hàn Tư Viễn ra trước cửa điện tử,bởi vì hắn đã nghe thấy cô gái kia gọi tên chàng trai này.
Hắn đến trước mặt Mộ Lạc Lạc, cô liền co rúm ngườilại. Hắn lạnh lùng ra lệnh: “Cô, bò ra ngoài.”
Hai tay, hai chân Mộ Lạc Lạc đều bị trói, có lẽ chỉcòn cách duy nhất là bò thôi, thế là cô giống như một con sâu bướm, từ từ bòtrên nền đá cẩm thạch.
Các chú cảnh sát đúng là rất quan tâm đến thanh niên,cứu những bông hoa của đất nước trước thật là sáng suốt!
Trước cửa ngân hàng.
Địch Nam mang theo một máy tính xách tay chuyên dụng,theo yêu cầu của bọn cướp, bây giờ chỉ có anh mới có thể phá password mới, bởivì muốn phá password mới cần phải hack vào máy tính chủ, kiểm soát các lệnh vậnhành của hệ thống.
Địch Nam là thiên tài máy tính. Anh chưa bao giờ sửdụng kỹ thuật lập trình để tiến hành các vụ bất hợp pháp.
Nhưng hôm nay anh đành phải phá lệ, vì sự an toàn củaMộ Lạc Lạc và Hàn Tư Viễn, chỉ duy nhất mình anh có thể phá được lập trình củahệ thống bảo mật chủ.
“Anh Địch, mong anh phối hợp với phía cảnh sát và cũngvì sự an toàn của chính anh, anh cần phải gắn thêm máy nghe lén!” Đội trưởngđội cơ động không chịu nổi tính chuyên quyền và độc đoán của Địch Nam.
“Bọn cướp nhất định sẽ lục soát người tôi, không cầnphải mạo hiểm như vậy.” Địch Nam chỉ là không muốn gặp những phát sinh ngoài ýmuốn.
Đội trưởng đội cơ động dường như cũng không có cáchnào phản bác lại, bởi ba tên cướp quá giảo hoạt, nhưng nếu Địch Nam không thểthoát hiểm thì ông sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Địch Nam dường như đã nhìn thấu tâm tư của ông, nhếchmép cười nhạt. Anh nhấn nút ghi âm trên điện thoại, nghiêm túc nói:
“Phía bên trong đang có người nhà tôi, dù tôi gặpchuyện gì ngoài ý muốn thì cũng là do tôi tự nguyện, không liên quan gì đếncảnh sát cả.”
Nói xong, anh giao điện thoại cho viên đội trưởng, sauđó bình tĩnh bước vào cổng chính ngân hàng, nụ cười biến mất trên môi, thay vàođó là sự lạnh lùng, bình thản.
Ở xung quanh ngân hàng, các tay súng bắn tỉa bên cảnhsát đều trong trạng thái sẵn sàng, nòng súng đồng loạt chĩa về phía cửa lớn, bímật bảo vệ hai con tin được trao đổi.
“Két…” một âm thanh ngắn vang lên, cánh cửa điện tửchỉ mở ra một khoảng trống để vừa đủ lách vào.
Qua khoảng trống có thể nhìn thấy hai khuôn mặt đangnằm dưới đất. Mộ Lạc Lạc bị trói gập phía sau nên chỉ nhìn thấy giày và ốngquần của người đàn ông ở bên ngoài.
“Đưa máy tính vào trước!” Tên cầm đầu ra lệnh từ bêntrong cánh cửa, đồng thời chĩa súng vào gáy Mộ Lạc Lạc.
Địch Nam khom mình lại, làm theo mệnh lệnh.
Mộ Lạc Lạc vẫn không nhìn thấy khuôn mặt của Địch Nam,cô cố ngóc đầu dậy, kiểu dáng đôi giày này sao lại quen thuộc như vậy?
Về bom đạn thì ba tên cướp vốn là quân nhân xuất ngũcòn hiểu biết, chứ về máy tính thì chúng là người ngoại đạo, nên đành đánh liềumột phen.
“Được rồi, người bên ngoài vào trước đi!”
Địch Nam nhíu mày: “Hãy thả cô gái này trước đã. Nếukhông giao dịch sẽ bị huỷ.”
Mộ Lạc Lạc nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiênmuốn từ bỏ cơ hội trao đổi. Cô cố lăn về phía sau: “Không đổi nữa, không đổinữa, em không cho anh vào!”
Địch Nam lo lắng khom người nắm lấy chân cô, đang địnhkéo ra ngoài thì hai tên cướp nhân cơ hội đó chộp lấy cổ tay anh, kéo vào bêntrong, một tên khác lập tức đóng cửa điện tử lại.